Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 8

Edit: Dương Tử Nguyệt

Người đàn ông rắn rết rút ngân châm xuống, Nghi Lâm lại bắt mạch cho hắn, mạch đập tốt hơn nhiều, người đàn ông rắn rết cười nhẹ nói “Bản sự của nha đầu này không nhỏ” Câu khen ngợi này của hắn có chút đột ngột, người đàn ông râu dài vội hỏi “Đông Phương huynh đệ, giờ đệ thế nào rồi, cảm thấy tốt hơn không?” Người đàn ông rắn rết cười nhìn hắn nói “Không nói dối huynh trưởng, sau khi ngân châm này rút ra, hô hấp của tiểu đệ tốt hơn rất nhiều, mặc dù ngực có chút đau nhưng không bị đè nén” Người đàn ông râu dài nghe vậy rất vui, khen Nghi Lâm mấy câu, Nghi Lâm thấy không khí bây giờ không tồi, lớn gan nhìn người đàn ông râu dài hỏi “Cái đó… Hai vị sư tỷ của ta không có việc gì chứ?”

Người đàn ông râu dài cười ha ha, vỗ ngực nói “Mặc dù ta không phải là anh hùng hảo hán nhưng khinh thường ám toán nữ nhân, yên tâm, hai sư tỷ của ngươi không có gì” Nghi Lâm hừ lạnh trong lòng, người nói khinh thường ám toán nữ nhân, vậy lần đánh lén lúc trước là gì? Nhưng xem bộ dạng người này không giống tiểu nhân hay nịnh bợ, cũng thấy hai sư tỷ Nghi Quang Nghi Mẫn bình yên vô sự.

Theo tình hình trước mắt, trong vòng hai mươi ngày cô khẳng định không thoát được, trừ việc điều trị mạch đập cho người đàn ông rắn rết, còn phải trị tay phải cho hắn, hai mươi ngày đã quá ngắn rồi. Ba của Nghi Lâm, cũng là ba Hàn đã dạy cô, làm người phải làm việc tới nơi tới chốn, không được bỏ dở giữa chừng, nhất là việc cứu người, càng không thể bỏ dỡ giữa chừng. Kiếp trước, Nghi Lâm hay bỏ dỡ giữa chừng nhiều việc, không học được nhiều tinh túy, nhưng ở trên y học, lại rất nghiêm túc, nhớ kỹ lời dạy bảo của ba mình, cho nên trong khoảng thời gian điều trị cho người đàn ông rắn rết này, cô nhất định không trốn. Tuy rằng đó là hành động ngu xuẩn, nhưng đây là y đức, cũng là nguyên tắc làm người của cô. Đương nhiên, nếu ba của cô biết con gái của mình vì lời dạy của mình mà dấn thân vào nguy hiểm nhất định sẽ hộc máu ba mét, sau đó hô: Hoang đường! Hoang đường!

“Chú à, có thể làm phiền chú đi báo tin cho hai vị sư tỷ của ta không? Nói ta muốn trị bệnh cứu người, không thể về trong thời gian ngắn, hai sư tỷ về trước báo cho sư phụ một tiếng” Nghi Lâm muốn viết một bức thư cho hai sư tỷ, nếu không hai người đó sẽ lo lắng muốn chết. Mà để hai người về phái Hằng Sơn trước là vì phòng ngừa vạn nhất, hai cặn bã ma giáo này nếu muốn giết người diệt khẩu thì hai sư tỷ cũng không có uy hiếp gì lớn, cô tự bảo vệ mình cũng không sai, Nghi Lâm không trông cậy Nghi Quang Nghi Mẫn có thể cứu mình, chỉ cầu hai người không liên lụy mình là đủ rồi.

Người đàn ông râu dài cười ha ha nói “Chuyện này thì dễ, ngươi cứu huynh đệ của ta tức là có ơn với ta, đợi lát nữa ta gửi thư qua, tránh cho hai sư tỷ ngươi tìm khắp nơi”

Nghi Lâm vui vẻ cảm kích, trong đầu suy nghĩ cách chạy trốn.

Sơn động đột nhiên im lặng, sau đó người đàn ông râu dài nhìn về phía người đàn ông rắn rết “Huynh đệ, hôm nay ngươi chưa ăn cơm, ta đi tìm đồ ăn, thuận tiện báo cho hai ni cô đó” Người đàn ông rắn rết cười nói “Làm phiền huynh trưởng rồi” Người đàn ông râu dài trừng mắt “Ngươi lại khách khí với ta, hai chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, cùng sống cùng chết, phiền cái gì mà phiền, ngươi còn nói vậy ta sẽ tức giận” Người đàn ông rắn rết khó khăn nâng hai tay làm vẻ bồi tội, người đàn ông râu dài vội vàng ấn tay hắn, người đàn ông rắn rết nói “Là lỗi của đệ, huynh trưởng đừng tức giận”

Nghi Lâm ở một bên xem diễn, nhìn thế nào cũng không thật, hình ảnh này cô thường thấy trên phim kiếm hiệp, bây giờ tự mình trải qua lại thấy thật cũng như không thật. Người đàn ông râu dài này vốn lớn tuổi hơn người đàn ông rắn rết, thậm chí còn có thể làm thúc thúc của hắn, nhưng hai người lại kết bái làm huynh đệ, đây hẳn là bạn vong niên trong truyền thuyết.

Người đàn ông râu dài rời khỏi, lần này không điểm huyệt Nghi Lâm, Nghi Lâm cẩn thận không dám lộn xộn, hai người bọn họ không điểm huyệt cô hẳn là người đàn ông rắn rết bị trọng thương vẫn còn có thể đối phó với cô, hay nói là cô chẳng qua là chuyện nhỏ mà thôi, không đáng để lo lắng.

“Ngươi tên là Nghi Lâm?” Mấy giây im lặng trôi qua, người đàn ông rắn rết lên tiếng. Nghi Lâm run rẩy, gật đầu nói phải. Người đàn ông rắn rết nhìn về phía cô hỏi “Mạch đập của ta có thể điều trị?” Đây là lần thứ hai hắn hỏi vấn đề này, Nghi Lâm ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, bởi vì lời cam đoan lúc đầu nên lần này không dám nói mơ hồi, đành lặp lại “Đương nhiên có thể”

Người đàn ông rắn rết hè một tiếng “Mạch đập của ta hỗn loạn là vì luyện công, mười lăm ngày sau nếu mạch đập của ta vẫn hỗn loạn như cũ, nha đầu, đây là vấn đề của ngươi” Tuy âm thanh của hắn khàn khàn nhưng vẫn có sức lực, Nghi Lâm thầm than người này khôi phục thật nhanh, lại giận người này không biết tốt xấu, nói thế nào cô cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, dù không báo đáp cũng không thể uy hiếp cô! Nhưng mà người là vậy, khi thiện sợ ác [1], Nghi Lâm cũng là nhân tài kiệt xuất trong đó, lúc trước bị đút cái thứ sâu bọ ghê tởm kia vào, lần này không dám nổi tính tình, đành nén giận, giải thích “Ta… Tuổi còn nhỏ, kiến thức có hạn… ừ… mười lăm ngày sau…ta có thể trị được mạch đập của ngươi… Nhưng ngươi không được luyện công như trước… nếu không… ừ… ta không biết tình hình sẽ ra sao, nếu… muốn luyện tiếp… ừ… tình huống này…” Vụng trộm liếc hắn, sợ hãi nói “Ta phải biết con đường luyện công của ngươi… hoặc là… lúc ngươi luyện công phải có ta ở cạnh…” Nghi Lâm không có cách nào mới nói vậy, cô lo lắng sau mười lăm ngày tới hắn lại luyện công, làm mạch rối loạn rồi tức giận giết cô thì mất nhiều hơn được, đành lấy hết can đảm nói suy nghĩ của mình để đổi cái mạng.

Vài năm trước, lúc mới xuyên qua, cô không coi trọng mạng của đời này, mặc dù không tự sát, nhưng nếu vì nguyên nhân khác mà chết cô cũng vui vẻ đồng ý. Nhưng bây giờ đã qua bốn năm, sự quyết đoán lúc đó nhạt đi dần, bây giờ muốn cô chết, cô không làm được, cô sợ chết.

Người đàn ông rắn rết không nói gì, chỉ nhìn cô hờ hững, Nghi Lâm không dám làm gì, tim đập nhanh, cúi đầu làm tượng điêu khắc. Một hồi sau, người đàn ông rắn rết mới mở miệng nói “Ngươi nhỏ tuổi như vậy nhưng cũng rất thông minh, người thông minh rất sợ chết, nha đầu, về sau đi theo ta đi”

Cô có thể nói không được sao? Nghi Lâm nghẹn khuất trong lòng nhưng vẫn vội vàng gật đầu, bảo vệ mạng vẫn là điều quan trọng, những thứ khác rồi cũng sẽ đến, rồi sẽ có cơ hội trốn thoát. Bây giờ cô rất hối hận, sao lúc trước không làm chút thuốc mê phòng thân, khi đó nghĩ là đi theo hai sư tỷ, lại chưa tới lúc võ lâm rung chuyển nên lười không phối dược, bây giờ nghĩ lại, thật sự muốn đâm đầu vào đậu hủ mà chết quá.

Lúc người đàn ông râu dài trở về thì mang theo không ít đồ ăn ngon, hộp đựng rất lớn, đồ bên trong không rớt ra, có thể thấy khinh công của hắn rất cao, không thể xem thường. Người đàn ông râu dài nói “Nha đầu, ta quên ngươi là đệ tử phái Hằng Sơn, nên đồ ăn đem về đều là đồ mặn, ngươi chịu khó ăn cơm trắng trước ha” Nghi Lâm nghe nửa câu đầu đã rất vui, thịt đó, cô đã không được ăn thịt bốn năm rồi!! Nhưng mà nghe nửa câu sau xong thì khó chịu, có thịt mà không thể ăn, đây là tra tấn nhau đó, được không? Dĩ nhiên, cô cũng không dám nói: Không sao, ăn thịt cũng không chết người.

Cho nên Nghi Lâm chỉ có thể cầm bát đầy cơm, tự kỷ ngồi ăn.

Ăn xong, Nghi Lâm hỏi người đàn ông râu dài có nhắn cho sư tỷ chưa, người đàn ông râu dài nói “Động tác của hai sư tỷ ngươi quá nhanh, lúc ta tới thì hai người bọn họ đã đi, đợi nửa ngày cũng chưa về, hẳn là đi nơi khác tìm ngươi rồi” Nghi Lâm nhăn mày lại “Sư tỷ nhất định đang tự trách mình” Người đàn ông râu dài không có tính tự giác mình là người gây ra mọi chuyện, nói “Tìm không thấy ngươi thì tự về phái Hằng Sơn, đợi bệnh của huynh đệ ta tốt thì ta tự mình đưa ngươi về” Hắn nói xong, nhưng người đàn ông rắn rết luôn im lặng nói “Huynh trưởng, chỉ sợ nha đầu này không thể về phái Hằng Sơn trong thời gian quy định” Người đàn ông râu dài hỏi tại sao, người đàn ông rắn rết nói “Mạch đập này của đệ có thể trị trong mười lăm ngày, nhưng đó chỉ có thể trị phần ngọn, không trị tận gốc. Nếu đệ vẫn luyện công thì sẽ tẩu hỏa nhập ma, nên nha đầu này phải đi theo đệ cho tới ngày đệ luyện xong thần công” Người đàn ông râu dài à một tiếng, gật đầu “Vẫn là Đông Phương đệ cẩn thận, nếu không hậu quả đã rất nghiêm trọng” Nói xong thì nhìn Nghi Lâm với ánh mắt có chút ý tứ.

Lửa giận của Nghi Lâm trào ra ngoài, hai người này không biết cái gì là xấu hổ hả? Cô nói mười lăm ngày có thể trị tốt là trị tốt, người này muốn luyện tiếp thần công thì liên quan gì tới cô?

Mặc dù khó chịu nhưng cô chỉ có thể gào rống trong lòng, trên mặt không lộ cái gì, mím môi nói “Thật ra… Không cần ta đi theo… Ừ… Ta có thể viết phương pháp điều trị ra… Cái đó… Tới lúc đó tìm người biết y lý...Ừ… Là được”

Người đàn ông râu dài trừng mắt bất mãn “Huynh đệ ta mới luyện thần công đã như vậy, sau này không phải càng đáng sợ hơn? Tùy tiện tìm người biết y lý làm cái quái gì? Y thuật của người nọ có cao bằng người sao?”

Nghi Lâm rụt vai, khiêm tốn nói “Y thuật ta không quá giỏi, chỉ học hai năm thôi”

“Được rồi, nha đầu, đừng giả bộ ngớ ngẩn với ta, hôm nay ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi cứu được huynh đệ của ta, chúng ta sẽ cung ngươi phụng ngươi sủng ngươi, nhưng nếu chữa không tốt, hừ hừ, tuy rằng ngươi nhỏ tuổi, nhưng thông minh, hậu quả thế nào ngươi tự hiểu”

Nghi Lâm thầm mắng đám người này trở mặt nhanh, đầu óc lại chuyển nhanh hơn người khác, cô đương nhiên không muốn chết, người đàn ông rắn rết này nhất định phải chữa, lại nghĩ tới cuộc phiêu lưu khá lớn sắp tới, phải suy nghĩ bàn tính lâu dài, tạm thời chỉ có thể án binh bất động, tùy cơ ứng biến, sư môn cũng phải nói lại, nếu không phái Hằng Sơn sẽ trở mặt với Ma giáo, nghĩ tới đây, Nghi Lâm nói với người đàn ông râu dài “Ta có thể gửi thư về sư môn được không? Cũng phải nói cho sư phụ yên tâm, biết ta không biến mất vô cớ” Người đàn ông râu dài thấy khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, hai mắt đầy nước nhìn mình, vừa đáng yêu vừa đáng thương, nhịn không được nhéo má cô, cười nói “Có thể”
Bình Luận (0)
Comment