Chương 67, không cho đường sống có phải hay không?
Cố Diệp Phong theo bản năng né tránh thì liền nhận ra có điều không ổn, hắn lập tức phản ứng lại và nhanh chóng trở về vị trí cũ.
Tốc độ nhanh đến mức như thể hắn chưa từng rời khỏi chỗ đứng ban đầu.
Cũng may là hắn không né tránh quá xa, chỉ hơi dịch nhẹ một chút, nên toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong chưa đầy một giây.
Nhanh đến mức không ai ở đây nhận ra Cố Diệp Phong từng di chuyển khỏi vị trí.
Mập mạp ma tu sau khi ổn định lại thân thể, có chút ngơ ngẩn nhìn tay mình đã đánh hụt, rồi ngẩng đầu nhìn về phía bức tượng gần đó, tự hỏi liệu có phải mình không chú ý khoảng cách nên mới đánh trượt?
Cũng có thể là như vậy, rốt cuộc hắn vừa rồi quá giận!
Nếu không phải vì không muốn gây họa cho đại ca, hắn đã sớm ra tay g**t ch*t tên Minh hộ pháp kia rồi!
Cố Diệp Phong bị ánh mắt của mập mạp ma tu nhìn chằm chằm, lòng dạ không yên, cả người cứng đờ đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích, làm ra vẻ mình chính là một bức tượng, đến đôi mắt cũng không dám chớp.
Luôn luôn bình tĩnh như Mặc Linh Nguyệt cũng có chút hồi hộp, sợ rằng Cố Diệp Phong sẽ bị phát hiện.
Hắn thật ra không lo lắng về an nguy của hai người, mà lo rằng nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ xảy ra chiến đấu, mà khi đó việc muốn điều tra sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.
Không khí trong khoảnh khắc ấy có chút căng thẳng, một cơn gió nhẹ thổi qua đình viện làm hoa cỏ rung động xào xạc, càng khiến không gian thêm ngột ngạt.
Tất nhiên, cảm giác căng thẳng này chỉ là từ phía Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt, bởi đám ma tu trước mặt trông hoàn toàn không có vẻ gì là căng thẳng.
Trong đình viện, những bức tượng hình người không hề giống nhau, mỗi bức đều có một tư thế khác biệt, có bức thì cầm kiếm, có bức thì đang niệm chú, lại có bức đứng thẳng tắp.
Mặc Linh Nguyệt vì không thể nhìn rõ bức tượng ban đầu tại vị trí của mình, nên hắn chọn cách đứng thẳng, bởi trong đình viện cũng có những bức tượng đứng thẳng, nên không hề có vẻ gì là lạc lõng.
Mà Cố Diệp Phong tự mình thu hồi bức tượng, tất nhiên biết rõ tư thế mình đang sắm vai là gì. Hắn vừa rồi đã bắt chước đúng theo tư thế của bức tượng nguyên bản.
Cằm kiêu ngạo hơi nâng lên, tựa như khinh thường mọi thứ trước mắt, một tay giơ lên trong tư thế thi pháp.
Phần lớn khuôn mặt của Cố Diệp Phong đều bị chiếc mũ đen che khuất, vì đầu hơi ngẩng lên nên chỉ để lộ chiếc cằm trắng nõn bóng loáng.
Mập mạp ma tu nhìn vài giây rồi hơi do dự. Vừa rồi bức tượng này đứng trong tư thế này sao?
Sao hắn cảm thấy cánh tay giơ lên trước đó có vẻ cao hơn một chút? Dường như cái đầu cũng được ngẩng cao hơn? Có phải hắn nhớ nhầm không?
Mập mạp ma tu nghĩ nghĩ, hẳn là hắn nhớ nhầm.
Những bức tượng này đều là thân thể của những đại năng giả ở Ma giới, hoặc là những người đã luân hồi chuyển thế.
Nói đơn giản hơn, đó là người chết. Người chết thì không thể động đậy, làm sao có thể tự thay đổi tư thế được?
Ngoài việc nhìn nhầm, rõ ràng không có cách giải thích nào khác. Hắn vốn cũng không để ý quá nhiều đến những bức tượng này khi ra vào, nhớ nhầm là chuyện rất bình thường.
Có lẽ vì mập mạp ma tu thường hay làm những điều ngớ ngẩn, nên đại hộ pháp chỉ liếc hắn một cái đầy thờ ơ, không nói gì thêm.
Chuyện Minh hộ pháp không chết, đối với đại hộ pháp mà nói, cũng chẳng có gì đáng bận tâm.
Dù đối phương đã gây ra không ít rắc rối cho hắn, nhưng vẫn nằm trong giới hạn có thể chịu đựng được. Nếu không, Minh hộ pháp đã chẳng thể sống yên ổn đến giờ.
Sau khi nhìn ngắm bức tượng vài lần, mập mạp ma tu cuối cùng cũng tin rằng mình đã nhìn nhầm, liền dời ánh mắt đi.
Cố Diệp Phong thấy vậy liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đối diện, Mặc Linh Nguyệt cũng nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi dời ánh mắt đi, mập mạp ma tu vẻ mặt đầy căm phẫn, trong giọng nói còn mang theo chút hối tiếc, "Sớm biết vậy, ta nên ở lại lâu hơn. Đợi cho cái thân thể của Minh hộ pháp bị hủy, liền nhân cơ hội g**t ch*t hắn rồi mới về!"
Thân thể của Minh hộ pháp đã bị vị tổ tông kia hủy, Ma Tôn có lẽ sẽ cho rằng thần hồn của Minh hộ pháp cũng đã bị đối phương tiêu diệt. Dù có điều tra thế nào đi nữa, cũng không thể tra ra rằng là hắn ra tay, càng không gây phiền phức cho đại ca.
Đáng tiếc! Thật quá đáng tiếc!
Đại hộ pháp nghe vậy, mặt không đổi sắc nhìn mập mạp ma tu, lạnh lùng vạch trần, "Nếu ta nhớ không lầm, ngươi là người chạy nhanh nhất."
Mập mạp ma tu nghe vậy, biểu cảm cứng đờ, sờ sờ mũi rồi quay sang đại hộ pháp cười ngượng ngùng. Hắn cũng chẳng giảo biện, thành thật nói, "Ta... ta chẳng phải có chút sợ chết sao?"
Ai biết nếu ở lại, liệu có bị vị tổ tông kia xử lý sạch cả ổ không.
Đến lúc đó, chết không chỉ là Minh hộ pháp, mà bọn họ có khi sẽ theo hắn xuống hoàng tuyền làm bạn.
Hơn nữa, bị tiêu diệt cả thân thể lẫn thần hồn, ai mà dám đánh cược chứ?
Hắn còn trẻ, còn chưa sống đủ đâu!
Cánh tay giơ lên đã bắt đầu mỏi mệt, Cố Diệp Phong: "......"
【Huynh đệ à! Các ngươi không thể về thành bảo rồi ngồi trò chuyện sao!!!?】
Không có việc gì mà cứ đứng trò chuyện ở đình viện như vậy!
Đứng như thế không mệt à!!!?
Vấn đề là, bọn họ không mệt, nhưng tư thế của hắn thì thực sự rất mệt!
Nếu có thể vận chuyển ma lực thì không đến nỗi mệt mỏi, nhưng vấn đề là hắn đang đóng giả làm một bức tượng không thể thở, không thể tu luyện, nên rõ ràng không thể vận chuyển bất kỳ loại sức mạnh nào.
Nếu không, chẳng phải sẽ lộ rõ rằng hắn có vấn đề sao?
Vì vậy, dù mệt đến đâu hắn cũng chỉ có thể dùng sức lực của bản thân để duy trì tư thế.
Tuy nhiên, đám ma tu trước mặt lại hoàn toàn không biết được suy nghĩ của Cố Diệp Phong.
Lúc đầu, mập mạp ma tu còn có chút chột dạ, nhưng nói một hồi liền trở nên đúng lý hợp tình, da mặt dày mở miệng, "Đại ca, hơn nữa ta cũng không muốn kéo ngươi xuống nước. Nếu thực sự xảy ra đánh nhau, có khi còn phải nhờ ngươi bảo vệ ta. Vì vậy, ta là người chạy đầu tiên, để ngươi không phải lo lắng gì đằng sau a."
Đại hộ pháp mặt không biểu cảm, kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười chế giễu, "Ha hả."
Nói cứ như hắn có thể đánh thắng vị tổ tông kia vậy.
Còn bảo hộ hắn?
Có lẽ phải đợi kiếp sau đầu thai mới bảo hộ nổi.
Mập mạp ma tu làm như không thấy vẻ mặt chế giễu của đại ca mình, quay đầu nhìn về phía ma tu vẫn còn đang cung kính quỳ dưới đất, hứng thú bừng bừng hỏi, "Bên Ma Tôn nói thế nào? Tính toán tra ra sao? Hắn có định tự mình đến Tu Tiên giới điều tra không?"
Trong giọng nói của mập mạp ma tu còn mang theo một tia hưng phấn, phảng phất như rất mong chờ Ma Tôn đích thân đi đến Tu Tiên giới.
Minh hộ pháp tám phần là bị vị kia giết, tra kiểu gì cũng sẽ tra đến vị kia. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ rất thú vị.
Ma Tôn hiện tại vốn là một kẻ nổi lên nửa chừng, không giống như đại ca hắn, một ma tu thuần chủng chính gốc. Hơn nữa, vị Ma Tôn này rõ ràng còn kém tư lịch, ngay cả khi Lưu Tịch bày ra trước mặt, hắn cũng chưa chắc nhận ra đó là thanh ma kiếm trong truyền thuyết.
Cho nên, cuối cùng kết quả sẽ là Ma Tôn không biết trời cao đất dày, trực tiếp đối đầu với vị kia.
Mà vị kia chắc chắn sẽ không quan tâm đối phương có phải là Ma Tôn hay không, chọc giận hắn thì Ma Tôn cũng sẽ bị đánh cho tan tác!
Mập mạp ma tu đầy ác ý nghĩ rằng, tốt nhất là Ma Tôn cũng bị vị kia làm cho chết luôn, như vậy đại ca hắn mới có thể lên ngôi!
Vốn dĩ vị trí Ma Tôn này nên thuộc về đại ca hắn!
Mặc Linh Nguyệt đến Ma giới là để điều tra sự việc, vì vậy thuật đọc tâm của hắn luôn được duy trì trong trạng thái mở.
Đang nghe tiếng lòng của mập mạp ma tu, hắn cuối cùng đã xác định thanh kiếm trong tay Cố Diệp Phong chính là Lưu Tịch — thanh ma kiếm đệ nhất trong truyền thuyết Ma giới.
Ma tu đang quỳ trên mặt đất nghe thấy lời của mập mạp ma tu, ngập ngừng một giây, cuối cùng vẫn thành thật đáp, "Không phải, Ma Tôn tựa hồ không có ý định tự mình đến Tu Tiên giới. Hắn chỉ hạ lệnh điều tra toàn bộ những ai đã đến Tu Tiên giới, bao gồm... bao gồm cả ngài và đại hộ pháp."
Mập mạp ma tu: "???" Gì thế này!?
Điều tra bọn họ???
Không phải, liên quan gì đến bọn họ chứ!?
Họ đâu có chém giết tên Minh hộ pháp đó!!!
Ma Tôn này bị bệnh à!
Muốn báo thù cho đệ đệ thì cứ đi tìm vị tổ tông kia mà xử lý! Tìm bọn họ gây phiền phức thì có bản lĩnh gì!?
Chẳng lẽ vì bọn họ dễ bị ức h**p sao!?
"Hắn dựa vào cái gì mà điều tra chúng ta!? Dù hắn là Ma Tôn cũng không thể tùy tiện điều tra người khác mà không phân rõ trắng đen như vậy chứ!", mập mạp ma tu càng nghĩ càng giận, không chịu nổi sự ấm ức này, liền hung hăng đá mạnh một cú vào bức điêu khắc bên cạnh.
Mà bức điêu khắc bên cạnh hắn, tất nhiên, chính là Cố Diệp Phong đang ngụy trang.
Cố Diệp Phong: "!!!"
【Huynh đệ à, ta hiểu ngươi tức giận, nhưng trút giận lên những thứ vô tội khác thì quá đáng rồi!】, tiếng nói trong lòng hắn đầy giận dữ và phát điên.
Mặc Linh Nguyệt: "......" Nên nói gì đây?
Vận khí của hắn... quả thực là kém cỏi nhất mà ta từng thấy.
Mỗi người khi sinh ra đều có vận khí riêng.
Phần lớn người thường có vận khí như nhau, không quá mạnh mà cũng không quá yếu.
Có người sinh ra đã có vận khí cường đại, giá trị may mắn cao hơn người khác, và vận khí càng mạnh thì càng dễ gặp kỳ ngộ hay cơ duyên lớn.
Nhưng cũng có những người vận khí yếu, loại người này thường gặp xui xẻo, thuộc dạng kém may mắn, khó gặp được cơ duyên lớn. Họ chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân hoặc một số phương pháp đặc biệt để thay đổi vận mệnh, nếu không cả đời cũng chỉ là kẻ tầm thường.
Còn một loại người có vận khí cực thấp, không chỉ kém may mắn mà còn cực kỳ xui xẻo, thuộc dạng "uống nước cũng bị sặc chết", hay đi đường cũng có thể ngã chết. Loại người này rất hiếm, bởi phần lớn đều không sống được lâu, dễ mất mạng vì các loại tai nạn.
Mặc Linh Nguyệt cảm thấy Cố Diệp Phong chắc chắn thuộc về loại người có vận khí cực thấp.
Nếu hắn yếu hơn một chút, có lẽ đã sớm chết rồi.
... Việc hắn có thể lớn lên đến giờ thật sự là một kỳ tích.
Cũng may là cú đá của mập mạp ma tu không quá mạnh, cú đá không trúng Cố Diệp Phong mà chỉ trúng phần đài bệ của bức điêu khắc.
Nhưng vì mập mạp ma tu dùng lực không nhỏ, phần lớn đài bệ bị đá vỡ, tạo ra một chỗ hổng lớn. Điều này khiến Cố Diệp Phong chỉ còn có thể đứng chênh vênh trên mũi chân, bấu víu vào mép đài, không còn đủ chỗ để chống đỡ một bức điêu khắc đứng thẳng.
Nếu là một bức tượng thật, chắc chắn sẽ ngã xuống đất vì đài bệ đã sập.
Nhưng Cố Diệp Phong hoàn toàn không ngờ mập mạp ma tu lại đá mạnh như vậy, phản ứng của hắn rõ ràng chậm mất một giây.
Bây giờ ngã xuống thì đã không còn kịp nữa, ngã ra cũng chỉ làm bại lộ bản thân. Thay vì vậy, hắn quyết định không ngã.
Vì thế, Cố Diệp Phong chỉ có thể đứng vững bằng mũi chân, ngoan cường giữ nguyên tư thế tại chỗ. Cũng may không ai nhìn kỹ hắn, nên không ai chú ý thấy rằng mũi chân của hắn hoàn toàn không đủ để chống đỡ một người đứng thẳng.
Đầu hơi ngẩng, tay giơ cao, mũi chân chạm đất để giữ thăng bằng, không thể sử dụng bất kỳ loại sức mạnh nào, mà dưới chân bệ còn có dấu hiệu lung lay.
Dù là ai cũng không thể duy trì tư thế này lâu dài.
Cố Diệp Phong vốn dĩ đã rất mệt mỏi vì phải giơ tay lên, giờ còn phải đứng trong tư thế này, thật sự quá vất vả, đến mức hắn không khỏi dâng lên chút hối hận trong lòng.
【Sớm biết vậy, vừa rồi ta nên thuận thế ngã xuống! Đá ta đi! Mau đá ta! Cảm ơn!】
Tiếng lòng hắn tràn ngập khát vọng, nhưng rõ ràng mập mạp ma tu không thể nghe thấy.
Sau cú đá, mập mạp ma tu bình tĩnh hơn nhiều, khinh thường nói, "Tra thì tra đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta. Ta không tin hắn có thể tra ra tội danh hư ảo gì từ chúng ta!"
Đại hộ pháp hơi nheo mắt, như đang suy tính điều gì, "Có lẽ ngươi nói đúng."
Mập mạp ma tu ngơ ngác chớp mắt, "Đại ca, ngươi nói thế là sao?"
Cái gì mà "ngươi nói đúng"? Ta nói câu nào đúng chứ?
"Vị kia đến chỗ chúng ta trước khi Minh hộ pháp rơi vào tay hắn."
Mập mạp ma tu vẫn chưa hiểu, "... Thế thì sao?"
Sắc mặt đại hộ pháp lạnh lùng, "Vậy nên nghi ngờ rằng chúng ta phái người đi là rất hợp lý."
Mập mạp ma tu: "!!!"
Không thể vô lý như thế chứ?
Bọn họ làm sao có thể phái được vị kia? Vị kia để mắt đến bọn họ chắc?
Bọn họ gặp vị kia còn không kịp chạy, làm sao dám sai khiến hắn? Chẳng lẽ không muốn sống nữa?
Nhưng dù bọn họ biết rõ sự thật, Ma Tôn thì không biết. Hắn còn chưa cho hai người kịp phản ứng đã mang theo thuộc hạ vọt vào đình viện, ngay lập tức vây kín đại hộ pháp và mập mạp ma tu.
Bị vây lại, tự nhiên còn có hai "bức tượng sống" đứng rất gần — Mặc · điêu khắc · Linh Nguyệt và Cố · điêu khắc · Diệp Phong.
Mặc Linh Nguyệt: "......"
Cố Diệp Phong: "......" Một chữ thôi, tuyệt!
Không chỉ không đi, mà còn kéo theo cả một đám người!
Không chừa cho đường sống nào nữa sao!?