Ngày hôm sau, trên tất cả trang báo đều xuất hiện hình ảnh của cô cùng với hai người đàn ông đã bị làm mờ
“Tiểu thư của nhà Swilezn quan hệ mập mờ với cảnh sát và chàng trai lạ tại Paris’’
“Bạn trai bí ẩn’’
“Quan hệ tay ba’’
Rất nhiều bài báo đã đăng lên khiến cổ phiếu không ngừng rớt xuống. Mọi người rất lo lắng. Hình ảnh của cô cùng với Ryan trên du thuyền và hình ảnh lúc cô xuất hiện cùng với Kai tại sự kiện cũng đăng lên
Những hình tung lên toàn là những cử chỉ khiến người ta hiểu lầm
“Kai cậu đọc báo rồi sao?’’ Ki chạy lại chỗ Kai
“Ừ’’
“Cấp trên muốn gặp cậu’’ Ki nhìn Kai
“Mình biết rồi’’.
…
Tại khách sạn… cô đặt tờ báo xuống bàn
“Anh giải thích đi. Tại sao họ có những bức ảnh này’’ cô nhìn chàng trai trước mặt
“Anh không biết. Anh hôm đó cũng cùng em ở đó mà’’
“Ryan… anh muốn kiếm lợi từ gia đình tôi sao?’’ cô nhìn anh ta với ánh mắt nghi ngờ
“Em đừng quên gia đình anh không thua kém gì gia đình em’’ Ryan nhìn cô
“Đó là gia đình anh còn anh thì không phải. Anh muốn lợi dụng tôi để kiếm một chút cổ phần từ anh Jay hay từ ba mẹ anh cũng nên. Hôm đó lỡ may anh cài camera ẩn thì sao tôi biết được. Đêm khuya như vậy chẳng có ai trên biển thì làm sao có hình này được’’ cô nhìn Ryan
“Đã nói là không phải tôi rồi’’
“Được rồi. Tôi không cần biết ba tôi tại sao lại muốn anh làm con rể nhưng cho dù anh có kết hôn với tôi thì anh cũng đừng hòng kiếm được gì từ gia đình tôi’’ cô tức giận rời khỏi bàn ăn. Ryan cầm tờ báo lên đọc
“Là ai đã làm việc này chứ?’’
Năm ngày trước, khi cô vừa đến Ý thì đã lập tức tới khách sạn gặp ba của mình. Tâm trạng cô có vẻ không tốt lắm, vệ sĩ đi theo cô cũng không dám nói một lời nào. Họ biết rất rõ tâm trạng cô đang rất mâu thuẫn
“Con tới rồi’’ ba cô vui vẻ nhìn con gái mình
“Ba vẫn khỏe’’ cô ôm lấy ba, tặng cho ông một nụ hôn trên má
“Con đến đây là tốt rồi’’ ba cô vỗ vai đứa con mà ông vừa yêu lại vừa cảm thấy lo lắng nhất
“Con muốn nói chuyện với bà’’ cô nhìn ba mình với ánh mắt buồn rầu
“Được rồi. Ngồi xuống rồi nói chuyện’’
Yun đi đến chỗ sofa. Thư ký đem nước và trái cây đến
“Cảm ơn’’ cô nhìn thư ký mỉm cười
“Đây là trái cây chỉ có nước Ý mới có. Cô đã đến thì nên ăn thử’’ thư ký mỉm cười
“Được rồi Chan. Tôi muốn nói chuyện riêng với con gái’’ ba cô nhìn Chan
“Vâng. Thưa chủ tịch’’ Chan cúi đầu rồi đi ra ngoài. Cô cầm ly nước lên uống
“Kai biết hết mọi chuyện rồi. Cậu ấy đã điều tra tất cả mọi chuyện… ba xin lỗi’’ ông cúi đầu xin lỗi vì không giữ đúng lời hứa với con gái mình. Khi nói đến cái chết của mẹ cô, có lẽ cô vẫn chưa thật sự tha thứ cho ba nhưng cô đã mở lòng mình ra. Kai là người đã giúp cô rất nhiều trong mối quan hệ với ông.
“Ba không có lỗi. Tất cả cũng do con… nếu con không cố chấp thì sẽ không ai cảm thấy tồi tệ và đau khổ’’ cô nhìn ba mình, trong lòng cô giờ rất đau và hối hận
“Con vẫn muốn kết hôn với Kai’’ ông nhìn con gái mình
“Con sẽ suy nghĩ lại chuyện đó, còn chuyện ba nói về Benjamin con sẽ suy nghĩ kĩ. Con muốn gặp anh ta trước. Nếu không gặp thì có chút thất lễ vì dù gì cũng qua Ý rồi’’
“Được rồi, mà hình như ba nghe nói cậu ta cũng ở khách sạn này đó. Ba sẽ hẹn ở dưới nhà hàng cho con dễ đi lại’’
“Con biết rồi. Sau khi suy nghĩ chuyện kết hôn, con sẽ gọi cho ba’’
“Vậy được rồi. Ba đi công tác ở đây nên ba không thể ở khách sạn với con. Con phải cẩn thận đó. Vệ sĩ sẽ theo con’’
“Vậy bất tiện lắm. Ba cho họ ở phòng kế con là được rồi. Khi nào con ra ngoài thì sẽ kêu họ. Con cũng muốn có thời gian đi tham quan ở đây’’
“Thôi được rồi’’
….
“Cô chủ… ông chủ nói đã hẹn cậu Benjamin vào lúc 7 giờ tối. Cô sẽ ăn tối cùng cậu ấy’’ một vệ sĩ bước vào
“Được rồi. Kêu đầu bếp làm món đậu hủ thối ở China và hai phần bít tết. À… tôi muốn ăn thêm kim chi hàn quốc’’
“Kim chi sao?’’
“Tôi nghe ba nói anh ta thường hay đến Hàn Quốc… có lẽ sẽ thích món đó. Kêu họ chuẩn bị đi… À! Chuẩn bị thêm món canh thịt bò đi’’
“Dạ’’
Sau khi vệ sĩ rời khỏi, cô rời khỏi phòng khách để đi tắm rồi chuẩn bị cho buổi ăn tối. Từ khi qua đây, cô chưa được nghĩ ngơi nên có chút mệt. Cô thong thả ngồi trong bồn tắm, nghe nhạc và ngủ từ lúc nào không biết. Mãi đến khi vệ sĩ ngõ cửa phòng tắm, cô mới tỉnh dậy mặc quần áo. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng hơi rộng và chiếc quần jeans màu xanh dương đậm. Vệ sĩ lấy cho cô đôi giày cao gót. Cô cầm ví rồi rời khỏi phòng. Đi theo cô là 2 vệ sĩ
Cô xuống tới nhà hàng thì nhân viên ra tiếp
“Tôi đã kêu đừng hoành tráng rồi mà’’ cô nói với vệ sĩ thân cận
“Chúng tôi xin lỗi… tại nhà hàng muốn làm như vậy’’
“Thôi được rồi’’
Cô đi tới bàn ăn kế bên có cửa trong suốt để có thể nhìn thấy ra bên ngoài. Vì đây là nơi sang trọng nên mỗi chỗ ăn đều có người phục vụ riêng. Cô không muốn có ai làm phiền nên đã cho họ lui ra hết. Chỉ cần người còn lại vào thì đầu bếp sẽ tự động dọn thức ăn lên nên cô cũng không khắc khe cho lắm
“Cũng sắp tới giờ rồi’’ cô nhìn chiếc đồng hồ cô đang đeo bên tay. Chiếc đồng hồ này là của chị Mi A tặng cho cô nhân ngày sinh nhật, đặc biệt là nó có màu đỏ càng khiến cô càng trở nên quyến rũ.
“Xin lỗi… đã để cô đợi’’ một chàng trai bước vào… anh cũng đi sớm mấy phút nhưng không ngờ người anh hẹn lại sớm hơn anh
“Không sao… tôi chỉ vừa đến’’ Cô đang ngắm cảnh ở ngoài thì quay người lại… đứng lên, đưa tay ra để bắt tay
“Xin chào tôi là Venyla Swilezn’’ cô cúi đầu, trên đôi môi nở một nụ cười
“Chào tiểu thư… tôi là Benjamin Winston’’ sau khi hai người họ bắt tay thì cô ngó mặt lên
“Là anh/ cô’’ cả hai đồng thanh. Benjamin há hốc mồn khi thấy cô, còn cô thì hai mắt mở to… bất ngờ
“Cô chủ’’ vệ sĩ nói nhỏ với cô khiến cô tỉnh lại
“Mời anh ngồi’’ cô phản ứng nhanh nhẹn giơ tay ra để mời cậu Benjamin ngồi. Anh cũng vội vàng hưng kịp phản ứng lại
“Mời tiểu thư’’
Hai người vẫn thế mà nhìn nhau không nói câu nào. Benjamin thấy có chút khó chịu nên lên tiếng trước
“Thật là trùng hợp’’ cậu gãi đầu mỉm cười. Cô mới đầu định thăm dò cậu ta nhưng khi biết cậu ta chính là Ryan mà cô mới gặp hôm qua thì không biết nói gì cả
“Anh biết tôi là người mà gia đình muốn chọn vợ cho anh’’ cô lạnh lùng nói
“Không hẳn. Tôi không nghĩ là cô. Ba mẹ chỉ nói là muốn tôi gặp mặt một cô gái rất tài giỏi và dễ thương chứ không nghĩ lại là nhà thiết kế thời trang mà mọi người hay đồn thổi’’ Ryan tỏ vẻ ngu ngơ khiến cô cảm giác như đang bị lừa dối
“Thiệt sao? Không phải anh là con của bác Henry sao. Tôi còn phải gọi ba anh là bác nữa cơ mà. Không có lí gì anh lại không biết tôi là con của ông Swilezn’’ cô nhìn thẳng vào mắt Ryan
“Thiệt mà. Tôi chỉ biết ba tôi là bạn của ba cô. Còn về cô, thì tôi không biết. Lúc trước, khi gặp cô trên du thuyền, tôi biết cô là nhà thiết kế thời trang còn về gia đình hay thân phận thì tôi không biết. Lúc đó tôi không hề để ý’’ Ryan không chớp mắt… nhìn thẳng mắt cô mà nói
“Được rồi… anh muốn kết hôn với tôi?’’ cô vào thẳng vấn đề mà không chút do dự
“Không hẳn. Lúc đầu khi chưa gặp cô, tôi nghĩ tôi sẽ từ chối thẳng vì tôi không thích có sự ép buộc. Nhưng khi biết cô chính là người mà tôi gặp lần đó… tôi sẽ suy nghĩ lại’’ Ryan không đắn đo suy nghĩ mà nói thẳng
“OK… mới đầu tôi cũng nghĩ như anh, nhưng dù gì chúng ta cũng đã biết nhau trước rồi. Với lại tôi không thể thẳng thừng từ chối anh. Vậy chúng ta sẽ tìm hiểu nhau trước. OK’’ cô nhìn Ryan không chớp mắt. Ryan nảy giờ tuy vẫn nói chuyện với cô nhưng anh đã sớm bị cô thu hút rồi… nhìn Yun không chớp mắt
“Đó cũng là suy nghĩ của tôi’’ Ryan mỉm cười. Vừa lúc ấy đầu bếp đem thức ăn lên
“Tiểu thư… thức ăn đã chuẩn bị xong’’
Ba món ăn được dọn lên. Ryan nhìn chúng mà không chớp mắt. Ngoại trừ món bít tết ra thì hai món kia khiến ăn bất ngờ. Nhà hàng này anh từng đến nhưng hình như hai món đặc biệt này thì chưa bao giờ gặp. Chẳng lẽ mới thêm vào thực đơn
“Đầu bếp. Hai món này mới thêm vào à’’ cậu nhìn người đầu bếp đích thân đem thức ăn ra
“Không phải… đây là món mà cô Venyla đã yêu cầu chúng tôi làm… chúng tôi đã mời đầu bếp Hàn và Trung Quốc đến để đích thân làm’’ đầu bếp nhìn Ryan
“Cảm ơn nhiều… chúng tôi sẽ ăn ngon miệng’’ cô nhìn đầu bếp, cúi đầu cảm ơn
“Chúc hai vị ngon miệng’’ đầu bếp cúi chào rồi rời khỏi
“Tôi nghĩ anh sẽ thích khi thấy nó’’ cô nhìn Ryan, lạnh lùng hỏi
“Tất nhiên rồi… đây đều là những món ngon nhưng tôi thấy bất ngờ khi chúng xuất hiện ở đây thôi. Với lại tôi không nghĩ cô sẽ ăn món này’’ Ryan chỉ vào đậu hủ thối
“Không… tôi kêu họ làm cho anh ăn đó’’ cô mỉm cười
“Cô đãi tôi món này sao?’’
“Tất nhiên rồi… vì tôi muốn người ngồi ở chỗ anh sẽ bỏ chạy khi thấy món ăn này… tôi nghĩ tôi sẽ không cần nói câu từ chối thì người đỏ đã bỏ chạy mất dép rồi chứ’’ cô mỉm cười
“Đây là cách cô từ chối người khác sao?’’
“Không… chỉ ngày hôm nay, vì trước đây tôi chưa từng từ chối ai cả. Anh là người tôi chịu gặp mặt đó’’
“Ồ… vậy tôi nên cảm thấy may mắn rồi’’ Ryan nhìn cô khiến cô cảm giác có chút lạ lạ
“Nếu anh ăn không được thì đừng có ăn… chúng ta có thể gọi món khác’’ cô chỉ vào hai món có chút khác biệt
“Không… tôi rất thích nhưng tôi không nghĩ chúng có thể ăn chung với nhau’’
“Anh chắc nấu ăn rất giỏi…’’ cô mỉm cười
“Không hẳn nhưng chúng ta định ăn kim chi không sao?’’ Ryan nhìn cô
“Anh nghĩ sao?’’
“Không tồi’’ Ryan mỉm cười nhìn cô, không ngờ cách ăn uống của cô cũng khác như vậy. Anh chỉ nghe cô là người lạnh lùng, nhẫn tâm chứ ai nghĩ đến cách ăn cũng khác vậy?
“Giỡn anh thôi… phục vụ’’ cô kêu phục vụ. Lập tức một món ăn được chuẩn bị trên bàn
“Lúc đầu tôi định gọi ra hết nhưng chỉ thử anh một chút thôi.. Tôi muốn biết người ba chọn cho tôi có biết nấu ăn không mà thôi?’’ cô cúi chào cảm ơn phục vụ
“Vậy sao? Nhưng sao cô muốn thử tôi’’ Ryan tò mò cũng có chút ngạc nhiên
“Anh biết đấy, công việc của tôi rất bận. Nếu người tôi lấy làm chồng mà không biết nấu ăn thì chắc tôi sẽ ăn nhà hàng mãi à’’
“Cô không biết nấu sao?’’ Ryan ngạc nhiên nhưng cũng không lấy lạ lắm, con gái ngày nay chuyện này là bình thường thôi
“Thường ngày đầu bếp sẽ nấu cho tôi nhưng sau khi đính hôn, ba tôi muốn tôi qua Hollywood để tận hưởng cuộc sống, bên cạnh đó muốn tôi tập trung thiết kế và quản lí công ty, tránh xa báo chí’’ cô đang nhìn món canh thịt bò vừa bưng lên
“Chắc món này ngon lắm… do chính cô sai đầu bếp làm mà’’ Ryan cũng nếm thử món canh thịt bò
“Lâu rồi tôi cũng chưa ăn món này’’ cô cảm nhận hương vị của nó
“Ngon lắm… rất giống mùi vị Hàn Quốc’’
….
Tại một văn phòng thuộc công ty L.L
“Đại diện à… em bắt buộc phải làm huấn luyện viên sao?’’ Mi A nhăn nhó nhìn người đàn ông tầm khoảng 30 tuổi
“Coi như anh xin em đi, Mi A… em giúp anh lần này đi. Ba tháng… chỉ ba tháng thôi. Hãy giúp cậu ta trở thành một tuyển thủ xuất xắc’’
“Dù gì em cũng đến Hollywood rồi… em sẽ làm nhưng không đảm bảo cậu ta sẽ giành giải trong Swimming Goal đâu đó’’ Mi A nhìn anh ta
“Được rồi...’’ cậu ta nói có chút do dự
“Đại diên Park… có ông Lewis muốn gặp anh’’ thư kí bước vào
“Quản lý Shin… lâu ngày không gặp’’ Mi A mỉm cười nhìn chị ta
“Mi A… em đến đây làm gì vậy?’’ quản lý Shin ngạc nhiên khi thấy Mi A. Mi A có thể nói là người chị thương yêu nhất. Chị luôn luôn làm thư ký cho đại diện Park nhưng nhờ có Mi A mà chị được làm thử quản lý một lần
“Nay chị làm thư ký hay quản lý vậy?’’ Mi A nhìn cô
“À… từ lúc em đi chị trở lại làm thư ký của đại diện Park’’ quản lý Shin mỉm cười
“Sao anh không cho chị ấy tiếp tục làm quản lý… chị ấy có thể vừa là thư ký và quản lý mà’’ Mi A nhìn anh ta như đang giáo huấn học sinh vậy
“Vậy được rồi… thư ký Shin… cô từ giờ sẽ làm quản lý cho Mi A trong vòng ba tháng. Mi A mà có chuyện gì thì cô phải chịu trách nhiệm đó’’ đại diện Park nhìn quản lý Shin
“Vâng… thưa đại diện’’ quản lí Shin vui vẻ. Mi A đứng lên
“Hợp tác thành công’’ Mi A bắt tay với quản lý Shin… hai người vui vẻ
“Sao vui thế’’ một người là bước vào
“Huấn luyện viên Lewis… chào thầy’’ đại diện đứng lên cúi chào
“Không cần phải vậy đâu… mà đây là ai đây? Vận động viên Mi A mà mọi người hay đồn đây sao?’’ huấn luyện viên nhìn Mi A
“Dạ… chào thầy’’ Mi A cúi đầu chào huấn luyện. Thầy Lewis là một người cô rất ngưỡng mộ. Cô trở thành vận động viên bơi cũng nhờ có thầy
“Chào em’’ thầy Lewis ôm lấy Mi A
“Em nhớ thầy lắm… không ngờ thầy ở đây’’ Mi A vui vẻ muốn rớt cả nước mắt
“Được rồi. Em có chuyện muốn nói với hai thầy trò’’ đại diện Park ngăn cản chứ không hai người này cứ ôm nhau mà không biết ngày đêm là gì luôn á
“Em mời thầy ngồi’’ Mi A nhường chỗ mình cho thầy
“Được rồi’’
“Thầy… em xin giời thiệu… Mi A… huấn luyện viên mới’’ đại diện Park mỉm cười
“Really?’’ thầy Lewis bất ngờ
“Thầy nghe không lầm đâu… Mi A sẽ cùng huấn luyện để đưa đội tuyển bơi vô địch tại Swimming Goal’’ quản lý Shin chen vào
“Vậy tốt rồi… có người giúp thầy đối phó với mấy cậu học trò rồi’’
“Chắc họ dở lắm nhưng em sợ sẽ làm thầy rối hơn thôi’’ cô chu mỏ có chút nản lòng
“Mi A sẽ ở cùng với đám học trò trong một nhà được chứ?’’ đại diện Park nhìn Mi A
“Em muốn ở khách sạn hay resort à. Anh muốn em ở với lũ con trai sao?’’ Mi A khó chịu
“Thôi nào… em ở cùng với quản lý Shin tại đó. Phải tiếp xúc thì em mới quản lý tốt được chứ. Không phải lúc trước thầy Lewis luôn ở bên cạnh em sao?’’ quản lý Park nhìn Mi A
“Con bé chắc không cần tôi đâu. Từ khi con bé đến New York cùng với Yun thì cũng có thầy mới mà, nghe nói là thầy giáo dạy toán kiêm bơi luôn phải không?’’ thầy Lewis có chút ghen tị nhìn Mi A
“Thầy à… em chỉ thích mình thầy thôi’’ Mi A nhanh trí chạy lại ôm thầy khiến ông có chút vui lòng
Lúc này tại Ý… cô cùng với Ryan đi dạo. Không khí rất trong lành. Họ cùng nhau đi thuyền… nghe những câu nhạc đặc sắc và một số trò chơi
“Đây là lần đầu cô đến đây sao?’’ Ryan nhìn Yun
“Không hẳn… trước đây có qua một lần nhưng chỉ là công việc thôi’’
“Vậy sao? Chắc công việc rất quan trọng với cô’’
“Tất nhiên… tôi không làm nó cho tôi mà còn có cả mẹ tôi nữa’’ cô có chút buồn khi nhắc tới mẹ
“Nhìn sắc mặt cô không tốt lắm. dạo này cô không ngủ sao?’’ Ryan có chút lo lắng
“Anh làm sao biết được… công tử như anh đi khắp nơi du lịch ăn chơi thì làm sao hiểu được thương trường là gì?’’ cô nhìn đám người đang nhảy múa trước mắt
“Anh thấy đó… họ là những người múa và nhảy ven đường. Công việc của họ là thu hút khách du lịch. Họ làm thế để nuôi sống gia đình còn tôi làm việc để nuôi sống cả một đại gia đình’’ cô tiếp tục đi qua chỗ đông
“Nhìn cô… tôi biết cô rất quý trọng và yêu thương mọi người’’
“Vậy sao. Anh sẽ sai lầm khi nghĩ như vậy đó?’’ cô nhìn Ryan với sự ngạc nhiên. Đây là câu đầu tiên cô nghe từ một người khác ngoại trừ mẹ cô
Ryan nhìn cô. Hai tay anh giữ lấy vai cô
“Venyla Swilezn… anh gặp em lần đầu tiên ở biển. Lúc đó anh đã khắc sâu hình bóng của em. Anh không biết em là ai khi ở đó, cũng như không biết em là ai khi chúng ta lại một lần nữa gặp nhau … nhưng anh biết… trái tim anh luôn đập nhộn nhịp vì em. Anh vui khi biết em chính là Venyla… người mà gia đình muốn anh lấy làm vợ. Anh vui vì em cho anh một cơ hội… Em có thể cho anh một cơ hội theo đuổi cũng như yêu em không? Hãy chấp nhận anh làm bạn trai của em nhé’’ Ryan nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự yêu thương.
Cô bất ngờ khi thấy Ryan làm như vậy. Cô không biết phải nói gì. Tâm trạng cô rối bầy… mâu thuẫn. Cô phải làm sao? Đầu óc cô lúc này trống rỗng…
“Venyla… mày làm gì đi chứ?’’ (suy nghĩ)
Cô cứ thế mà không nói nên lời. Hàng người tấp nập cứ thế mà đi qua. Hai mắt cô nhìn Ryan. Ryan từ từ đến lại gần cô. Hay tay anh đặt trên mặt cô, nhưng cô vẫn không nhúc nhích. Cô cứ thế mà nhìn anh. Gương mặt anh dần dần chạm mặt cô đến khi đôi môi anh chạm vào môi cô thì cô như ý thức được. Nhưng có lẽ đã muộn. Ryan hôn cô trước mặt mọi người. Anh nhường như không thoát được nụ hôn đó. Anh cảm giác như nụ hôn này… bờ môi này rất thân quen. Cái cảm giác này….
“Em xin lỗi, Kai’’ nước mắt cô lăn trên má. Cô đã thật sự phản bội anh rồi sao?
Một lúc sao, Ryan bỏ cô ra nhưng thấy cô gương mặt tái nhợt đi
“Em không sao chứ?’’ Ryan lo lắng
“Tôi không sao’’ cô tránh ánh nhìn của Ryan
“Tôi xin lỗi… Ryan cảm thấy mình vừa làm chuyện sai lầm
“Không sao đâu… dù gì chúng ta cũng sắp kết hôn’’ cô buộc miệng nói ra
“Thật sao? Em đồng ý làm vợ tôi’’ Ryan vui mừng, tay anh quay mặt cô lại để cô có thể xác nhận một lần nữa
“Anh nghe không lầm đâu’’ cô mỉm cười có chút ngượng ngạo nhưng với cô, nụ cười đó thật giả tạo làm sao
Ryan vui mừng đến mức bế cô lên, quay cô trước mặt mọi người.
“Cô ấy chịu làm vợ tôi rồi… tôi có vợ rồi…. Anh yêu em’’ Ryan vui vẻ hét lên. Mọi người đi xung quanh cũng phải dừng lại, vỗ tay chúc mừng
“Mẹ ơi… em ấy đồng ý lấy con rồi’’ Ryan vui mừng mà quên cả những người xung quanh. Đến khi cô nói nhỏ vào tai anh thì anh mới chịu dừng lại
“Thả tôi xuống đi… mọi người nhìn kìa’’
Cả hai cùng nắm tay nhau đi dạo xung quanh, trông họ cứ giống tình nhân đã quen nhau được mấy năm rồi chứ đâu phải chỉ mấy giây hồi nảy
“Anh muốn dẫn em đến một nơi’’ Ryan nắm lấy tay cô… kéo cô chạy đi
Say một tiếng bắt xe buýt… Ryan dẫn cô đến một nơi. Ở đây do là đồi núi nên khi đi có chút mệt
“Ở đây thật đẹp’’ cô dang rộng đôi tay để tận hưởng bầu không khí nơi này
“Mọi người ở đây rất tốt’’ Ryan dẫn cô trước một ngôi nhà được làm bằng gỗ. Kiến trúc ở đây rất giống những ngôi nhà ở bên Hàn Quốc
“Đây là nhà của tụi anh’’ Ryan mở cửa ra
“Lúc trước anh rất thích làm tình nguyện nên thỉnh thoảng rảnh thì đến đây’’ Ryan nắm tay cô cùng đi vào nhà
Mọi người trong nhà thấy Ryan vui vẻ cười
“Benjamin… cậu đến rồi’’ mọi người chạy lại ôm lấy Ryan
“Cậu khỏe chứ?’’ mọi người vui vẻ
“Đây là…?’’ Edward nhanh mắt phát hiện ra cọ gái đứng phía sau Ryan nên tò mò nhìn cậu
“Đây là Yun’’ Ryan vui vẻ giới thiệu
“Chào mọi người. Tôi là vị hôn thê của anh ấy… Venyla Swilezn’’ Yun mỉm cười bắt tay lần lượt với mọi người. Mọi người suy nghĩ
“Venyla Swilezn… là nhà thiết kế… không phải. Em là nữ hoàng thời trang mà mọi người hay đồn sao?’’ Edward chợt nhớ ra
“Đúng rồi nhưng mọi người giữ bí mật giúp em nha’’ cô mỉm cười trông rất giống con nít
Nảy giờ Ryan không hề rời mắt khỏi cô vì trông cô lúc này rất giống một đứa trẻ con. Và còn vì anh cảm thấy vui khi cô giới thiệu với bạn bè anh rằng cô chính là vị hôn thê của Benjamin này
“Chào em… anh là Y
Anh là Edward
Còn anh là Sung Min’’
Mọi người thay nhau giới thiệu về mình. Cô chỉ mỉm cười nhìn họ
“Được rồi… mọi người nói chuyện với cô ấy quên mất cả mình sao?’’ Ryan nhìn họ vui đến nỗi sắp khóc luôn
“À… em vào nhà đi. Muốn uống gì nào?’’
“Gì cũng được’’ cô bước vào trong nhà cùng với Ryan
Sau khi thức ăn và đồ uống mang lên. Mọi người không hề rời mắt khỏi cô
“Nè… mình không muốn mất vợ đâu đó’’ Ryan có chút ghen khi thấy cô bị họ nhìn ngắm như vậy
“Venyla… em có thể cho anh biết khi nào em tung bộ sưu tập mới không?’’ Y nhìn cô, anh là một phen trung thành với vác mẫu thiết kế của Venlazz
“Đúng đó’’ Edward cũng ùa theo
“À… chuyện đó em cũng không chắc’’ cô mỉm cười
“Nè… mọi người có nghe mình nói gì không?’’ Ryan tức giận, mặt anh đỏ bừng vì thấy mọi người chỉ toàn để ý đến vợ anh
“Chồng em ghen rồi kìa’’ Edward, Y và Sung Min chọc cô
“Các anh cứ gọi em là Yun đi… còn nữa… các anh là người Hàn Quốc, sao lại qua Ý sống vậy?’’ cô tò mò
“Ryan chưa nói với em sao… tụi anh là bác sĩ. Tụi anh thường sống khắp nơi nhưng hai năm về đây thì tụi anh ở đây. À… em có biết Ryan là đại sứ cho…’’ Sung Min chưa nói xong
“Nè… mọi người. Sao tay nghề nấu ăn còn dở đến vậy chứ?’’ Ryan lấy đũa gắp thử miếng kim chi
“À… từ hồi cậu đi. Tiền bối cũng qua Châu Phi. Cái này cũng có thể nói là ngon hơn mấy ngày trước rồi đấy’’ Y nói
“Em thấy cũng được mà… nhưng các anh phải chú ý kĩ đến quá trình làm… có thể các anh vội quá nên hương vị bị mất đi một ít’’ Yun cũng nếm thử
“Anh không nghĩ em thích kim chi’’ Edward ngạc nhiên nhìn cô
“Đâu có đâu… mẹ em là người gốc Hàn nên từ nhỏ em đã thích món này rồi’’
“Chắc phu nhân nấu ăn ngon lắm’’ Y lên tiếng
“Đúng vậy… mẹ nấu ăn rất ngon mà’’ cô nói chậm rãi, có chút buồn
“Nè các cậu… sao hôm nay các cậu nói chuyện nhiều vậy?’’ Ryan biết cô buồn nên nhanh chóng chuyển đề tài, tránh họ lại hỏi về mẹ cô nữa
“Thường ngày tụi mình cũng nói nhiều mà’’ Edward cười phì
“Tụi mình chơi trò chơi đi’’ Y nảy ra ý nghĩ có chút điên rồ
“Chúng mình chơi coi ai hợp với Yun nhất nha’’
“Được đó’’ Sung Min cũng hưởng ứng theo
“Nè… các cậu’’ Ryan trở nên cáu kỉnh
“Thôi mà… tụi mình chỉ xác nhận tình cảm của hai người thôi’’
“Ryan là nhân vật chính nên để chơi cuối…. Y bắt đầu từ cậu trước đi’’ Edward làm MC
“Mùa hè… mùa đông…1…2…3’’
“Mùa đông/ mùa hè’’ Yun và Y lần lượt lên tiếng
“mì đen/mì tôm…1…2…3’’
“Mì đen’’ cả hai lên tiếng
“Biển/ núi..1..2…3 ‘’
“Biển’’
“Woa… 2/3 câu… Ryan phải đúng cả 3 câu rồi’’ Edward mỉm cười, chọc quê anh
“Sung min đến lượt cậu’’
Sau một hồi thì kết quả là 1/3
“Cuối cùng đến Ryan nào’’ Edward nhìn Ryan, ánh mắt có chút tò mò vì anh muốn biết hai người này có thật sự yêu nhau không?
“Chúng ta phải coi coi hai người họ có hợp nhau không nha?’’ Y mỉm cười
“Ryan.. cậu phải thắng Y đó’’