Chương 66: Giả vờ trở thành điêu khắc
Hai người đứng dưới chân một ngọn núi hiểm trở, trên núi hầu như không có thực vật bình thường, chỉ có những cây cối đen nhánh trông đáng sợ, vì chúng không chỉ đen mà còn bay loạn theo gió, trông giống như quái vật sống.
Bốn phía không có một ngọn cỏ, đá nhọn lởm chởm, khắp nơi là đống xương cốt, không rõ là của người hay của thứ gì khác, từ đống xương ấy tỏa ra làn sương mù đen, trông rất xấu và mang điềm chẳng lành.
Cách đó không xa, vài bóng đen đang nhanh chóng tiếp cận.
Cố Diệp Phong ôm Mặc Linh Nguyệt, nép vào sau một tảng đá, mượn đó để che giấu bản thân.
Trong Ma giới ngập tràn ma khí, hơi thở linh lực trở nên vô cùng nổi bật, chẳng khác nào lửa cháy giữa đêm.
Vì vậy, rõ ràng là bọn họ vừa đặt chân đến đã thu hút sự chú ý của những ma tu gần đó.
Cố Diệp Phong đứng yên, vận chuyển linh lực, trong khoảnh khắc nghịch chuyển kinh mạch, toàn bộ linh lực trong cơ thể hắn liền biến thành ma lực. Sau đó, hắn lấy ra hai bộ áo đen giống hệt bộ của đám người đại hộ pháp khi trước.
Cố Diệp Phong mặc áo đen bên ngoài y phục đệ tử Lưu Ngự, Mặc Linh Nguyệt cũng làm theo.
Áo đen kín mít, đầu đội mũ che kín cả người.
Đặc biệt là Cố Diệp Phong, khí tức trên người hắn đã hoàn toàn biến thành của một ma tu, nhìn không khác gì một ma tu chính cống, thậm chí còn là loại ma tu vô cùng thuần khiết.
Tuy nhiên, trong khi hắn đã chuyển biến hoàn hảo, người trong lòng hắn lại không thể chuyển biến tốt đẹp như vậy, bởi vì linh lực là linh lực, còn ma lực là ma lực, hai loại lực này có tính chất hoàn toàn đối nghịch, không thể nào dung hòa được.
Cố Diệp Phong tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đưa lại cho Mặc Linh Nguyệt.
Mang theo linh lực ở Ma giới chắc chắn sẽ là một hành động không khôn ngoan.
Mặc Linh Nguyệt không hề do dự, nhận chiếc nhẫn rồi lập tức đeo vào.
Dù việc dùng Thần Khí để biến linh lực thuần khiết thành ma khí có chút khó khăn, nhưng Mặc Linh Nguyệt chỉ cần dùng Thần Khí để giấu đi linh lực của mình, trở thành một người bình thường.
Khi linh lực biến mất, những ma tu xung quanh ngay lập tức mất đi mục tiêu.
Vài bóng đen quanh quẩn gần đó tỏ vẻ hoài nghi, xoay vòng tìm kiếm, nhưng không phát hiện điều gì bất thường, cuối cùng chỉ nghĩ rằng mình đã hoa mắt, không nán lại lâu và nhanh chóng rời đi.
Cũng đúng thôi, chẳng có tu sĩ nào ngốc đến mức tự tiện xông vào Ma giới một cách nghênh ngang như vậy.
Mặc dù hai người lúc này ở Ma giới không có gì kỳ lạ, nhưng vẫn cẩn trọng tránh né người đi đường.
Vì Ma giới là một nơi không hề kiêng nể gì trong việc giết người cướp của, đôi khi chỉ vì không ưa nhau mà đã có thể động thủ, thậm chí không cần lý do. Hơn nữa, họ chỉ đến đây để điều tra sự việc, không cần thiết phải gây ra động tĩnh lớn, tránh phiền toái không đáng có, nên tốt nhất là nên tránh mặt những ma tu khác.
Ma giới và Tu Tiên giới khác biệt rất lớn. Tu Tiên giới được chia thành các đại môn phái và những gia tộc tu tiên lớn, không có khái niệm "thống trị" rõ ràng.
Nhưng Ma giới lại tồn tại một hệ thống thống trị, do Ma Tôn và các hộ pháp cùng những đường chủ ở khắp nơi cai quản toàn bộ Ma giới, mà Ma Tôn và các đại hộ pháp đều cư ngụ tại ma trung vực.
Việc Mặc Linh Nguyệt muốn điều tra hẳn không phải là chuyện mà những ma tu bình thường có thể biết, vì vậy cả hai trực tiếp bay thẳng về ma trung vực.
Phạm vi ma trung vực rất rộng lớn, chiếm gần một phần năm địa giới của Ma giới.
Dù nói đây là nơi cư ngụ của tầng lớp cao cấp Ma giới, nhưng không có bất kỳ ma tu nào canh gác, mọi người đều có thể tự do ra vào.
Phải nói rằng, toàn bộ Ma giới đều như vậy, tự do vô tận, nhưng cũng vì thế mà sự tuân thủ luật lệ rất yếu, chỉ có thể dựa vào bạo lực hoặc những phương pháp đặc biệt để duy trì quyền kiểm soát.
Cố Diệp Phong dẫn Mặc Linh Nguyệt thẳng tới nơi ở của Ma Tôn.
Những ma tu quyền cao chức trọng của Ma giới đều cư trú tại thành trì ở trung tâm ma trung vực.
Nói là thành trì, nhưng thực ra nó không khác gì một tòa lâu đài.
Lâu đài tại ma trung vực được xây dựng bằng vật liệu màu đỏ sậm, nếu bỏ qua vẻ ngoài kỳ dị và u ám, nó cũng được coi là một tòa lâu đài xa hoa và tinh xảo.
Hai người cẩn trọng tiến vào lâu đài.
Lâu đài vô cùng rộng lớn, từ bên ngoài nhìn vào không thể biết được nơi nào có người ở. Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt chỉ có thể tìm một góc khuất để lẻn vào.
Kết quả, vừa lẻn vào thì gặp ngay một đội ma tu tuần tra. Cố Diệp Phong thấy có người liền nhanh chóng kéo Mặc Linh Nguyệt vào một góc để tránh.
May mắn thay, khi hai người nép vào thì đội ma tu đã đi qua. Họ không phát ra bất kỳ tiếng động nào, hơn nữa đội tuần tra này lại đưa lưng về phía họ, nên hai người không bị phát hiện.
Dù ma trung vực không có ai kiểm tra người ra vào, nhưng số lượng ma tu tuần tra trong lâu đài lại không ít. Hai người đã lẩn trốn suốt nửa ngày mới có thể tiến vào tầng bên trong của lâu đài.
Giữa tầng nội và ngoại của lâu đài có một đình viện rất lớn, đình viện này dường như nối thẳng đến nội điện của lâu đài.
Trong đình viện trồng rất nhiều hoa màu đen và đỏ sậm, những đóa hoa theo gió bay lượn, trông giống hệt những thực vật kỳ quái ở vực sâu Phệ Hồn trước đó, chỉ khác mỗi màu sắc.
Ngoài những loài thực vật kỳ lạ, hai bên đường trong đình viện còn dựng không ít tượng điêu khắc.
Có tượng người, có tượng ma thú, tất cả đều có kích thước thật, đặc biệt những ma thú đều rất lớn, trông vô cùng oai phong và hùng vĩ.
Những bức tượng này không được điêu khắc từ vật liệu màu đen, mà giữ nguyên màu sắc của người hoặc ma thú thực sự, khiến chúng trở nên sống động như thật, thoạt nhìn không khác gì vật sống.
Ban đầu, cả hai đều kinh ngạc, tưởng rằng đó là vật thật.
Khi tiến lại gần để quan sát kỹ, cảm giác chân thật của những bức tượng càng rõ ràng hơn.
Hai người cẩn thận di chuyển dọc theo con đường chính giữa đình viện, ban đầu những bức tượng chủ yếu là ma thú, nhưng khi tiến đến giữa đình viện, mới bắt đầu thấy xuất hiện tượng người.
Khi đi được phân nửa đường, Cố Diệp Phong nhìn những bức tượng người sống động như thật, trong lòng nảy sinh chút tò mò.
Chưa kịp tiến lại gần để xem kỹ, thì từ xa truyền đến âm thanh.
Đó là tiếng người và tiếng bước chân, có vẻ khá ồn ào, nghe như có không dưới mười người đang đến.
Cố Diệp Phong giật mình, hắn vội kéo Mặc Linh Nguyệt nép vào phía sau một bức tượng, truyền âm cho người bên cạnh: 【Có người đến.】
Mặc Linh Nguyệt khẽ gật đầu, hắn cũng đã nghe thấy.
Tuy nhiên, hai người lúc này đang ở giữa đình viện, khoảng cách đến các lối ra khá xa.
Đình viện rất rộng, chỉ ẩn nấp sau những bức tượng rõ ràng không an toàn lắm.
Nếu đối phương chú ý đến những bức tượng này, rất dễ phát hiện ra họ, bởi vì hai người đã bước vào khu vực có tượng người. Nếu họ còn ở khu vực tượng ma thú thì việc ẩn nấp sẽ dễ dàng hơn, vì ma thú thường lớn hơn nhiều.
Đình viện này không chỉ có một con đường, mà có nhiều con đường đan xen, bốn phương thông suốt. Nếu đối phương phân tán ra thì hai người chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Hơn nữa, lúc này dù có tiến lên phía trước hay quay lại vào trong lâu đài thì cũng đã không kịp nữa.
Âm thanh càng lúc càng gần, Cố Diệp Phong có chút lo lắng, hắn nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng lại trên các bức tượng điêu khắc trong đình viện.
Có rất nhiều tượng điêu khắc trong đình viện, trong đó không ít tượng người, nhiều bức thoạt nhìn là tượng ma tu.
Trong đầu Cố Diệp Phong bỗng lóe lên một ý tưởng, hắn lập tức thu một bức tượng ma tu trông giống người thật vào túi trữ vật, rồi kéo Mặc Linh Nguyệt, ấn hắn vào vị trí của bức tượng vừa thu.
Sau đó, hắn cũng làm tương tự, đứng ở vị trí đối diện Mặc Linh Nguyệt.
Vị trí của hai người vừa vặn đứng cách một lối đi trải đá màu đen, mặt đối mặt, làm ra vẻ như chính mình là tượng điêu khắc.
Cũng may những bức tượng này vốn dĩ đã rất sống động, nên khi hai người đứng vào thì cũng không quá đột ngột.
Mặc Linh Nguyệt: "......" Cách này thực sự đáng tin cậy sao?
Đám người kia chắc không dễ bị lừa như vậy chứ?
Nhưng hiện tại quả thật không còn cách nào khác.
Nếu không ẩn nấp, chắc chắn sẽ xảy ra chiến đấu, mà khi đó thắng thua chưa biết, nhưng hắn chắc chắn sẽ không thể tiếp tục điều tra được việc mình muốn.
Mặc Linh Nguyệt dùng Thần Khí là chiếc nhẫn bạc để điều chỉnh hơi thở và ngoại hình của mình, cố gắng làm cho giống với những bức tượng xung quanh.
Cũng may những bức tượng này dù là tượng ma tu, nhưng bởi vì không phải vật còn sống nên ma khí trên chúng không quá nặng, việc ngụy trang của hắn cũng tương đối đơn giản, ít nhất dễ hơn nhiều so với việc ngụy trang thành ma tu đang sống.
Còn việc tại sao ngoại hình của hắn không hoàn toàn giống bức tượng ban đầu, là vì hắn căn bản không thấy rõ bức tượng đó, bởi Cố Diệp Phong đã thu nó vào túi trữ vật.
Hắn bị Cố Diệp Phong đẩy lên phía trước như vậy, thật không ngờ lại dùng đến cách ngụy trang này...
Cố Diệp Phong không có Thần Khí để thay đổi ngoại hình, nên hắn cũng không cởi áo choàng đen, chỉ đứng tại chỗ với bộ áo và mũ che kín người. Ở giữa một đám tượng điêu khắc không đội mũ, hắn vẫn có vẻ hòa nhập được.
Nhưng vì số lượng tượng điêu khắc rất nhiều, chỉ cần không quan sát kỹ thì cũng khó có ai nhớ rõ toàn bộ những bức tượng này trông như thế nào, tự nhiên sẽ không nhớ tượng có đội mũ hay không.
Sau khi đứng vào chỗ, Cố Diệp Phong liền không hề nhúc nhích mắt, chỉ dùng ánh mắt liếc qua để theo dõi lối vào đình viện.
Nhóm người từ xa đã tiến vào đình viện, hai kẻ dẫn đầu trông có vẻ quen mắt.
Nếu không nhầm, đó chính là hai tên ma tu mập mạp và hơi tráng kiện đã gặp trước đó, cũng là đại hộ pháp và tư hộ pháp.
Hai ma tu đều mặc áo đen, không đội mũ, có lẽ vì đang ở đại bản doanh của mình nên không cần che giấu.
Tên ma tu mập mạp trước đó đã lộ diện, diện mạo trung bình, hơi béo, hai má có chút thịt, khiến hắn trông có vẻ ngờ nghệch, không đến mức tuấn mỹ, nhưng cũng không thể nói là xấu, thuộc loại dễ coi.
Còn đại hộ pháp thì lại ngoài dự đoán.
Cố Diệp Phong vốn tưởng hắn sẽ có vẻ ngoài thô kệch, không ngờ lại có chút tuấn mỹ và nho nhã. Tuy nhiên, không giống như tam trưởng lão nho nhã của Cố gia, đại hộ pháp này có vẻ ít nói cười, trông nghiêm túc và lạnh lùng hơn.
Phía sau hai người còn có mấy chục tên ma tu đi theo, những kẻ này trông không quen mắt, hẳn là chưa gặp qua.
Tên ma tu mập mạp vừa đi đến gần phía Cố Diệp Phong, vừa vỗ ngực đầy lo lắng, giọng mang theo sự may mắn: "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, may mà chúng ta chạy nhanh, nếu không chết chắc rồi."
Nói xong, hắn quay sang phía ma tu bên cạnh: "Đại ca, thủ hạ của ngươi thật không ra gì, ai cũng dám bắt!"
Bắt người sao? Đó rõ ràng là muốn đưa đầu mình ra cho người ta lấy! Còn tổ chức thành đoàn thể mang đến nữa!
Đại hộ pháp liếc nhìn hắn một cái: "Bọn họ không nghe lời ta đã không phải chuyện ngày một ngày hai, hơn nữa đó là thủ hạ của Tây đường chủ, không phải của ta. Thủ hạ của ta nếu có kẻ như vậy, ta đã sớm xử lý rồi."
Lời này tuy có phần lạnh lùng, nhưng sát ý và cảnh cáo trong đó lại rất rõ ràng, khiến đám ma tu đi theo hắn càng cẩn thận hơn, bước chân cũng thêm dè dặt.
Đại hộ pháp và tên ma tu mập mạp đi với tốc độ không nhanh không chậm, đã sắp đến vị trí của Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt.
"Đúng là vậy, thủ hạ của đại ca ngươi khiến người ta yên tâm, còn Tây Luyện không phải thứ gì tốt! Thật sự coi mình là nhân vật trọng yếu, dám vượt qua đại ca ngươi mà hạ lệnh bắt người, hắn cũng xứng sao? Còn suýt nữa gây họa lớn cho chúng ta, đại ca ngươi phải xử lý hắn thật tốt!"
Tên ma tu mập mạp nói xong chưa kịp để đại hộ pháp trả lời, dường như nghĩ đến điều gì thú vị, hắn cười gằn đầy khinh bỉ: "Đại ca, ngươi nghĩ Minh hộ pháp còn có cơ hội sống sót trở về không?"
Hắn đã sớm khó chịu với tên Minh hộ pháp kia, kẻ đó ỷ vào việc có ca ca là Ma Tôn mà cả ngày làm xằng làm bậy, trong khi đại ca của hắn là đại hộ pháp mà còn chưa bao giờ lấy danh nghĩa của mình để làm điều gì quá đáng!
Chỉ có những kẻ vô dụng mới cần dựa vào quyền thế của người khác để làm điều ngang ngược!
Đại hộ pháp mặt không biểu cảm lắc đầu: "Khó mà nói."
Chuyện này còn phụ thuộc vào tâm trạng của vị tổ tông kia, nghe nói tâm tư của hắn rất khó đoán, thường ngày tính khí thất thường, không ai có thể hiểu rõ suy nghĩ của hắn.
Đại hộ pháp có chút không yên tâm, vừa đi vừa dặn dò người bên cạnh, "Ngươi mấy ngày tới đừng rời khỏi Ma giới, chờ tin tức bên kia rồi mới tính tiếp."
Tránh gặp lại vị tổ tông kia, không phải lúc nào cũng có thể may mắn mà toàn mạng rời đi.
Mập mạp ma tu vỗ ngực, vẻ mặt đầy tự tin, "Đại ca yên tâm, ta chắc chắn sẽ không ra ngoài. Hơn nữa, không có đại ca giúp đỡ, kết giới đó ta cũng không ra được."
Mập mạp ma tu bĩu môi, "Đại ca cũng biết rồi đó, ma tu chúng ta có được tín vật kết giới cũng vô dụng. Ta cảm thấy chuyện này không công bằng chút nào, tại sao đám người tu tiên đạo mạo kia có thể cầm tín vật kết giới để tự do ra vào, còn chúng ta thì không được!? Đây chẳng phải là kỳ thị ma tu chúng ta sao?"
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, dần dần tiến đến giữa đình viện.
Nhìn hướng đi và bước chân của họ, hẳn là muốn thông qua đình viện để vào sâu bên trong lâu đài.
Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt đứng thẳng hai bên con đường, mặt đối mặt, làm ra vẻ như tượng điêu khắc thật, đến cả nhịp tim và hơi thở cũng bị họ khống chế để hoàn toàn đình trệ.
Nếu không nhìn kỹ, thật sự tưởng hai người chỉ là những bức tượng.
Đại hộ pháp và tư hộ pháp đã đến rất gần, chỉ cách Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt một quãng ngắn.
Có lẽ do hai người kia mải trò chuyện, hoặc đơn giản là không chú ý quan sát, họ không phát hiện ra điều gì bất thường.
Đám ma tu đi quá gần khiến Cố Diệp Phong không dám liếc mắt nhìn lung tung, chỉ có thể âm thầm cầu mong đám người này nhanh chóng rời đi.
Nhưng có vẻ như ông trời không chiều lòng hắn, càng sợ điều gì thì điều đó lại càng xảy ra.
Ngay khi hai người sắp đi qua, từ lối vào đình viện bỗng nhiên có một ma tu chạy nhanh tới.
Tiếng bước chân của ma tu đó khiến tư hộ pháp và đại hộ pháp lập tức dừng lại, thậm chí xoay người nhìn về phía hắn.
Ma tu kia chạy đến trước mặt hai người, lập tức quỳ xuống, cúi đầu cung kính hành lễ, "Gặp đại hộ pháp, tư hộ pháp."
Đại hộ pháp rũ mắt, vẻ mặt nghiêm nghị, cao ngạo, "Chuyện gì?"
Ma tu hơi cúi đầu, bẩm báo, "Bẩm đại hộ pháp, Tu Tiên giới truyền đến tin tức, Minh hộ pháp cùng toàn bộ thuộc hạ của hắn đều bị giết hại tại Tu Tiên giới. Ma Tôn đang nổi giận, hiện đang điều tra việc này."
Nghe vậy, mập mạp ma tu hai mắt sáng lên, tiến lên một bước, mặt không giấu nổi nụ cười, "Hắn chết rồi sao?"
Ma tu vẫn giữ vẻ cung kính, không vì câu hỏi của mập mạp ma tu mà tỏ ra khinh suất, "Chưa chết, chỉ là thân thể bị hủy, thần hồn không tổn hao gì."
"Sao lại không g**t ch*t hắn luôn!? Vị kia nghĩ gì vậy!?" Mập mạp ma tu nghe vậy, có chút không cam lòng, thậm chí hơi tức giận.
Đây rõ ràng là cơ hội tốt mà!!!
Bỏ lỡ lần này, không biết khi nào mới có thể g**t ch*t được tên Minh hộ pháp đó nữa!
Mập mạp ma tu càng nghĩ càng bực, giơ tay nắm chặt, không thèm nhìn, liền đấm một cú thật mạnh vào bức tượng bên cạnh.
Kết quả... đánh trúng vào khoảng không...
Hắn còn suýt nữa vì quá dùng sức mà ngã nhào xuống đất.
Mập mạp ma tu: "???"
Mặc Linh Nguyệt: "......"
Cố Diệp Phong, theo bản năng né tránh: "......"
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Diệp Phong: Nói chuyện thì nói chuyện! Động tay làm gì!? Không biết phải yêu quý tượng điêu khắc sao!?