Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Mọi người vui vẻ trò chuyện trong chốc lát, mắt thấy Phong Thượng thịnh điển sắp bắt đầu rồi, Felix vẫn chưa tới.
Đêm nay không ít người đến đây vì anh, lúc này có thể nói là trông mòn con mắt.
Trầm Mộng Kỳ buồn chán cùng vài diễn viên trò chuyện về trang phục trang sức, Hà Tuấn Thành thì làm màu khoác lác với mấy nhà tạo mẫu khác.
Lúc này, một nhà tạo mẫu buộc bím tóc đuôi ngựa đột nhiên nhìn về cách đó không xa, lên giọng nói: "Ai da, thật bất ngờ nha, mọi người đoán xem tôi thấy ai này?"
"Ai cơ? Anh ngạc nhiên như vậy! Chẳng lẽ là Felix?"
"Phi! Đừng vấy bẩn nam thần của tôi! Là đại thiếu gia phế vật của Diệp gia, thái tử gia của Giải trí Hoàng Thiên!"
"Thái tử gia của Giải trí Hoàng Thiên? Anh nói Diệp Mộ Phàm sao?"
Diệp Mộ Phàm không phải đã sớm vì cha phạm tội nên cả nhà đều bị đuổi khỏi Diệp gia hay sao? Cho nên lâu lắm rồi không thấy anh xuất hiện ở những nơi cao cấp thế này.
"Không thể nào? Cậu ta tới đây làm gì? Anh nhìn nhầm rồi sao?"
Mọi người vừa vừa nghị luận vừa nhìn theo tầm mắt của người nọ, hình như là vị đại thiếu gia ăn chơi trác táng của Diệp gia kia thật.
Nghe người xung quanh bàn tán, Hà Tuấn Thành cũng nhìn sang phía đối diện, quả nhiên nhìn thấy Diệp Mộ Phàm đang lách qua người khác tiến vào trong.
Chỉ thấy Diệp Mộ Phàm đầu óc lộn xộn, lễ phục cũng nhăn nhúm, trên đầu còn dính bùn đất và lá cây, thoạt nhìn trông rất chật vật.
"Phụt! Anh ta sao lại mặc thế chạy tới đây nhỉ? Thái tử gia buông thả bản thân, không biết xấu hổ nữa sao?"
Ai cũng biết trước kia Diệp Mộ Phàm chú ý ăn mặc nhất, chưa từng xuất hiện chật vật như vậy trước mặt người khác.
Trước kia Diệp Mộ Phàm sống rất phách lối, mọi người có ấn tượng rất không tốt với anh, lúc này thấy anh nghèo túng, đương nhiên vui sướng khi người khác gặp họa.
"Cái gì mà thái tử gia chứ, hiện giờ thời thế đã sớm thay đổi, là thiên hạ của nhị phòng Diệp Thiệu An, Diệp Y Y lại là thiếu phu nhân tương lai của Cố gia, cường - cường liên hôn, nào có cửa cho anh ta nữa!"
Ai mà không biết thái tử Diệp Mộ Phàm này đã sớm bị phế, hiện giờ chỉ là chó nhà có tang mà thôi.
Một nhà tạo mẫu cằm nhọn tiến lên trước mặt Hà Tuấn Thành hỏi thăm: "Nghe nói trước kia anh ta làm ở Tụ Tinh, làm việc vặt cho anh? Lần này các anh cho anh ta thư mời hả?"
Người nam tóc dài cười nhạt một tiếng: "Cái gì chứ, đã sớm bị sa thải rồi! Loại phế vật này! Đều nhờ đại tiểu thư và Hà tổng giám thiện tâm mới cho gã ta một miếng cơm!"
Diệp Mộ Phàm định đi tìm quản lý Trịnh thay quần áo, lúc này, đột nhiên có người cản đường anh.
"Ái chà, đây không phải nhà tạo mẫu Diệp của Tụ Tinh chúng ta hay sao? Xem ra rời khỏi Tụ Tinh, lăn lộn... không tệ lắm nha! Sao nào, anh cũng tới tham gia Phong Thượng thịnh điển sao?"
Diệp Mộ Phàm đang đau đầu tìm cách giải thích với Oản Oản, đang vô cùng bực bội, ánh mắt lạnh lùng liếc qua đám người này, lười đôi co với họ: "Chó ngoan không cản đường!"
Hà Tuấn Thành không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy tiết mục thú vị như vậy, tâm trạng rất tốt bước lên phía trước: "Diệp thiếu gia, vẫn khỏe chứ!"
Cách đó không xa, Trầm Mộng Kỳ cũng chú ý đến tình huống bên đây, ánh mắt khi nhìn Diệp Mộ Phàm tràn đầy vẻ chán ghét và khinh thường.
Tên ngu này chạy tới đây làm gì? Đừng nói vẫn chưa chết tâm với cô ta nên cố ý chạy đến đây đấy nhé?
Nghĩ đến đây, Trầm Mộng Kỳ lập tức cảm thấy ghê tởm, chỉ nhìn thoáng qua rồi hết hứng thú nhìn sang nơi khác.