Người áo trắng gật đầu: “Có thể, ta dẫn ngươi đi.” Nói xong duỗi tay lên bế nàng lên.
Diệp Hướng Vãn lập tức bị hù dọa. Tuy rằng tuổi thân thể của nàng không lớn, nhưng dù sao kiếp trước cũng đã là người trưởng thành, làm sao có thể
có loại hành vi thân mật này cùng với một nam nhân xa lạ, không khỏi hét lớn: “Thả ta xuống, bằng không ta đổi ý.”
Người áo trắng ghé vào bên gáy nàng khẽ ngửi, nhẹ giọng nói: “Thơm quá.” Sau mới buông nàng
xuống, “Chúng ta cùng đi. Ngươi có thể ăn cùng bọn họ bữa cơm, ta chờ
ngươi là được.”
Diệp Hướng Vãn bất đắc dĩ, chỉ đành đi vào trong thôn.
Người áo trắng kia không nhanh không chậm đi theo sau lưng nàng.
Huynh muội Diệp gia thấy Diệp Hướng Vãn trở về, đều hoan hô một tiếng, chạy tới.
Trước kia mỗi lần muốn rời đi thì Diệp Hướng Vãn cũng không cảm thấy gì. Hiện tại sắp tới lúc ly biệt, nhìn thấy Diệp Đại Ngưu bọn họ, trong lòng
nàng không khỏi có chút không nỡ. Nhưng chính mình lúc này rời đi cũng
là vì tốt cho bọn họ. Huống chi, phía sau còn có cái tên luôn nhìn chằm
chằm nàng, nàng muốn không đi cũng không được.
Diệp Tiểu Nha nhìn thấy người áo trắng, kỳ quái nói: “Tỷ tỷ, hắn là ai vậy? Bộ dạng của hắn thật là đẹp mắt.”
Người áo trắng nghe được lời của Diệp Tiểu Nha, cười nói: “Bộ dạng đẹp mắt,
làm tỷ phu của ngươi được không?” Lúc này Diệp Hướng Vãn mới chú ý tới,
thanh âm của người áo trắng giống như tơ lụa, ngọt ngấy, rất có hương vị mê hoặc lòng người.
Diệp Tiểu Nha “A” một tiếng, còn chưa hiểu
rõ bộ dạng đẹp mắt có quan hệ tất yếu gì đến việc làm tỷ phu thì mặt
Diệp Hướng Vãn đã đỏ ửng, hung hăng trừng mắt nhìn người áo trắng một
cái.
Chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy, đã mạnh
mẽ bắt người khác làm nữ đầu bếp thì thôi, lại còn nói lời đùa giỡn. Mà
lúc này, chính mình rõ ràng vẫn còn chưa biết tên của hắn.
Người áo trắng cười nhẹ một tiếng, không để tâm.
Diệp Hướng Vãn mở nồi ra, người áo trắng mắt thấy nước canh trong chén hiện
lên chút màu vàng, bên trên có thịt rắn cùng với một ít thứ gì đó không
đoán được tên. Cả bát canh thịt tỏa ra mùi ngon, khiến người ta thèm nhỏ dãi ba thước.
Hắn luôn luôn ỷ vào thân phận mình, luôn cảm thấy
trong nhà mình mỹ tỳ thành đàn, đồ ăn cũng rất tinh tế, cho dù là hoàng
cung đại nội chỉ sợ cũng kém hơn. Nhưng hiện tại lại có thể bị một chén
canh thịt rắn gợi lên sự thèm ăn mãnh liệt, ngay cả chính hắn cũng cảm
thấy vô cùng kinh ngạc.
Diệp Tiểu Nha lớn như thế, lần đầu tiên
nhìn thấy nam nhân có diện mạo xuất chúng như vậy, không biết người nọ
đến là để đoạt tỷ tỷ của mình, rất có hảo cảm với hắn, nói, “Ca ca có
muốn cùng ăn cái gì không?”
Diệp Hướng Vãn còn chưa kịp nói cái gì, người áo trắng đã cười nói: “Được.”
Diệp Hướng Vãn cảm thấy oán hận, lại trừng mắt nhìn người áo trắng một cái. Người áo trắng tuy rằng nhìn thấy, lại cố tình không thèm nhìn nàng.
Chỉ có Diệp Đại Ngưu Diệp Nhị Ngưu hai huynh đệ này, biết hắn lại cùng được chia đồ ăn với mình, rất là không vui.
Huynh muội Diệp gia dùng cơm, sau khi Diệp Hướng Vãn rót vào bát của mỗi
người một muôi canh thịt xong, bọn họ liền đắc ý vui vẻ chạy đến một
góc sân mà ăn.
Người áo trắng thấy bọn họ còn tuổi nhỏ lại có lễ
có nghĩa, rất sợ hãi than, lại nghĩ tới mình lẻ loi một mình từ nhỏ,
ngoại trừ thúc thúc cũng không có thân nhân nào khác trên đời, cũng
không biết huynh yêu đệ kính là như thế nào, không khỏi thở dài nói:
”Cảm tình của bọn họ thật là tốt.”
Trong lòng Diệp Hướng Vãn đang đánh bàn tính của mình, thuận tay xới một bát cơm cho hắn, cũng rót một muôi canh thịt. Nghe hắn nói như vậy, nàng sinh chút lòng hiếu kỳ, hỏi: “Xin hỏi công tử họ gì?”
Người áo trắng cười nói: “Cho dù ta nói, ngươi cũng không nhận ra ta.”
Diệp Hướng Vãn hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: “Nếu ngươi là người được đề cập qua trong sách, làm sao mà biết ta không nhận ra ngươi?” Nhưng nghĩ
lại, có thể nhấc tay một cái khiến cho rắn độc nghe lời, dường như dưới
tay Kim tiên sinh cũng chỉ có Lam Phượng Hoàng của Ngũ Độc giáo gì đó
mới có loại năng lực này thì phải? Bên trong “Xạ điêu”, ngoại trừ con
dơi họ Kha [1] ra, cũng chỉ có Âu Dương Phong và đứa cháu xú danh lan xa kia của hắn.
Nhưng bọn hắn mặc dù cũng sử dụng rắn độc, nhưng theo trong sách viết,
Âu Dương Khắc mỗi lần ra sân gần như đều không thể thiếu mỹ cơ làm bạn,
hơn nữa rắn của bọn họ hình như cũng không nghe lời giống như vừa rồi ở
trong rừng cây.
[1] Phi thiên biển bức Kha Trấn Ác:
Kha Trấn Ác ngoại hiệu là Phi thiên biển bức (con dơi) là nhân vật hư cấu
trong bộ tiểu thuyết anh hùng xạ điêu và Thần điêu hiệp lữ của nhà văn
Kim Dung. Ông là em của Phi thiên thần long Kha Tịch Tà, cũng là một
nhân vật khá nổi danh trên giang hồ. Hai anh em của ông từng đối đầu với hai đệ tử của Hoàng Dược Sư là Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong. Kha
Tịch Tà bị giết còn Kha Trấn Ác bị đánh mù mắt. Do vậy, tính tình của
Kha Trấn Ác sau này trở nên gàn dở, ương bướng, cố chấp và nóng vội. Ông luôn coi vợ chồng Hắc Phong song sát và Hoàng Dược Sư là kẻ thù không
đội trời chung.
Kim Dung xây dựng Kha Trấn Ác là nhân vật có võ
công và công lực mạnh nhất trong nhóm Giang Nam thất quái. Do bị mù nên
khả năng nghe tiếng đoán hình của Kha Trấn Ác là xuất thần nhập hóa. Ông sử dụng một cây gậy sắt nặng làm binh khí, võ công thâm độc và mạnh mẽ. Ngoài ra ông cũng khá giỏi dùng độc và ném thiết lăng.
Nguồn: Wikipedia
Quan trọng là, người nam nhân trước mặt này tuy rằng thoạt nhìn vô cùng yêu
nghiệt, nhưng cũng không có tác phong đê tiện không đứng đắn, thấy thế
nào cũng không giống tên Âu Dương Khắc kia.
Chẳng lẽ là nhân vật qua đường nào đó không được nhắc tới trong sách?
Mình cũng không phải là nhân vật vốn không tồn tại trong sách sao……
Diệp Hướng Vãn yên tâm, chỉ cần hắn có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, lúc
mình rời đi Ngưu gia thôn cũng có thể buông một tâm sự lớn trong lòng
xuống.
Nàng đang nghĩ ngợi, người áo trắng kia nhìn bát của mình
một hồi lâu, đột nhiên chậm rãi nói một câu: “Tiểu cô nương, canh rắn
này…… Nhìn rất quen mắt đó……”
Ngụm canh Diệp Hướng Vãn đang uống lập tức phun ra, ho một lúc lâu vẫn không dừng được.
Người áo trắng kia nhìn nàng, không tiếng động cười, mặt mày sinh động.