Khi Học Bá Xuyên Thành Hào Môn Phế Sài

Chương 92

Ôn Niệm Niệm lại một lần nữa tỉnh lại, bên tai vang lên tiếng vỗ tay rõ rệt.

Bảo vệ luận văn tiến sĩ của cô được bỏ phiếu thông qua, các thầy cô với mái tóc trắng xóa ngồi ở ghế biện luận thấp giọng thảo luận, rối rít gật đầu, lộ ra nụ cười hài lòng.

Ôn Niệm Niệm ngắm nhìn bốn phía, kinh ngạc phát hiện, nơi này... lại là đại học Harvard!

Chỗ khán đài chính là các bạn đồng môn thân thiết của cô ở Harvard, có Lý Duy Kiệt quái kiệt phòng thí nghiệm lượng tử, cũng có cô bạn Johanne thân nhất của cô.

Cô vậy mà lại trở về thế giới đầu tiên!

Đầu óc Ôn Niệm Niệm choáng váng, cũng không biết mình lấy được học vị tiến sĩ thế nào, hoàn thành việc chụp ảnh chung với chủ tịch biện luận và thầy hướng dẫn ra sao, cả người... toàn bộ hành trình đều trong trạng thái ngơ ngẩn.

Cho đến khi Ôn Niệm Niệm đi hết quá trình, ngồi trở lại ghế khán giả, lúc này mới có một chút cơ hội thở dốc, nhớ lại trải nghiệm vi diệu như trong mơ của mình.

Ở trong giấc mộng, dường như cô đã trải qua khoảng thời gian thanh xuân của một Ôn Niệm Niệm trong không gian song song khác, từ cấp hai đến cấp ba, từ đại học đến nghiên cứu sinh...

Nhưng cô vẫn chưa đưa thân thể nguyên chủ đi về phía cái gọi là đỉnh cao của cuộc sống, đưa cô ấy thi đậu Harvard, trở thành thiên tài khiến người ta hâm mộ.

Cuối cùng nguyên chủ vẫn lựa chọn ở bên chàng trai của cô ấy, lựa chọn cuộc sống bình thường.

Cô trả cuộc sống của nguyên chủ lại cho cô ấy...

Nhưng các bạn của cô đâu rồi, Quý Trì, Đinh Ninh, Ôn Loan còn có... Giang Dữ.

Khóe mắt có nước mắt lành lạnh chảy xuống nhưng chính cô cũng không chú ý tới, trên sân khấu, Lý Duy Kiệt người cùng cô nghiên cứu vũ trụ song song tiếp tục trình bày với ban chủ tịch biện luận ――

“Khái niệm vũ trụ song song, đến từ lượng tử cơ học, ngay từ thập niên 50 của thế kỷ 20 thì đã có nhà vật lý học trong lúc đang quan sát lượng tử, phát hiện mỗi lần quan sát trạng thái lượng tử đều không giống nhau... Vì vậy, các khoa học gia phỏng đoán vũ trụ là do nhiều vũ trụ tương tự tạo thành...”

Giọng nói của cậu dần dần đi xa, biến thành âm nền, Johanne đeo kính gọng đen, ánh mắt đầy lo lắng nhìn nhìn Ôn Niệm Niệm bên cạnh: “Win, cậu không sao chứ.”

Winola là tên tiếng Anh của Ôn Niệm Niệm, Johanne thường gọi cô là Win, bởi vì cô quá ưu tú, bất kể là kiểm tra hay thi đấu, cô luôn là winner, sau đó tên gọi Win đã lưu truyền khắp trường học.

“Tốt nghiệp rất vui hả, cậu cũng kích động đến chảy nước mắt rồi.”

Ôn Niệm Niệm đưa tay lau khuôn mặt đầy nước mắt, mỉm cười nói với cô ấy: “Đúng vậy đó, tớ rất vui.”

“Thật là hâm mộ cậu, sau khi tốt nghiệp là có thể đến NASA làm việc rồi.”

“NASA?”

“Đúng vậy.”

Ôn Niệm Niệm chợt nhớ tới, lúc còn chưa biện luận, cô cũng đã nhận được offer từ NASA, hi vọng cô có thể qua nhậm chức, chuyên ngành và phương hướng nghiên cứu của cô, phía NASA cảm thấy rất hứng thú.

“Tớ sẽ phải trở về nước.” Johanne nhún nhún vai, nói: “Dù sao, ba mẹ cũng hy vọng tớ trở về, tớ cũng rất muốn gặp ông bà ấy.”

“Mua vé máy bay chưa?” Ôn Niệm Niệm hỏi.

“Chưa đâu.”

“Mua đi, tớ cũng muốn trở về nước.”

Johanne kinh ngạc nhìn Ôn Niệm Niệm: “Cái gì! Cái gì cái gì chuyện là sao vậy, không phải cậu vẫn muốn đi NASA sao, sao lại chợt muốn về nước?”

Ôn Niệm Niệm nhìn bốn chữ to vũ trụ song song trên màn ảnh, ánh mắt kiên định, nói: “Tớ cũng có người mình muốn gặp.”

*

Sau khi làm thỏa đáng xong toàn bộ thủ tục tốt nghiệp, Ôn Niệm Niệm và Johanne ngồi chuyến bay sớm quá cảnh từ Hong Kong về nước.

Hành trình hơn mai mươi tiếng, Johanne ngủ như heo trên máy bay nhưng Ôn Niệm Niệm vẫn không ngủ.

Trong lòng rất thấp thỏm.

Trong thế giới nguyên bản cô đang ở này, cô và những người bạn thân thiết kia chưa từng tiếp xúc với nhau, trong cuộc đời của họ vốn không tồn tại Ôn Niệm Niệm.

Thời gian thanh xuân của cô giống như nước lọc đơn điệu, từ nhỏ ưu tú, bằng phẳng không gợn sóng, đại học, nghiên cứu sinh, tiến sĩ... Bởi vì thông minh nên mọi thứ đều trôi chảy như vậy.

Có lẽ... thế giới vốn chưa hề tiếp xúc này, cô chỉ muốn sống tốt cuộc đời của mình thế là được rồi.

Đến tột cùng vẫn còn đang chấp nhất điều gì.

Ôn Niệm Niệm vô ý thức ôm ngực, có lẽ vẫn còn cảm thấy... tâm ý khó yên.

Câu nói chưa thành lời đó, chàng trai chưa đợi được cô đến kia...

Trong lúc chờ quá cảnh ở sân bay quốc tế Hong Kong, WeChat của nhóm bạn gái thân của cô đã bùng nổ lên rồi, hỏi cô lúc nào thì đáp máy bay, chuẩn bị cho cô một nghi thức hoan nghênh long trọng ở quán bar, không say không về.

Ôn Niệm Niệm nhìn các bạn cũ trong nhóm trêu đùa chòng ghẹo, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ở thế giới này, cô cũng có bạn bè của mình, có người mình quan tâm.

Giấc mộng Nam Kha, bây giờ tỉnh mộng.

Ôn Niệm Niệm chợt ngẩng đầu, bỗng thấy cửa lên máy bay cách đó không xa, một người đàn ông mặc tây trang cao cấp màu đen đứng ở cạnh cửa, xách theo hành lý thương nhân, chuẩn bị chờ máy bay.

Thân hình anh thon dài, bóng lưng cao ngất, đường nét gò má anh tuấn, khí chất thành thục, không còn là chàng trai nhà bên nhẹ nhàng như gió nữa.

Rất nhiều thứ cũng thay đổi nhưng duy chỉ có một điều không thay đổi... Là ánh mắt nhạt nhẽo trước sau như một của anh.

Giang Dữ!

Là anh ấy!

Ôn Niệm Niệm vội vàng đứng dậy đi tới chỗ anh, sảnh quá cảnh và sảnh chờ bay cách nhau một cửa sổ thủy tinh sát đất trong suốt, Ôn Niệm Niệm không tìm được lối có thể vào đó.

Giang Dữ đã kiểm vé, xách theo hành lý thương nhân vào cửa lên máy bay.

“Giang Dữ!” Ôn Niệm Niệm phất tay hô to lên.

“Này! Giang Dữ!”

Anh không nghe thấy, bóng dáng biến mất nơi khúc quanh lên khoang máy bay...

Ôn Niệm Niệm thở hổn hển, thất hồn lạc phách nhìn phương hướng anh rời đi.

Johanne kéo Ôn Niệm Niệm về chỗ ngồi, cho tới bây giờ cô ấy chưa từng thấy dáng vẻ thất thố như vậy của cô, rất kinh ngạc: “Cậu làm sao vậy? Thấy người quen sao?”

Ôn Niệm Niệm ngơ ngác gật đầu.

Phải, thấy người quen.

Là người quen, cũng có thể là.. người xa lạ.

Lúc Giang Dữ đi vào cửa lên máy bay, không khỏi quay đầu lại nhìn lại, sau lưng, trợ lý Chu hỏi cậu: “Giang tổng, ngài nhìn gì vậy?”

Đôi mày Giang Dữ hơi cau lại: “Có người đang gọi tôi.”

“Tôi không nghe ai đang gọi ngài cả.”

Giang Dữ đưa tay ôm ngực, sự đau nhói khó hiểu kia vẫn còn chưa hồi phục, cuối cùng anh liếc nhìn cửa lên máy bay, trong lòng dâng lên rất nhiều tâm tình.

...

Ôn Niệm Niệm lấy điện thoại di động ra, tìm cái tên “Giang Dữ”.

Toàn bộ tin tức xuất hiện quả thật như được mạ vàng, sáng loáng ưu tú đến nỗi tưởng chừng như sắp làm đui mắt người khác, 21 tuổi tốt nghiệp đại học Diên Tân, học chuyên ngành quản lý, thi đậu nghiên cứu sinh, học liên thạc sĩ tiến sĩ, nghiên cứu ứng dụng vật lý, đã từng đăng tải luận văn lõi số nhân cho tập san Tam Vị, quả thật khiến Ôn Niệm Niệm cảm thấy mình đang đọc về một người nào đó ở Harvard.

Đồng thời, anh cũng học thêm về hội họa, từng bái đại sư tranh sơn dầu quốc tế Hách Lý Tư làm thầy, tác phẩm đã từng nhiều lần đạt được giải thưởng quốc tế.

Hiện giờ... Anh là chủ tịch hội đồng quản trị có một không hai của tập đoàn Giang thị, đồng thời cũng là giáo sư thỉnh giảng của đại học Diên Tân.

Ôn Niệm Niệm cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì bất luận có cô tham dự vào hay không, cuộc sống của Giang Dữ vẫn xuất sắc như trước.

Johanne ló đầu qua xem thử, thấy được người đàn ông anh tuấn trong hình, hỏi: “Cậu đã nhìn anh ta rất lâu rồi, anh ta là ai vậy?”

“Anh ấy là...” Ôn Niệm Niệm dừng một chút, nói: “Một cậu trai tớ đã từng rất thích.”

“Cậu trai??” Johanne không hiểu nói: “Nhìn không giống như là cậu trai!”

Giang Dữ trong hình, mặc tây trang, trầm ổn đạm bạc, trong con ngươi sớm đã không còn nét trẻ trung ngày xưa của thời niên thiếu.

Ôn Niệm Niệm khóa màn hình điện thoại di động, nhẹ nói: “Anh ấy là... chàng trai của tớ.”

Mãi mãi như thế.

*

Không bao lâu sau khi Ôn Niệm Niệm trở về nước, cô đã tham gia hôn lễ của anh họ Ôn Loan.

Trong hôn lễ, mẹ cảm thán nói, mắt thấy đứa nhỏ trước mặt này, còn trẻ thành danh gặp phải cảnh ngộ, lại lần nữa phấn chấn... Tựa như phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trọng sinh vậy, thừa kế tất cả sản nghiệp của tập đoàn Ôn thị, trở thành một trong tập đoàn đứng đầu, hiện tại lại cưới vợ đẹp, đạt được lương duyên, hết thảy đều hoàn mỹ.

Ôn Niệm Niệm nhìn cặp đôi mới hạnh phúc đang đứng trên bãi cỏ, bất giác có chút quen mắt.

Ở bên tai, mẹ cằn nhằn lải nhải nói những gì Ôn Loan đã trải qua, cô cũng biết, không chỉ có biết, trong một thời không khác, cô tận mắt chứng kiến thanh xuân của họ.

Cô thấy Đinh Ninh đã dùng thân thể gầy yếu ngăn trước mặt của anh, thay anh đỡ toàn bộ gió sương của thế giới thế nào, cũng nhìn thấy thiếu niên quật cường nhưng tự ái, dưới sự nâng đỡ của cô ấy, từng bước từng bước đứng lên ra sao.

Mặc dù họ bây giờ, không nhận ra cô nhưng Ôn Niệm Niệm cũng không tiếc nuối.

Phần này ký ức trân quý này, sẽ trở thành điều tốt đẹp của cả đời cô.

...

Cô mới vừa trở về nước, trong email đã chất đầy thư mời từ các trường cao đẳng đại học cùng với các tổ chức nghiên cứu, hi vọng cô có thể tới nhậm chức.

Sau khi Ôn Niệm Niệm chọn lựa một lần, hồi âm lại cho đại học Diên Tân, bày tỏ nguyện ý tới hệ vật lý của họ để dạy học.

Phỏng vấn rất thành công, trước đây Ôn Niệm Niệm cũng từng phát biểu, diễn thuyết cùng báo cáo trên võ đài quốc tế, sẽ không luống cuống, giảng bài cho sinh viên đại học càng dễ như trở bàn tay, rất nhẹ nhàng.

Ngày đầu tiên thử đứng lớp giảng dạy, bài giảng với nội dung sâu sắc nhưng lời lẽ dễ hiểu của cô về không gian vũ trụ và lý luận lượng tử đã giành được sự hài lòng của cả khán phòng.

Sau khi tan lớp, Ôn Niệm Niệm cũng không lập tức rời đi, mà dạo bước đi qua cây ngô đồng trong sân trường của đại học Diên Tân, những cảnh quá khứ như lại hiện lên trước mắt.

Ký túc xá học sinh, phòng ăn, thư viện, còn có trại tập huấn tàn khốc nhưng thú vị kia...

Mọi thứ đều tươi mới, dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Trên sân trường, Ôn Niệm Niệm thấy được một khuôn mặt quen thuộc, người đàn ông ước chừng hơn năm mươi tuổi, cầm vài cuốn sách trong tay, vội vã đi trên đường.

“Là... thầy Vương!”

Ôn Niệm Niệm vui mừng đuổi theo: “Thầy Vương!”

Thầy Vương Hiểu Phong đeo kính lão, tóc mai đã hoa râm, khí chất trên người cũng có thêm vài phần nho nhã.

Thầy Vương nâng mắt kiếng, nhìn Ôn Niệm Niệm, có chút chần chừ: “Xin hỏi em là...?”

Ôn Niệm Niệm không biết nên giải thích thế nào, dù sao, bọn họ biết nhau chẳng qua là một chuyện diễn ra ở thế giới khác.

“Em là học sinh của thầy ạ.” Ôn Niệm Niệm phản ứng rất nhanh, nói: “Em đã từng là học sinh của thầy.”

Trên mặt thầy Vương hiện nụ cười: “Mặc dù không nhớ rõ lắm nhưng nhìn có chút quen mắt, dáng vẻ lanh lợi sáng láng, chắc chắn là học trò của thầy rồi!”

Đã nhiều năm như vậy, giọng điệu của thầy Vương vẫn không thay đổi, Ôn Niệm Niệm nghe thấy cực kỳ thân thiết.

Thầy Vương hỏi cô: “Trò đến đây học hả?”

“Không ạ, em tới nhậm chức, hệ vật lý, dạy vật lý cơ bản.”

“Ai chà, không tệ không tệ, cũng là thầy của người ta rồi.” Vẻ mặt thầy Vương tràn đầy vui mừng.

“Thầy Vương, thầy tới đại học Diên Tân dạy học sao?”

“Thầy đang dạy đám nhãi con cấp ba ấy.”

Thầy Vương Hiểu Phong giơ giơ thư mời trong tay lên: “Hôm nay là tới tham gia một buổi triển lãm tranh của học trò, nói không muốn tới, lão già thầy đây cả đời chỉ giao thiệp với toán học, sao hiểu mà thưởng thức cái biểu diễn này chứ.”

Ôn Niệm Niệm thấy hai chữ màu vàng đen trên thư mời: Giang Dữ.

Tim của cô bỗng nhiên đập hơi chậm lại.

“Thầy Vương, cậu ấy cũng là bạn học của em, nếu thầy không muốn đi xem triển lãm tranh, có thể chuyển thư mời này cho em...”

Ôn Niệm Niệm còn chưa dứt lời, lão Vương đã ném thư mời vào tay cô: “Hoàn toàn không thành vấn đề, đến lúc đó thầy sẽ nói, trò đi thay thầy, ha ha ha, không có việc chi!”

“Được ạ!”

“Đi đi, lần sau gặp mặt thì nói chuyện tiếp!”

Nói xong, ông như một lão ngoan đồng, vẫy vẫy tay, rời đi.

Ôn Niệm Niệm theo địa chỉ thư mời, tìm được sảnh triển lãm mỹ thuật của đại học Diên Tân.

Giờ phút này đang là buổi trưa, sảnh triển lãm không nhiều người lắm, Ôn Niệm Niệm đi vào, nhìn thấy một vài bức tranh sơn dầu Giang Dữ vẽ.

Lúc học cấp ba, Giang Dữ rất thích vẽ mấy con mèo nhỏ cún nhỏ kiểu hoạt họa trên giấy nháp của cô, hình dáng sinh động hoạt bát, chẳng qua nhìn không ra có thiên phú hội họa gì, nhiều lắm chính là lọ mọ vẽ chơi thôi.

Hiện tại trình độ của anh cùng với ban đầu đương nhiên không thể so sánh nổi.

Những bức tranh này được vẽ có phong cảnh, cũng có tĩnh vật, sắc thái tương đối đậm đà diễm lệ, hoàn toàn khác với khí chất thanh cao lạnh lùng của anh.

Ôn Niệm Niệm rất muốn mua một bộ sưu tầm, thế nhưng quản lý của sảnh triển lãm nói cho cô biết, những họa tác này đa số đã được người ta đặt rồi.

“Tranh của giáo sư Giang tương đối đắt khách.”

Nghe được quản lý gọi anh là giáo sư Giang, Ôn Niệm Niệm nhịn không được bật cười, xưng hô này, ngược lại rất xa lạ.

Trước đây, có người gọi anh là bạn Giang, tiểu Giang tổng, Giang tổng... Không ngờ, bây giờ còn có thêm một thân phận giáo sư này nữa.

Ôn Niệm Niệm thật sự không nghĩ tới, chuyên ngành thạc sĩ anh sẽ không thuận theo ý nguyện của mẹ Thẩm Dao, buông bỏ quản lý mà lựa chọn vật lý mình thích.

“Có còn bức nào chưa bán không?” Ôn Niệm Niệm hỏi anh ta.

Quản lý nhìn chằm chằm Ôn Niệm Niệm hồi lâu, ngập ngừng nói: “Có, nhưng mà... Ừm, cô đi theo tôi.”

Ôn Niệm Niệm thấy anh ta muốn nói lại thôi, vẻ mặt quái dị, trong bụng cũng rất tò mò, vì vậy theo chân anh ta đi vào tận cùng bên trong sảnh triển lãm.

Có một tấm biển chỉ dẫn loạt tranh bên ngoài sảnh triển lãm, phía trên viết là ――

“Thời Quang”.

Ôn Niệm Niệm nhìn mấy chữ này, trái tim chợt như bị một trận gió thổi lên.

Ở bên trong sảnh triển lãm “Thời Quang”, quản lý giới thiệu với cô: “Họa tác ở đây, là một trong số ít chân dung phác thảo của giáo sư Giang.”

Thời điểm Ôn Niệm Niệm nhìn thấy bức tranh, nước mắt đã tràn đầy hốc mắt.

Đây là lúc lần đầu tiên gặp mặt, hình ảnh cô cầm bánh mì nướng đậu đỏ, không xem ai ra gì nhìn anh.

Trong bức vẽ cô gái mặc đồng phục học sinh màu xanh lam, nhai bánh mì nướng, quai hàm phồng lên, vẻ mặt khinh thường, như hận không thể đá anh mấy đá...

Phía sau treo vài bức vẽ, có cảnh tượng câu lạc bộ của họ đang hội thảo ――

Quý Trì và Ôn Niệm Niệm tranh đoạt pho mát khoai tây, Đinh Ninh ở một bên ngoan ngoãn uống trà sữa, Giang Dữ đang quay bút, thảnh thơi nhìn bọn họ.

Cũng có cảnh tượng vác nặng leo núi trong trại tập huấn ――

Ôn Niệm Niệm và Đinh Ninh xung trận làm gương, Quý Trì theo sát phía sau, Giang Dữ cõng Ôn Loan, cắn răng trèo lên trên.

Thậm chí... còn có thế giới thứ hai, trong tiệm sách đại học Diên Tân, hình ảnh Ôn Niệm Niệm vùi đầu cố gắng học bài.

Từng bức tranh sinh động như vậy, đều nhờ bút pháp của anh thay đổi  trở nên sôi nổi trên giấy.

Bên ngoài sảnh triển lãm, Ôn Niệm Niệm đứng bên cây ngô đồng, cuộn mình lại, hồi phục lại sự kinh sợ trong nội tâm.

Lời của quản lý còn văng vẳng bên tai ――

“Những bức tranh này, được giáo sư Giang vẽ trong nhiều năm qua, anh ấy nói đây là thế giới trong mộng của anh ấy.”

“Rất nhiều nhà bình luận thấy những tác phẩm này của anh ấy, đều xem chúng là truyện tranh của giới trẻ, đánh giá rất thấp. Dù sao, so với những họa tác khác của anh ấy thì những bức tranh này quả thật không có nội hàm sâu sắc chuyên biệt.”

Tuy vậy giáo sư Giang đã nói, đây là khoảnh khắc xanh tươi anh đã từng khát vọng nhưng chưa được trải qua... cùng cô gái anh ấy yêu.”

“Anh ấy tin tưởng, những hồi tưởng này, đã từng diễn ra ở một loại thời không nào đó.”

“Anh ấy vẫn luôn yêu cô ấy, vẫn luôn yêu.”

...

Giang Dữ đều nhớ tất cả, những chuyện xảy ra trong hai thế giới, cũng lấy hình thức cõi mộng tiến vào trí nhớ Giang Dữ, anh đã vẽ toàn bộ nó ra.

Tất cả đều nhớ...

Ôn Niệm Niệm dùng tay áo lau khóe mắt, không muốn khóc nhưng nước mắt cứ không khống chế được chảy xuống gương mặt.

Đúng như trước đây Quý Trì từng nói, bất kể thế giới này biến hóa như thế nào, Giang Dữ mãi sẽ không thay đổi.

Hai lần xuyên không, người và vật không còn nhưng điều duy nhất không sẽ thay đổi...

Chính là việc Giang Dữ thích cô.

Ôn Niệm Niệm ngỡ ngàng đi ở lối đi bộ, không biết nên làm thế nào cho phải, bầu trời cũng chợt nổi cơn mưa.

Ôn Niệm Niệm đi tới trú mưa dưới mái hiên của một cửa hàng tiện lợi.

Mưa giữa hè khiến đường phố xung quanh cũng phủ lên một lớp sương mù.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi màu sáng đang cầm chiếc ô màu đen, đi qua cửa hàng tiện lợi.

Anh ta che dù bóng dáng đĩnh đạc cao ngất, chân dài lại thẳng, trong mưa lành lạnh, da tay của anh trắng đến mức như trong suốt.

Tất cả mọi thứ đều diễn ra trong lơ đãng, khéo léo như trong một bộ phim truyền hình, hoặc như là trạng thái bình thường của cuộc sống.

Anh ta dừng bước lại, lấy bao thuốc lá ra.

Trong hộp thuốc lá còn dư lại không đến vài điếu, vì vậy ngẩng đầu thấy có một cửa hàng tiện lợi, mà dưới mái hiên của cửa hàng tiện lợi có một cô gái đang đứng, thân hình đơn bạc, áo hơi ướt, đang kinh ngạc nhìn anh.

Giang Dữ buông bao thuốc lá trong tay xuống, rũ mắt, chợt có chút không biết làm sao.

Hồi lâu, anh lại ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh nhìn cô, như đang hàn huyên với một người bạn, hỏi cô ――

“Cậu... không mang ô sao?”

Ôn Niệm Niệm nhìn khuôn mặt anh tuấn quen thuộc kia, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Anh cất bước đi tới trước mặt cô, không nhanh không chậm, đứng lại rồi nói: “Cùng đi không?”

“... Được.”

Cô đi vào bên dưới ô của Giang Dữ, cùng anh đi vào màn mưa.

Trong mưa đường phố ướt đẫm, mọi thứ quanh mình xa xôi như đang bước vào một thế giới khác, tiếng nói của người xung quanh như trở thành âm nền.

Nước mưa chảy xuống theo chiếc ô.

“Trở về lúc nào?” Anh hỏi.

“Tháng trước.”

“Cậu bao nhiêu tuổi?”

“27, còn cậu.”

“Bằng với cậu.”

Một hỏi một đáp, hai người nghiễm nhiên đã đột phá cách ngăn giữa người xa lạ, bắt đầu tựa sát vào nhau.

“Có bạn trai chưa?” Giang Dữ hỏi cô, hơi thở có chút không yên.

Ôn Niệm Niệm lắc đầu: “Vẫn chưa.”

“Vậy... tớ có thể nắm tay cậu chứ.”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, môi Ôn Niệm Niệm không ngăn được nụ cười nở ra ――

“Vâng, có thể.”

Lời còn chưa dứt, Giang Dữ đã cúi đầu cắn lấy môi cô.
Bình Luận (0)
Comment