Ôn Niệm Niệm từng vô số lần hồi tưởng tình cảnh ngày hôm đó.
Mạo hiểm hai thế giới, dường như là vì để gặp nhau hôm đó, hoặc nói là trùng phùng.
Giang Dữ hôn cô trong cơn mưa to.
Trúc trắc và non nớt, nhắm chặt hai mắt, cho đến khi nước mưa ướt sũng lông mi của anh.
Sau đó, Giang Dữ siết chặt tay của cô, một khắc cũng không buông ra, sợ vừa buông thì giấc mộng này lại tỉnh.
“Anh có thể hôn em lần nữa không?” Anh rũ mắt hỏi cô.
Gò má Ôn Niệm Niệm hơi ửng hồng, gật đầu.
Giang Dữ đưa tay nâng cằm cô lên, ngậm lấy môi cô lần nữa, lần này, bên ngoài ô cơn mưa càng thêm lớn.
Tiếng mưa rơi ào ào bên tai, Ôn Niệm Niệm đã không còn nghe thấy nữa rồi.
Anh như là muốn ăn cô vậy.
“Câu nói chưa thành lời kia, ở trong mơ, hối hận hai thế giới.” Anh nhiệt tình hôn cô.
“Anh muốn nói gì?”
“Chính là muốn nói cái này.” Giang Dữ càng dùng sức: “Có thể hôn em không, cấp hai đã muốn, đại học cũng muốn, mong muốn đã nhiều năm, trong mơ muốn... bên ngoài giấc mơ, càng muốn.”
Ôn Niệm Niệm: “...”
Cô cứ nghĩ... sẽ là lời nào khác lãng mạn hơn chứ.
*
Đối với việc Giang Dữ chợt có bạn gái, bạn bè xung quanh còn chưa hoàn hồn từ trong kinh ngạc, hai tháng sau, anh đã cầu hôn Ôn Niệm Niệm, lại càng làm rớt mắt kiếng của mọi người.
Giang Dữ, ôi này...
Người đàn ông theo đúng khuôn phép như sách giáo khoa này, yêu nhanh thì cũng thôi đi, anh thật không phải là kiểu kết hôn chớp nhoáng.
Đối với người khác, có lẽ rất khó tiếp nhận, nhưng đối với Ôn Niệm Niệm, bọn họ đã trải qua hai thế giới, bên nhau hai thời không, cảm giác tin tưởng nhau được xây dựng từng chút trong quá trình trưởng thành, đủ để hỗ trợ họ nắm tay đi hết đoạn đường đời dài đằng đẵng sau này.
Giang Dữ sau khi yêu, thật sự rất dính người.
Bất kể làm chuyện gì, cũng sẽ gửi tin nhắn thông báo tình hình cho cô ――
“Bảo bối, anh đi họp.”
“Bảo bối, anh về nhà rồi, lúc nào thì em về.”
“Bảo bối, anh đi siêu thị, cần anh mua băng vệ sinh cho em không.”
Cao lãnh gì đó, hoàn toàn không tồn tại!
Có đôi khi, Ôn Niệm Niệm hết tiết, sẽ đến công ty Giang Dữ chờ anh cùng nhau về nhà.
Anh vào phòng khách hàng mở họp, Ôn Niệm Niệm sẽ đứng ở bên cửa sổ thủy tinh sát đất, nhìn anh một chút.
Giang Dữ ngồi trên ghế phía cuối bàn dài, lười biếng dựa vào cái ghế, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm văn kiện trong tay.
Người đàn ông từng là thiếu niên kia đã sớm trưởng thành trở nên anh tuấn và chín chắn, tây trang gọn gàng, khéo léo, cà vạt chỉn chu, cao sang lạnh lùng.
Sau khi anh trông thấy Ôn Niệm Niệm, lập tức cho ngừng hội nghị, sau đó chạy tới như gió cuốn, nhét thứ gì đó vào túi cô rồi lại trở về phòng làm việc.
Ôn Niệm Niệm cúi đầu, thấy trong túi có mấy viên kẹo chocolate, chợt buồn cười.
Tên kia... thời điểm thiếu niên làm ra vẻ trưởng thành, nghiêm trang, sau này lớn lên, ngược lại trở nên ngây thơ.
...
Sau khi cưới, mỗi ngày Giang Dữ đều sẽ về nhà sớm hơn Ôn Niệm Niệm, tựa như chú chó lớn, nghe được tiếng bước chân từ thang máy ra ngoài của cô, sẽ đứng dậy chờ ở cửa.
Cô lấy chìa khóa mở cửa, vào nhà, nghênh đón cô là một cái ôm cực lớn.
Trước kia Ôn Niệm Niệm sẽ cảm thấy Giang Dữ này dường như không độ ấm gì, nhưng bây giờ, cô phát hiện người đàn ông như Giang Dữ vậy, khi đã yêu rồi, thật sẽ trở nên vừa lang vừa cẩu.
Ôn Niệm Niệm cùng anh vùi ở sofa, cô ôm lấy gương mặt anh tuấn của anh, vừa véo vừa nặn.
Giang Dữ gối lên đầu gối của cô, nằm xuống, bình thản nhắm mắt lại.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa tí tách rơi.
“Trước kia, anh sợ mở mắt, bởi vì một khi mở mắt, rất có thể em đã biến mất, anh không biết phải đi đâu tìm em.”
Ôn Niệm Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọt mưa như con giun bò xuống theo song cửa sổ, có gió nhẹ xuyên qua cửa sổ tràn vào nhà, mang theo hương vị ẩm ướt lành lạnh.
Mọi thứ đều... vừa đủ.
Cả đời này Ôn Niệm Niệm cũng tận sức với nghiên cứu vũ trụ, một khắc kia, nhìn thấy ánh mắt đen nhánh và thâm tình của anh, đó là lần cô ở gần vũ trụ nhất.
Bất kể thời không nào, xuyên qua bao nhiêu lần, bất kể thế giới này biến hóa ra sao, chàng trai tựa vào đầu gối cô, mãi mãi sẽ không thay đổi.
Giang Dữ sẽ mãi luôn ở bên cô.