Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 187

Trở lại quán trọ, từ xa đã thấy Huyền Đại quấn lấy Phong Mạc Thần luyện kiếm, bộ dáng ôm kiếm của Tiểu Huyền Đại rất buồn cười, thân không cao bằng kiếm, cho nên mũi kiếm dường như chạm vào mặt đất, chuôi kiếm cũng cao hơn đầu của nó.

Phong Mạc Thần không kiên nhẫn muốn đẩy nó ra, nó lại đảo quanh phía trước Phong Mạc Thần. Phong Mạc Thần ngồi xổm trên mặt đất tháo xe ngựa ra, muốn trang trí xe ngựa thành một cái phòng xa hoa.

Lúc Bạch Ly Nhược nhìn thấy hai cha con kia, trong lòng tràn ngập ấm áp, nàng mỉm cười ngoắc "Đại Nhi."

Phong Huyền Đại ngẩng đầu "Mẫu Thân."

Hắn ôm kiếm cao hơn hắn chạy đến Bạch Ly Nhược, bởi vì kiếm chống trên mặt đất cho nên hắn còn chưa đến gần Bạch Ly Nhược liền vấp ngã. Sau đó ném cây kiếm đi dường như muốn khóc.

Bạch Ly Nhược mỉm cười, dù sao chỉ là một đứa bé 3 tuổi, cho dù biết nhiều đạo lý cũng cần cha mẹ thương yêu, nàng cười ôm lấy Huyền Đại, phủi nhẹ bụi bặm trên người Huyền Đại.

Phong Mạc Thần ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng Huyền Đại phụng phịu nhíu mày "Con năm nay bao nhiêu tuổi? Té ngã rồi còn khóc nữa?"

Bạch Ly Nhược xem xét tay Huyền Đại bị trầy, cầm kiếm trong tay hắn nhét vào thùng xe, cười nói "Huyền Đại mới ba tuổi, con nít ba tuổi thì vẫn còn quấn lấy cha mẹ đòi ăn kẹo, nó như vậy cũng đâu có gì sai."

Phong Mạc Thần bế Huyền Đại trong ngực nàng, đặt Huyền Đại trên mặt đất "Con nít không thể cưng chìu, lỡ như chúng ta không có bên cạnh nó, nó té ngã khóc cho ai coi?"

Bạch Ly Nhược có chút bất mãn với phương thức dạy bảo của hắn, nàng không muốn con trai bị nhiễm cái tính lạnh lùng của hắn, kéo tay Huyền Đại nói "Đi thôi, Đại NHi, chúng ta lên lầu, nương có cái này muốn cho con."

Huyền Đại đi theo Bạch Ly Nhược lên lầu, bất an quay đầu liếc nhìn Phong Mạc Thần, thấy hắn không có ý phản đối, mới bắt đầu theo nàng lên lầu hai.

Toàn bộ khách điếm đều bị Phong Mạc Thần bao hết, cho nên trong khách điếm chỉ có vài người, hai người một lớn một nhỏ vào phòng, Bạch Ly Nhược lấy một cái từ trong ống tay áo ra, mở ra, bên trong là bánh hoa quế tinh xảo.

"Mẫu thân, mẹ nhớ ra rồi sao? Mẹ nhớ ra Đại Nhi thích ăn bánh hoa quế nhất rồi hả?" Phong Huyền Đại hưng phấn ôm cánh tay Bạch Ly Nhược, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ hưng phấn.

Bạch Ly Nhược nhíu mày, nghiêng đầu nói "Con thích ăn bánh ngọt hoa quế sao, bởi vì mẹ thích ăn, cho nên mới mua, nếu biết con cũng thích ăn, mẹ sẽ mua nhiều để giành nhiều một chút."

Trong chốc lát khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyền Đại suy sụp, có chút làm nũng nói "Mẫu thân, tại sao người lại quên Đại Nhi thích ăn bánh ngọt hoa quế? Không những có Đại Nhi thích, còn có Huyền Diệp ca ca cũng thích, mẫu thân người quên rồi sao?"

Bạch Ly Nhược sắc mặt buồn bã, nhìn bánh ngọt hoa quế để trên bàn ngẩn người, sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lẽo, cực kỳ nghiêm khắc "Huyền Đại, con nói hưu nói vượn cái gì?"

Huyền Đại sợ biến sắc, nói run run "Phụ thân."

"Cút ra ngoài." Phong Mạc Thần trước nay chưa từng giận dữ như vậy.

Hai chân Huyền Đại như nhũn ra, bất lực xoay người chuẩn bị đi ra.

Bạch Ly Nhược ôm lấy con trai, để cho Huyền Đại ngồi trên đùi nàng, nhíu mi nói "Tại sao lại hung dữ với nó như vậy? Nó chỉ nhắc tới chuyện cũ một chút thôi, tại sao không cho nó nói? Hay là chàng sợ cái gì?"

Phong Mạc Thần thở dốc, lạnh lùng quay đầu qua chỗ khác, đương nhiên hắn sợ, bởi vì lúc nàng nhớ ra toàn bộ thì lúc đó sinh mạng của nàng cũng kết thúc không xa.

Huyền Đại bị dọa rưng rưng nước mắt, nhìn sắc mặt Phong Mạc Thần hoang mang, cũng không dám khóc ra tiếng, bàn tay nhỏ của nó nâng đôi má của Bạch Ly Nhược, run rẩy nói "Nương, con xin lỗi."

Bạch Ly Nhược mỉm cười hôn trán Huyền Đại "Tiểu tử ngốc, con đi ra ngoài trước chơi đi, nương và phụ thân nói chuyện một lát, được không?"

Huyền Đại gật đầu, bò xuống người Bạch Ly Nhược, lúc bước ngang Phong Mạc Thần, ngửa đầu nhìn hắn một cái, giống như muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, chỉ có môi giật giật, sau đó thong thả đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

Bạch Ly Nhược đứng lên, ánh mặt trời xuyên qua cửa số giấy chiếu lên gương mặt trắng bệch của nàng. Lần đầu tiên nàng thấy Phong Mạc Thần nghiêm trọng như vậy, nhất thời cũng không biết làm thế nào xoa dịu không khí cứng ngắt giữa hai người.

Nàng chỉ ngượng ngùng đứng, hai tay bất an đan vào nhau, Phong Mạc Thần mím môi nhìn nàng, thở dài một tiếng tựa vào cửa "Ta xin lỗi."

Hắn mở miệng trước, Bạch Ly Nhược thay đổi suy nghĩ, trong lòng chua xót, từng nhớ rõ, trong dĩ vãng đều là do nàng tùy hứng, nhưng cúi đầu nhận sai vĩnh viễn đều là hắn, nước mắt dâng lên, nàng nhịn.

Tiến lên nhào vào lòng hắn, nàng ôm chặt lấy vòng eo của hắn, gò má tựa sát ngực hắn, nàng biết được hắn sợ Huyền Đại nhắc đến chuyện lúc trước, hắn sợ nàng sẽ nhớ ra toàn bộ, sau đó hắn sẽ mất đi nàng.

Nàng cũng sợ hãi, khi nàng lấy thân phận Bạch Ly Nhược gặp hắn, nàng có thể mất hắn hay không.

Nhưng khi hắn đàn ra một khúc nhạc xưa, nàng đã nhớ ra, lúc nàng lựa chọn ở cửa sống chết, nàng tình nguyện chết, cũng không muốn làm bất cứ chuyện gì phản bội hắn. Nhưng mà sinh mệnh có hạn, nàng cũng cần phải cho hắn cuộc sống đầy đủ, cái đó không phải Bạch Ly Nhược, cũng không phải Mộc Thất, mà la bao hàm tất cả trí nhớ Thần Vương Phi.

Mặc kệ thân phận của nàng là gì, mặc kệ nàng còn có thể sống được bao lâu, nàng chỉ là, Thần vương phi, là vợ của Phong Mạc Thần!

"Thần, ta có nói qua là ta yêu chàng, ta yêu Huyền Đại chưa." Bạch Ly Nhược yếu ớt, nằm trong ngực hắn, hay tay của hắn chống ở mặt sau cửa gỗ, chịu toàn bộ sức nặng của bọn họ.

"Tiểu Thất, nàng chưa từng nói qua, nhưng ta biết." Phong Mạc Thần có chút cô đơn, đôi mắt tịch liêu có phần hoang vắng, trong trí nhớ của hắn và Ly Nhược, có vui có buồn, có chua có ngọt, càng có đau khổ.

"Không, chàng không biết, căn bản là chàng không biết." Bạch Ly Nhược đánh vào ngực hắn như điên, nước mắt tuôn rơi, nàng cũng không biết lúc nàng sẽ rời khỏi hắn, làm sao hắn có thể lãnh phí thời gian để tức giận.

Phong Mạc Thần bắt được hai tay nàng, đôi mắt phức tạp chăm chú nhìn nàng, sắc mặt hắn yếu ớt, nhưng một loại cỏ dại kiên cường mà Bạch Ly Nhược không thấy. Chỉ có người con gái tên Mộc Thất, không trải qua toàn bộ chuyện Thần vương phủ, chỉ có nàng mới phát hiện ra hắn như vậy.

Hai tay hắn bắt chéo sau lưng giữ hai tay nàng, ôm chặt nàng vào lòng, cúi đầu hung hăn hôn nàng.

Nụ hôn của hắn bá đạo như gió mạnh mưa rào, vội vàng hút lấy hơi thở của nàng, mặc kệ nàng có đau đớn hay không, hắn cắn đôi môi mềm của nàng, nếm vị máu trên môi nàng, đôi mắt tối đen đã dâng lên gió bão, hắn ẵm nàng lên, hung hăn đè nàng ngã xuống giường.
Bình Luận (0)
Comment