”Ai, ngươi rốt cuộc tên là gì?” Diệp Hướng Vãn hỏi lần thứ một nghìn lẻ một.
“Có nói ngươi cũng không biết.” Yêu nghiệt áo trắng trả lời nhất thành bất biến (đã hình thành thì không thay đổi).
Diệp Hướng Vãn lại trầm mặc.
Nhoáng lên một cái mà đã rời nhà được hơn nửa tháng. Ngày đó sau khi ăn xong
bữa cơm chiều cùng với nhóm huynh muội Diệp gia, khi nàng nói với bọn họ mình phải rời khỏi một lát thì nhóm đệ đệ muội muội khóc như núi đổ.
Diệp Hướng Vãn cũng rất khó chịu, nếu không phải thân bất do kỷ (có bất
đắc dĩ riêng), nàng suýt chút nữa đã nhất thời xúc động nói ra câu ở
lại. Nhưng ngẩng đầu nhìn người áo trắng, hắn cũng không bởi vì tình
cảnh trước mắt mà thay đổi, chỉ hé miệng nói với Diệp Hướng Vãn vài chữ
không tiếng động: “Canh thịt rắn.”
Diệp Hướng Vãn lập tức biết mình nói cũng là vô ích, chỉ đành phải nuốt xuống lời thỉnh cầu đã đến bên miệng.
May mắn người áo trắng cũng giữ lời, thật sự để lại một nam bộc (nam người
hầu) chiếu cố đám đệ đệ muội muội của nàng, khiến cho nàng bớt buồn
phiền ở nhà. Yêu nghiệt này dường như thật sự chỉ muốn chiếm hữu trù
nghệ (tài nấu nướng) của nàng, ăn đều phải là món nàng tự tay nấu.
Đương nhiên, phải xem nhẹ ngữ điệu trêu đùa mà hắn lơ đãng nói ra. Cũng may
mắn hắn chỉ giới hạn trong ngôn ngữ, trên cử chỉ cũng thật sự không có
điều gì chân chính khác người.
Song, hắn rõ ràng không hoàn toàn tín nhiệm Diệp Hướng Vãn.
Người áo trắng rộng lượng cho Diệp Hướng Vãn quyền lợi ngồi cùng bàn ăn cơm
với mình, đây là đãi ngộ mà bọn hạ nhân không có. Diệp Hướng Vãn trong
lòng cân nhắc, hắn đại khái là sợ nàng hạ độc trong cơm sau đào tẩu
(chạy trốn). Nếu nàng cùng ăn với hắn..., đương nhiên không có khả năng
mạo hiểm độc chết cả chính mình.
Nhưng Diệp Hướng Vãn dọc theo chuyến đi, cũng chưa nhìn thấy bên cạnh người áo trắng còn có những người khác.
Nàng cũng không tin vị chủ nhân yêu nghiệt này là ra đi một mình.
Bằng không nam bộc đột nhiên xuất hiện kia là chuyện gì xảy ra?
Nhưng nếu thực sự có người âm thầm chú ý..., kế hoạch chạy trốn lâu dài của Diệp Hướng Vãn sẽ có rất nhiều điều phiền toái.
Nàng tin tưởng coi như mình chạy thoát, người áo trắng này cũng sẽ không gây khó dễ cho đám đệ đệ muội muội của nàng, cho nên nàng mới có thể dễ
dàng đáp ứng đi cùng hắn.
Nhưng nếu thực sự có người âm thầm chiếu ứng (chăm sóc) hắn, nàng sẽ phải đối phó không chỉ là một người.
“Ngươi hẳn là còn có hạ nhân khác đi?” Diệp Hướng Vãn hỏi.
“Làm sao vậy?” Người áo trắng cười nói, tránh né mà không đáp vấn đề của nàng.
“Bởi vì cảm thấy kỳ quái, nhìn ngươi cũng chưa từng giặt y phục, làm sao còn có thể trắng như vậy?” Diệp Hướng Vãn không chút nào quanh co lòng
vòng, cái nghi vấn này quả thật vẫn tồn tại ở trong đầu của nàng.
Người áo trắng cười ngặt nghẽo, cuối cùng nói: “Trong đầu nhỏ của ngươi rốt
cuộc là luôn nghĩ cái gì vậy?...... Ừ, quả thật còn có một hạ nhân khác
nữa.” Nói xong vung tay xuống, một cái nam bộc xuất hiện.
“Vì sao bình thường lại không thấy đâu?” Diệp Hướng Vãn kỳ quái.
Người áo trắng lơ đễnh nói: “Bình thường đi ra làm cái gì? Xuất hiện lúc cần làm việc là được.”
Diệp Hướng Vãn không nói.
Xem cái bộ dáng “vẫy lập tức đến xua lập tức đi” của hạ nhân này, hẳn là cũng có công phu.
Xem ra, nếu nàng muốn vụng trộm trốn, đúng là phải chuẩn bị một phương pháp xử lí chu đáo vẹn toàn.
Hôm nay, hai người đến một cái thị trấn trên.
Người áo trắng mang theo Diệp Hướng Vãn đi khách điếm (quán trọ) đặt phòng,
sau đó Diệp Hướng Vãn cầm bạc đi mua nguyên liệu nấu ăn. Trước kia khi
nàng đi mua thức ăn, người áo trắng từng bảo để cho hạ nhân đi mua thay, hiển nhiên hắn cũng không hoàn toàn yên tâm với nàng, nhưng Diệp Hướng
Vãn chỉ khinh thường đáp lại hắn một câu, “Đồ người khác mua về làm sao
có thể làm ra mỹ vị được? Đương nhiên là phải để chính mình mua mới hợp
ý.”
Nàng thốt ra lời này, người áo trắng không một lời phản bác,
từ nay về sau liền mặc cho nàng tự đi mua. Song trong lòng Diệp Hướng
Vãn lại tin tưởng rằng, vị chủ nhân yêu nghiệt kia cho dù không tự mình
đi theo, cũng nhất định sẽ để cho hạ nhân kia đi theo mình.
Cho
nên mỗi lần mua thức ăn thì nàng đều biểu hiện rất quy củ, mua xong là
sẽ quay về, cũng không làm cho người ta đa nghi mà dấy lên tính cảnh
giác.
Hơn nửa canh giờ sau, Diệp Hướng Vãn đi mua rau xanh trở
về, trực tiếp xuống bếp làm đồ ăn. Người áo trắng ngồi ở trên ghế, cực
kỳ nhàn nhã.
Qua gần nửa canh giờ tiếp theo, trong phòng bếp dần
dần có hương thơm bay ra. Người áo trắng hít nhẹ một cái nói: “Hương vị
này thực sự kỳ quái, thực sự rất kỳ quái.” Nhịn không được đứng dậy đi
vào phòng bếp, hỏi: “Tiểu cô nương, ngươi đang làm đồ ăn gì vậy?”
Diệp Hướng Vãn xoay người lại, Người áo trắng nhìn thấy trên thớt chỉ có vài con vật nhỏ đo đỏ, cũng không có những thứ khác. Con vật kia còn rất
tròn và trơn bóng, toàn thân bao phủ một màu đỏ trong suốt, thoạt nhìn
tương đối làm cho người ta thèm ăn.
Cái hương vị kỳ lạ này cũng là bay ra từ trong nồi.
Diệp Hướng Vãn tùy tay đưa cho hai con vật đó cho hắn, nói:“Còn phải đợi
trong chốc lát, nếu đói bụng, ăn vài con vật nhỏ này lót bụng trước đi,
đây là mua thêm vào đó.”
Nàng mặc dù là đầu bếp nữ của hắn, nhưng cũng không tự cho mình là hạ nhân, trong miệng cũng chưa từng xưng là
“Nô tỳ”, người áo trắng cũng là chưa bao giờ bảo nàng sửa miệng.
Hắn tự tay nhận, mở miệng liền ăn.
Không bao lâu, vài con vật nhỏ kia đã vào bụng, nhưng trong bụng hắn chẳng
những không có cảm giác ăn no, ngược lại bị hương vị kia hấp dẫn, càng
thêm đói khát hơn.
Diệp Hướng Vãn đẩy người áo trắng đi ra, nói: “Muốn được ăn nhanh hơn thì công tử phải đi ra bên ngoài chờ thôi.”
Người áo trắng bất đắc dĩ, chỉ đành phải ngồi ở bên ngoài.
Không bao lâu, liền thấy Diệp Hướng Vãn quả thực bưng một cái khay lớn đi ra, trên bàn bày hai bát cơm trắng, còn có cả một bàn thức ăn lớn.
Vừa mới bưng vào, người áo trắng đã ngửi được hương vị xông vào mũi, không
khỏi lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, đến bên cạnh bàn nhìn kỹ.
Chỉ
thấy đồ ăn trong mâm kia là thịt viên lớn cỡ nửa nắm tay, thịt viên
không biết là làm từ cái gì, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi. Trên thịt
viên rưới nước sốt sền sệt màu sắc đậm đà, mang theo chút vàng óng ánh,
lại hơi ửng đỏ, bên cạnh lót thêm mấy cọng rau thơm, làm nổi bật lẫn
nhau, lại phối hợp thêm cái hương vị kia, thực sự làm cho người ta kiềm
nén không được. Mà ngay cả người áo trắng loại người đã thưởng thức qua
đủ các loại mỹ vị trong thiên hạ này, cũng vẫn không nhịn được trực tiếp cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng cho vào trong miệng.
Diệp Hướng Vãn ngồi vào bên kia, cầm một chén cơm, cũng gắp một viên thịt đặt vào trong chén, từ từ ăn.
Người áo trắng thưởng thức một chút, lại chỉ thấy được vị thịt đậm đà, lớp mỡ trơn mềm, lại không thể cảm giác ra được là thịt gì, không khỏi cảm
thấy vừa mừng vừa sợ, nhịn không được vội vàng nuốt xuống, liền duỗi đũa gắp thêm một miếng khác.
“Đây rốt cuộc là món gì?” Người áo
trắng chỉ một lát đã tiêu diệt hơn phân nửa đồ ăn, chỉ cảm thấy bụng
mình đã phình ra đến mức không thể ăn thêm gì nữa, lúc này mới không cam lòng để đũa xuống, hỏi.
Diệp Hướng Vãn hé miệng cười, nói: “Đầu
sư tử chứ sao. Công tử thoạt nhìn cũng là người gia thế giàu sang, làm
sao có thể không nhận ra đây?”
Người áo trắng lắc đầu nói: “Bên
ngoài nhìn thì đúng thật là đầu sư tử, nhưng hương vị lại khác rất lớn
so với cái mà ta đã nếm, hơn nữa vị thịt này…… rất đa dạng, trong chốc
lát cảm thấy là loại này, nhưng lại ăn thêm vài miếng, tinh tế bình phẩm trong chốc lát, lại cảm thấy hẳn là một loại khác. Một loại đồ ăn còn
có thể ăn ra nhiều loại hương vị, thực sự khiến cho người ta kinh ngạc.”
Diệp Hướng Vãn híp mắt cười nói: “Đây là chỗ cực tốt của phối hợp nguyên
liệu. Nếu chỉ dùng độc một loại nhân thịt, thì làm đầu sư tử đương nhiên chỉ có một loại hương vị. Nhưng nếu trước đó chế biến thêm vài loại
thịt khác, để chúng đều có hương vị riêng của mình, cuối cùng lại trộn
đều lại làm thành thịt viên, lúc này từng viên thịt sẽ đều có vị thịt
riêng lại có hương thơm được quyện đều rất đậm đà, nếu không phải là
người chân chính chú ý thức ăn sẽ rất khó phân biệt ra được.”
Người áo trắng thấy Diệp Hướng Vãn nói như vậy, liền không hề hao tâm tốn sức suy nghĩ, nói: “Có đầu bếp nữ như ngươi ở đây, ta chỉ biết sau này sẽ
luôn có mỹ thực không ngừng rồi. Cho dù công tử ta không tinh thông đạo
này (phương diện, lĩnh vực), nhưng cũng biết là có lộc ăn dày.”
Diệp Hướng Vãn cười cười, không nói chuyện, thu hết bát đũa trên bàn. Đến
phòng bếp thì nàng để ý nhìn thoáng qua, thấy hai con vật nhỏ cùng hai
đầu sư tử mình cố ý để lại trong bếp kia tất cả đều biến mất, không khỏi cười thầm: thành công rồi!
Người áo trắng đặt hai gian phòng ở khách điếm, phòng của Diệp Hướng Vãn ở ngay tại cách vách phòng hắn.
Đêm, Diệp Hướng Vãn lắng nghe âm thanh ở bên cách vách, từ lúc nửa đêm trở
đi liền nghe thấy bên kia thỉnh thoảng truyền đến âm thanh bước chân nhẹ nhàng không tiếng động và tiếng cửa mở, biết là mưu kế đã thành, trong
lòng rất vui mừng.
Cứ như vậy miễn cưỡng trôi qua một đêm, Diệp
Hướng Vãn thấy sắc trời dần trắng, chính mình liền lặng lẽ đứng lên rửa
mặt, rồi trở về phòng cầm lấy bao nhỏ đã thu thập xong từ trước, tính
rời khỏi khách điếm.
Không nghĩ tới vừa mở cửa, người áo trắng lại đứng ngay bên ngoài.
Cả đêm nay rõ ràng là hắn không ngủ được tý nào, tinh thần uể oải, sắc mặt hơi vàng vọt, cái loại lịch sự tuấn tú lúc mới gặp kia tuột dốc không
phanh.
Vừa nhìn thấy cái bao nhỏ trên tay Diệp Hướng Vãn, người
áo trắng đã rõ ràng tại sao lại thế này, mở miệng nói: “Ta vốn chỉ là
hoài nghi, hiện tại xem ra, quả nhiên là ngươi động tay động chân.” Nói
xong đưa tay chộp nàng.
Diệp Hướng Vãn vừa thấy người áo trắng,
lòng đã trầm xuống, âm thầm phòng bị trước, hiện tại thấy hắn ra tay,
nàng lập tức né ra phía sau, lùi về bên cửa sổ, xoay người nhảy vọt ra
ngoài.
Nếu là dưới tình huống bình thường, cho dù Diệp Hướng Vãn
có khinh công, hắn cũng có thể đuổi được nàng. Nhưng hắn cả đêm chạy đi
nhà vệ sinh, đã sớm mềm nhũn xương sống thắt lưng chân tay, bây giờ làm
còn có hơi sức mà đuổi người?
“Tiểu nha đầu, ngươi không lo lắng cho đám đệ đệ muội muội của mình sao?” Người áo trắng nghiến răng nghiến lợi nói.
Diệp Hướng Vãn kéo dài khoảng cách với người áo trắng, lúc này mới quay đầu
lại cười, xinh đẹp rực rỡ như đóa hoa xuân mới nở hừng đông, “Trong
khoảng thời gian ở chung với công tử này, tuy rằng công tử vẫn không
chịu nói ra danh tính (tên tuổi), nhưng Hướng Vãn cũng cảm giác được
công tử là một quân tử đã nói là làm, làm sao sẽ làm ra chuyện tình bỉ
ổi như kiểu lấy người nhà người ta ra uy hiếp như thế này?” Nàng ngẩng
đầu rời đi một cách chói lọi, người áo trắng tuy rằng cảm thấy khó chịu, nhưng cũng có chút bội phục phản ứng tùy cơ ứng biến của tiểu nha đầu
mắt ngọc mày ngài lại có một tay nghề nấu nướng cực giỏi này.
Xem ra, lúc trước hắn vẫn còn bởi vì tuổi nàng còn nhỏ mà coi thường nàng.
“Ngươi không sợ A Phúc bắt ngươi về?” Người áo trắng lại nói. A Phúc đó là hạ nhân kia.
Diệp Hướng Vãn cười, “Công tử, chỉ sợ là A Phúc đêm qua cũng không được tốt
lắm đâu. Ngươi sẽ không cố ép hắn đi? Ngay cả cao thủ như ngươi cũng
không chịu nổi, hắn làm sao có thể không bị vắt khô được?”
Trong
lòng người áo trắng biết lần này Diệp Hướng Vãn chắc chắn sẽ chạy trốn
được, cũng không nề hà nữa, chỉ đơn giản vung cây quạt lên ra vẻ phong
nhã nói, “Ngươi đã nhất định phải rời đi, vậy liền bỏ qua cho ngươi.
Song ngươi phải nói cho ta, vì sao ngươi không có việc gì? Đồ ăn ngày
hôm qua chúng ta đều ăn, nếu đồ ăn không ổn, lúc đó ta đã có thể cảm
thấy.”
Diệp Hướng Vãn cười hì hì, “Công tử, hôm qua người không
phải đã hỏi nguyên liệu của đầu sư tử sao? Hướng Vãn nói cho công tử
cách chế biến đầu sư tử đó, lại không nói tỉ mỉ tên nhiều loại thịt.
Trong đó có một loại đó là thịt cua. Công tử ngàn vạn lần phải nhớ rằng, thịt cua ăn cùng với thịt của vật nhỏ kia, bụng nhất định sẽ khó chịu.” Nói xong lại cười dùng khinh công rời khỏi.
Người áo trắng vẻ
mặt hứng thú nhìn bóng dáng Diệp Hướng Vãn rời đi. Ban đầu hắn chỉ thầm
nghĩ để nàng ở bên cạnh làm một đầu bếp nữ, cộng thêm nhìn mỹ nhân dưỡng mắt, hưởng thụ một chút vẻ đẹp của nàng, nhưng mà hiện tại nhìn lại,
dường như Diệp Hướng Vãn còn thú vị hơn rất nhiều so với trong tưởng
tượng của hắn.
Bỗng nhiên, hắn nhướng mày, sắc mặt đại biến, xoay người lại chạy tới hướng nhà vệ sinh.
“Xú nha đầu (nha đầu thúi) kia, lần sau chớ để mình lọt vào trong tay ta!” Người áo trắng cắn răng.