Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 7

Edit: Yun Haku

Nghi Lâm muốn gào khóc để giải tỏa buồn bực của bản thân, nhưng gan cô nhỏ nên chả dám làm bậy, hơn nữa, người đàn ông rắn rết kia nói, nếu hắn chết cô sẽ chôn theo hắn. Nghi Lâm khiêm tốn nói y thuật của mình không tốt, hắn nên đi tìm thầy thuốc có kinh nghiệm thì tốt hơn, nhưng người đàn ông râu dài lại tin tưởng cô, tuy rằng sự tin tưởng này rất kỳ lạ.

Người đàn ông râu dài giải thích ngắn gọn công hiệu của Tam Thi Não Thần Đan với cô, sợ cô nhỏ tuổi nghe không hiểu, còn cố ý nói thêm hai câu hù dọa, Nghi Lâm làm bộ sợ hãi, tuy rằng cô có chút kiêng kị với Tam Thi Não Thần Đan nhưng thực tế không sợ cho lắm, chỉ ghét cái thứ lúc nhúc kia thôi.

Sau khi biểu hiện rõ bản thân tham sống sợ chết, khát khao trong tương lai của bản thân, người đàn ông rắn rết mới yên tâm buông cô ra, nhắm mắt cho cô chữa trị. Nghi Lâm nghĩ tên này tốt xấu cũng là bệnh nhâu, mục tiêu của cô chính là phải trị một trăm người, hắn chính là một trong số đó, dù sao cũng có cái tốt cho bản thân, nghĩ vậy, cô cảm thấy tốt hơn không ít.

Cầm cái kéo từ trong bao ra, cẩn thận cắt quần áo bên cạnh lưỡi đao của người đàn ông rắn rết, vết thương trong ngực lộ ra, người đàn ông râu dài kinh ngạc hỏi “Sao ngươi lại mang theo kéo bên người?” Nghi Lâm không ngẩng đầu nói “Bởi vì có tác dụng” Không có tác dụng ai thèm cầm theo? Cái kéo này cô mua ở trong trấn, khéo léo tinh xảo, lớn hơn bàn tay nhỏ một chút, tuy rằng có một chút quý nhưng không nhẹ nhàng như kéo ở hiện đại, cũng may mang theo bên người rất tiện. Lúc đi trên đường, có khi sẽ gặp một ít thảo dược quý hiếm hoặc thông thương, có một số thảo dược phải nhổ tận gốc, có một số thảo dược chỉ lấy lá, còn có một số thảo dược không thể chạm tay vào, có kéo bên cạnh sẽ tốt hơn nhiều. Hoặc như bây giờ, còn có thể đem nó làm một công cụ chữa bệnh, vừa mới vừa hiếm.

Cầm ngân châm đâm vào mấy huyệt trên ngực người đàn ông rắn rết để phòng ngừa lát nữa rút đao sẽ chảy nhiều máu, lại đem ba viên thuốc đút vào miệng hắn, người này rất cẩn thận, hắn để Nghi Lâm uống một viên như vậy rồi mới yên tâm mở miệng. Nghi Lầm thầm mắng tên này là đồ đáng chết!

Nghi Lâm không có kinh nghiệm trong việc rút dao trên vật thể sống nên để cho người đàn ông râu dài làm. Người đàn ông râu dài không khiêm tốn, được chỉ thị của Nghi Lâm xong thì nhanh chóng rút lưỡi dao ra, tuy rằng đã dùng ngân châm che mấy huyệt trên người tên rắn rết này nhưng màu vẫn phun ra không ít. Khuôn mặt nhỏ của Nghi Lâm trắng bệch, trước kia cô chưa từng gặp trường hợp này, nên lúc cầm máu cho hắn tay có chút run rẩy.

Lần sau nhất định phải mang theo chỉ làm từ ruột dê, Nghi Lâm nghĩ vậy. Cho tới khi thương thế có thể khống chế tốt thì mới lấy thuốc bôi lên, lúc này cô mới ý thức người đàn ông rắn rết này chưa từng hô đau lần nào trong quá trình chữa trị, hắn chỉ ngẫu nhiên nhíu mày hoặc rên nhỏ hai tiếng là bản thân chưa đau tới mức ngất xỉu, điều này khiến người khác phải bội phục vô cùng, đương nhiên, cũng khiến người khác sợ hãi, người có thể ẩn nhẫn thường rất nguy hiểm.

Nghi Lâm dùng tay áo lau mồ hôi, sau đó tiếp tục lấy ngân châm đâm vào vài huyệt vị khác, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi khiến người khác cảm thấy phiêu dật, cho tới khi đâm vào ba mươi hai huyệt vị, người đàn ông rắn rết gần như trở thành người đàn ông nhím thì Nghi Lâm mới ngừng lại, thở phào một tiếng, ngồi xuống đất, khuôn mặt nhỏ càng tái nhợt.

Người đàn ông râu dài khẩn trương hỏi “Huynh đệ của ta thế nào?”

Nghi Lâm muốn liếc nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, nhưng tình thế bây giờ bất lợi với cô, tự nhiên không thể tùy hứng. Vì vậy vô cùng ngoan ngoãn trả lời “Thương thế không tồi, nhưng mà mạch đập của hắn hỗn loạn, điều trị có chút phiền toái, phải châm cứu liên tiếp mười lăm ngày, mỗi ngày nửa canh giờ mới ổn” Cô vừa nói vừa nhìn xuống, người đàn ông rắn rết vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở đôi mắt phượng sắc bén kia nói “Ngươi nói ngươi có thể điều trị ạch đập của ta?” Âm thanh của hắn khàn khàn, hiển nhiên vết thương trên ngực của hắn khiến hắn cảm thấy đau đớn.

Nghi Lâm gật đầu “Đương nhiên có thể” Thật ra cô không muốn chữa trị tốt cho hắn, nhưng cô từng đồng ý với sư phụ, cho dù là kẻ ác cũng phải dùng hết sức mà cứ, thứ hai cô cũng muốn tăng giá trị lợi dụng của mạng nhỏ này, lấy cái này làm sự đảm bảo ngắn hạn ạng nhỏ này.

Khóe miệng người đàn ông rắn rết nâng lên, đôi mắt phượng âm u lóe sáng, Nghi Lâm cảm thấy có gì đó không tốt, cô có phải nên khiêm tốn ẩn dấu một chút không?

Người đàn ông rắn rết chỉ nhìn cô một cái, sau đó dời tầm mắt, hắn nhìn người đàn ông râu dài, biểu tình lập tức trở thành sự cảm kích, mỉm cười nói “Huynh trưởng, lần này phải cảm ơn huynh, mạng này của tiểu đệ có thể giữ là nhờ huynh” Giọng nói của hắn thành khẩn, biểu tình chân thành tha thiết, thái độ thay đổi nhanh tới mức người khác líu lưỡi.

Người đàn ông râu dài xua tay nói “Đông Phương huynh đệ đừng nói như vậy, tình cảm của chúng ta cần phải khách khí thế sao?”

Thì ra người đàn ông rắn rết này họ Đông Phương, cùng họ với Đông Phương Bất bại, lại ở Nhật Nguyệt thần giáo, khéo ghê. Nghi Lâm im lặng nghe hai người nói chuyện, âm thầm cân nhắc bản thân một chút.

Đông Phương ho nhẹ một cái, tự giễu nói “Đệ luôn cho rằng võ công mình cao cường, vậy mà cuối cùng lại trúng kế của Lộ Đông Thất Hổ, bị bọn họ đánh lén, sau đó tay phải bị thương, tức giận suýt bị tẩu hỏa nhập ma, nếu không có huynh tới đúng lúc, chỉ sợ mạng của đệ đã mất rồi, cho dù thế nào, tình này, đệ vẫn sẽ khắc vào tâm khảm”

Người đàn ông râu dài a một tiếng “Nha đầu, tay phải của huynh đệ ta bị thương không nhẹ, ngươi nhìn một chút xem!” Hiển nhiên là vừa nhớ chuyện này.

Nghi Lâm không nói nhiều, chống hai tay, đi tới bên phải người đàn ông rắn rết, chân sau khụy xuống nhìn tay phải của hắn, vừa rồi cô bắt mạch là ở tay trái, tay phải hắn luôn giấu vào nơi bí mật gần tường, cô không để ý, bây giờ cẩn thận nhìn mới thấy rất đáng sợ, giữa bàn tay bị vật gì đó đâm thủng, lúc này máu không còn chảy nhưng vẫn còn đáng sợ như trước, vết thương này không giống bị đao kiếm đâm, càng giống một vật hình dùi nào đó đâm vào, nếu không miệng vết thương sẽ không lớn như thế.

“Phải rửa miệng vết thương” Nghi Lâm nhíu mày nhìn người đàn ông râu dài. Lúc nãy lau vết thương trên ngực của người đàn ông rắn rết, cô đã dùng hết nước.

Người đàn ông râu dài gật đầu nói “Ngươi chờ lát, ta đi tìm nước” Nói xong cầm lấy túi nước không đi ra ngoài, nhưng người đàn ông rắn rết lại kêu hắn lại “Huynh trưởng”. Người đàn ông râu dài dừng lại nhìn hắn, hỏi hắn còn muốn gì, người đàn ông rắn rết nói “Điểm huyện của nha đầu này trước” Bây giờ hắn không có lực đánh trả, tuy rằng đút nha đầu này ăn Tam Thi Não Thần Đan, nhưng tính hắn đa nghi cẩn thận, đương nhiên phải bóp chết tất cả các khả năng nguy hiểm tồn tại.

Người đàn ông râu dài cũng cảm thấy huynh đệ mình lo lắng cẩn thận, gật đầu nói “Cũng phải, ngươi nghĩ rất cẩn thận, gần đây có một dòng suối, vi huynh sẽ về sớm, không làm trễ giờ rút châm của đệ” Dứt lời, không để cho Nghi Lâm cơ hội cãi lại, điểm huyệt đạo của cô, sau đó mới yên tâm rời đi. Nghi Lâm khóc không ra nước mắt, vốn tính mượn cơ hội nhìn tình huống xung quanh, bây giờ thì tốt rồi, người ta còn khôn khéo hơn cả cô. Nhìn người đàn ông rắn rết đang nhắm mắt dưỡng thần trước mặt, Nghi Lâm nghĩ, người đây nhất định là nhân vật rất đáng sợ, nếu có cơ hội trốn đi thì nhất định phải trốn xa hắn.

Không tới mười phút sau, người đàn ông râu dài trở về, tốc độ này không phải nhanh bình thường. Hắn tùy tay giải huyệt đạo cho Nghi Lâm, đưa túi nước sang cho cô nói “Cẩn thận, nhẹ một chút” Sợ cô tuổi nhỏ, làm đau huynh đệ hắn. Hắn là người thô lỗ, không biết hầu hạ người, nếu không thật sự tự mình ra lực chứ không nhờ người khác ra tay.

Nghi Lâm ngoài việc ngoan ngoãn gật đầu ra thì không dám nói gì thêm, cẩn thận làm ướt khăn tay sau đó rửa sạch miệng vết thương cho người đàn ông rắn rết, động tác của cô vừa nhẹ vừa nhanh, lập tức đem vết thương rửa qua một lần, sau đó bôi thuốc và băng bó, người đàn ông râu dài hỏi “Huynh đệ của ta có di chứng nào không?” Nghi Lâm nhìn ánh mắt ác độc của hắn, nghiêm túc, câu nói “Rất có thể” kia nuốt xuống bụng, ngoan ngoãn nói “Đợi miệng vết thương tốt hơn, ngâm thuốc mười ngày, lại phối hợp châm cứu và xoa bóp thì không để lại di chứng gì” Lúc này người đàn ông râu dài mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn người đàn ông rắn rết nói “Y thuật của nha đầu này đúng là rất tốt, đệ bị trọng thương tới mức hôn mê, vi huynh vốn tính xuống núi bắt một thầy thuốc, không ngờ lại gặp nha đầu này dưới chân núi, đúng là trời giúp ta”

Người đàn ông rắn rết nghi ngờ hỏi “Sao huynh trưởng biết y thuật của nha đầu này không tồi? Không phải là có quen biết sao?”

Quen biết cục đất! Nghi Lâm tức giận nhưng trên mặt lại lộ vẻ tò mò, dĩ nhiên, cô cũng hiếu kỳ tại sao người đàn ông râu dài lại tin tưởng cô như vậy.

Người đàn ông râu dài cười ha ha, vuốt bộ râu bạc dài của mình nói “Ngày đó vi huynh chạy ngày chạy đêm tới Thái Hành Sơn để tìm đệ, lúc đi ngang huyện Hồ Quan, ngựa không thể đi tiếp, vi huynh đành phải đi vào trấn mua con ngựa mới, cũng vừa lúc thấy một tên ăn mày té trên mặt đất, cả người không còn động đậy, nhìn cũng sắp chết rồi. Sau đó thấy nha đầu này đi tới đâm cho tên ăn mày đó ba cái, một lát sau tên ăn mày hết run rẩy, rồi lại bắt đầu đi đứng tự nhiên. Lúc đó vi huynh vừa nhìn vừa than, chứng run rẩy kia vi huynh từng gặp qua, có ba thầy thuốc đều phải bó tay, bảo người đó sắp chết rồi, ai ngờ nha đầu này rất lợi hại, tiếc rằng lúc đó vi huynh chỉ lo lắng cho đệ nên không dừng lại lâu”

Nghi Lâm nghĩ, nghiệt duyên hẳn là như vậy. Cô không biết nói gì rồi, cho dù thời gian quay lại, cô vẫn cứu tên ăn mày đó. Không phải cô thiện lương, hiệp nghĩa mà vừa vặn đụng phải, hai sư tỷ Nghi Quang Nghi Mẫn thấy tên ăn mày kia rất đáng thương, giục cô ra cứu trị, nếu cô không đi hẳn sẽ bị sư tỷ xem là người không tâm không phế. Nghĩ tới con rận trên móng tay của tên ăn mày đó… Cô nhịn không được mà rùng mình, đáng ghét!

“Nói vậy, nha đầu này cũng có tâm địa tốt” Người đàn ông rắn rết nhìn Nghi Lâm với ánh mắt đầy thâm ý, Nghi Lâm làm bộ ngại ngùng cúi đầu, dự cảm xấu kia càng ngày càng rõ ràng đó.

Người đàn ông râu dài nói “Y thuật của nha đầu này cũng rất khó gặp” Lại nghĩ tới cái gì, nhìn Nghi Lâm hỏi “Nha đầu, ngươi là đệ tử tục gia của phái Hằng Sơn nhỉ? Sư phụ ngươi là ai?”

Nghi Lâm thật sự muốn giấu giếm quan hệ của mình với phái Hằng Sơn, nhưng hai sư tỷ Nghi Quang Nghi Mẫn đều mặc tăng y của phái Hằng Sơn, nếu nói dối, chỉ sợ mạng nhỏ mất càng sớm. Vì vậy đánh nhỏ giọng trả lời “Sư phụ ta là Định Dật sư thái”

“Vậy ngươi tên gì? Năm nay mấy tuổi?” Người đàn ông râu dài lại hỏi tiếp.

Nghi Lâm không dám nói dối, thành thật trả lời “Ta tên Nghi Lâm, năm nay chín tuổi” Dù sao, người đàn ông râu dài cũng có thể biết tên cô.

“A, chín tuổi, nhưng nhìn lại giống đứa trẻ sáu, bảy tuổi. Ngươi là đệ tử tục gia, sao lại có chữ ‘Nghi’ trong tên?”

Nghi Lâm nghe hắn nói mình giống đứa nhỏ sáu, bảy tuổi thì khó chịu, nhưng cô không dám làm vẻ mặt bất mãn, đành ngoan ngoãn trả lời “Ta được sư phụ nuôi dưỡng từ nhỏ nên không có tên tục”

“Đứa nhỏ đáng thương!” Người đàn ông râu dài lại hỏi “Y thuật của ngươi là do ai dạy? Ba vị sư thái ở phái Hằng Sơn không có y thuật cao siêu như vậy”

Đầu của Nghi Lâm bắt đầu vận chuyển, đấu tranh giữa việc nói thật và nói dối, lại nghĩ, nói thật cũng chả sao, dù sao cũng không có gì cần giấu diếm, nếu nói dối, chỉ sợ người đàn ông rắn rết khôn khéo kia sẽ tìm sơ hở mà vạch trần cô. Vì vậy đem quá trình bái sư và học y của mình nói ra, trừ việc sư phụ đưa bí tịch khinh công và tên môn phái là Trường Sinh môn ra, ngay cả chuyện phải trị một trăm bệnh nhân trong ba tháng hằng năm cũng khai luôn.

Những lời cô nói đều là thật nên ánh mắt sáng ngời, giọng điệu tự nhiên, người đàn ông rắn rết giống như vô tình hỏi cô mấy vấn đề râu ria nhưng lại dễ lộ dấu vết đều bị cô ung dung trả lời, không chút sợ hãi, cũng không dừng lại suy nghĩ, dĩ nhiên tình hình thực tế là như vậy mới có thể trả lời suôn mượt như thế.

Người đàn ông râu dài thở dài “Nha đầu này cũng may mắn thật! Chỉ có hai năm mà có thể học được y thuật tốt như thế, nếu sư phụ của ngươi ở đây, y thuật càng tốt hơn nhiều, không biết sư phụ ngươi là cao nhân phương nào? Đông Phương huynh đệ, đệ có nghe nói qua vị tiền bối nào như vậy chưa?”

Người đàn ông rắn rết lắc đầu “Theo tiểu đệ biết, mấy năm gần đây, trừ danh y Bình Nhất Chỉ luôn có tiếng giết người ra, chưa từng nghe có cao nhân nào có y thuật cao, sư phụ của nha đầu này rất biết che dấu!”

Người đàn ông râu dài nói “Các cao nhân tiền bối mai danh ẩn tích trên đời này không ít, chúng ta không có khả năng biết hết”

Nghi Lâm nghĩ, nếu các ngươi không gì không biết, thì ‘bán tiên’ như cô còn có cơ hội làm việc trong giang hồ sao?

“Nha đầu, sư phụ ngươi bảo ngươi một năm phải trị một trăm người, nếu vậy ngươi ở phái Hằng Sơn là được, cần gì đi xa như thế? Chỉ riêng việc đau đầu nhức óc của sư tỷ muội đồng môn cũng đủ một trăm người rồi!” Người đàn ông râu dài hỏi cô.

Nghi Lâm bĩu môi, người này lớn tuổi như vậy sao đầu óc lại ngây thơ như thế? Cố gắng không trợn trắng mắt, chậm rãi trả lời “Sư phụ ta bảo, chẩn bệnh cho đồng môn không tính trong phạm vi trăm người, cho nên mới cho tab a tháng xuống núi lịch lãm, cũng hy vọng ta đi nhiều nơi một chút, biết thêm chút kiến thức, không cần hoạt động trong phạm vi nhất định” Những lời này sư phụ không nói rõ, nhưng ý tứ hẳn là như vậy. Ban đầu Nghi Lâm cũng nghi ngờ, nhưng sau suy nghĩ kỹ mới phát hiện chỗ dụng tâm của sư phụ, thật ra số lượng không quan trọng, quan trọng là muốn cô có thể đi khắp nơi, đem những hiểu biết thực hiện ra ngoài. Đương nhiên, cũng không bài trừ việc cô gái nhỏ này tò mò thế giới bên ngoài, muốn đi xem vài chỗ có khác với kiếp trước không.
Bình Luận (0)
Comment