Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Hà Tuấn Thành đến cạnh Diệp Mộ Phàm, thấp giọng làm bộ tiếc nuối nói: "Haiz, tội tình gì phải thế chứ? Lúc trước tôi có lòng tốt có lòng tốt mời cậu, cậu lại không biết tốt xấu..."
Nói tới đây, Hà Tuấn Thành dừng một chút, con ngươi ngập tràn vẻ đắc ý: "Nếu bây giờ cậu cầu xin tôi, chỉ sợ không dễ nữa rồi."
Diệp Mộ Phàm không vội đi tiếp, hơi nhướn mày: "Cầu xin mày?"
Hà Tuấn Thành nhớ đến ngày đó bị Diệp Mộ Phàm trói trong nghĩa trang, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Nếu cậu quỳ xuống trước mặt mọi người dập đầu ba cái, thì tôi có thể suy xét."
Diệp Mộ Phàm đang muốn nói chuyện, lúc này, chuông di động vang lên, là Diệp Oản Oản gọi đến.
Diệp Mộ Phàm vừa thấy tên người gọi thì liền chột dạ, cũng hết tâm trạng tiếp lời, vội chạy đến nơi không người bắt máy.
Mọi người thấy biểu cảm hoảng loạn của anh thì bật cười: "Nếu người này đã bị Tụ Tinh đuổi việc, vậy anh ta làm cách nào trà trộn vào đây thế?"
"Mọi người nhìn bộ dạng dáo dác lấm la lấm lét của anh ta kìa, chắc chắn đã trà trộn vào đây, vị đại thiếu gia này các khác thì không được, nhưng đầu cơ trục lợi thì rất sành sỏi đó!"
"Bảo vệ đâu, bọn họ làm việc kiểu gì thế?"
Hà Tuấn Thành làm bộ tốt tính, vỗ vỗ bả vai đối phương: "Được rồi được rồi, tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp một thời gian."
"Hà tổng giám, anh vẫn nói đỡ thay loại người đó sao!"
Thấy Hà Tuấn Thành giải vây, Phong Thượng thịnh điển cũng sắp bắt đầu, mọi người đều vội chuẩn bị mới không tiếp tục truy cứu nữa.
Cùng loại rác rưởi này so đo đúng là lãng phí thời gian...
Trên sân khấu, MC nhiệt tình nói: "Chư vị quan khách tôn quý, cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian tới đây, Phong Thượng thịnh điển lần thứ mười ba xin được phép chính thức bắt đầu!"
Dựa theo thường lệ, buổi lễ Phong Thượng trừ giao lưu ra, các nhà tạo mẫu nổi danh đều sẽ trưng bày tác phẩm mình tâm đắc nhất.
Dưới khán đài, Trầm Mộng Kỳ đảo mắt xung quanh một vòng: "Đêm nay Diệp Mộ Phàm trà trộn vào đây, sẽ không gây chuyện đấy chứ?"
Dù gì thiết kế đêm nay Hà Tuấn Thành trưng bày cũng là tác phẩm của Diệp Mộ Phàm, Diệp Mộ Phàm sẽ chịu để yên sao?
Hà Tuấn Thành không sợ hãi gì, cười nhạt một tiếng trào phúng: "Chỉ bằng gã? Mộng Kỳ, em quá xem trọng tên phế vật kia rồi, đừng nói gã không dám, nếu gã thật sự ngu xuẩn tìm đường chết, quấy rối anh trong trường hợp hôm nay, anh sẽ khiến gã không sống nổi trong cái vòng này nữa!"
Trầm Mộng Kỳ cũng cảm thấy mình lo lắng thừa, nhún vai không nói nữa: "Em đến hậu trường chuẩn bị."
"Đi thôi, tiểu bảo bối, đêm nay em nhất định là người đẹp nhất!"
...
Tiếng nhạc vang lên, trên sân khấu, những nhà tạo mẫu danh tiếng đi cùng tác phẩm đỉnh cao của họ, nhóm người mẫu đua nhau khoe sắc, cho thấy khung cảnh hưng thịnh của giới trăm hoa đua nở.
Ở hàng đầu tiên, chủ tịch hiệp hội Thời Thượng - Mục Văn Thanh ngồi chính giữa, bên phải ông là quản lý Trịnh, vị trí bên trái vẫn trống không.
Vào lúc này, Mục Văn Thanh đã hơn năm mươi tuổi đang mặc lễ phục, nghiêm túc nhìn tác phẩm của mọi người, lúc Trầm Mộng Kỳ tiến lên sân khấu, con ngươi ông xẹt qua một tia kinh diễm: "Không tệ!"
Quản lý Trịnh vội phụ họa: "Đúng vậy! Chủ tịch có thấy phong cách của Hà Tuấn Thành hơi tương tự với phó chủ tịch của chúng ta hay không?"