Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 188

Bạch Ly Nhược không còn sức lực để vùng vẫy, nàng sợ bộ dạng này của hắn, mỗi khi cái biểu tình này của hắn xuất hiện, chính là thời điểm hắn ở trên giường điên cuồng hành hạ nàng.

Đầu của nàng ở trên giường không ngừng giãy dụa, tránh né hắn như bão tố mãnh liệt, thế nhưng hắn không cho phép nàng trốn, cho dù có trốn, hắn cũng có thể rất dễ dàng hôn môi nàng, nàng giãy giụa làm hắn bất mãn, đồng thời dục vọng trong mắt lạnh như băng càng thêm rừng rực.

Một tay hắn đã bắt được hai cổ tay mảnh khảnh của nàng, không chút thương tiếc đem chúng đặt trên đỉnh đầu nàng, tay còn lại nắm lấy cằm nàng, bức nàng há miệng thừa cơ hắn xâm lược.

Nước mắt của nàng vô thanh chảy xuống, hắn thô bạo gặm cắn môi nàng, lưỡi thô lệ lướt qua hàm răng nàng, tham lam thưởng thức hương vị của nàng, thân thể mềm mại của nàng ở dưới thân thể hắn không ngừng run rẩy, giọng nói của hắn khàn khàn, hai mắt bao phủ tất cả dục vọng ngưng tụ, hắn ở trong môi nàng thì thầm "Bất kể hôm nay ngươi lấy cớ gì phản kháng, ta đều không có ý định, lại bỏ qua ngươi."

Tiếng khóc nỉ non của nàng bị hắn nuốt vào, lưỡi xông vào nhấm nháp hơi thở ôn hương mang mùi đàn hương trong miệng nàng, từng chút đem lưỡi của nàng đẩy vào tuyệt cảnh, bá đạo của hắn, khiến nàng vô lực phản kháng, sức lực từ đôi tay từ từ lơi lỏng, mặc cho những ngón tay thon dài của hắn trượt vào y phục của nàng, vuốt ve trên da thịt mịn màng của nàng.

Sắc mặt nàng phờ phạc, giống như một cái gần như tuyệt vọng của đàn cá vùng vẫy trên cạn, không còn sức sống để chớp đôi mắt mở to mắt nhìn về phía trên màn tơ, nàng bất động, làm trái tim hắn co rút một phen, hắn thống khổ thở dốc, cuối cùng hắn không thể tiếp tục cưỡng bức nàng.

Buông lỏng sức lực trên người nàng, hắn dùng một con cánh tay để chống sức nặng của cơ thể mình lên, ánh mắt thương tiếc nhìn nàng "Tiểu Thất, có thể nói cho ta biết, ngươi đến tột cùng, đang suy nghĩ gì?"

Bạch Ly Nhược chậm rãi phục hồi lại tinh thần, nhìn đôi măt rối rắm của hắn rối rắm, lòng đột nhiên đau xót, là nàng lấy thân phận Mộc Thất làm hắn dâng lên dục niệm, rồi lại không chịu thỏa mãn hắn, nàng đưa tay vuốt hàng lông mày đang nhíu chặt của hắn, môi mềm run run "Thật xin lỗi."

"Với loại chuyện này, ta không muốn nghe ngươi nói thật xin lỗi!" Phong Mạc Thần đột nhiên đứng dậy, lo lắng chìm dưới gương mặt tuấn tú lạnh lùng, hắn bắt đầu lưu loát mặc y phục của mình, sửa sang lại thật hoàn hảo.

Bạch Ly Nhược đứng dậy ôm lấy hắn "Thần, không cần đi."

Nàng mở miệng giữ hắn lại, lông mày Phong Mạc Thần nhíu chặt, mắt phượng khép chặt, thở dài một tiếng bất đắc dĩ, hắn có thể đẩy ra nàng, hoặc là ôm nàng vào trong ngực an ủi, vô luận là làm thế nào, hắn đều cảm thấy mệt mỏi.

Bạch Ly Nhược chậm rãi đứng lên, hôn lên lông mày đang nhíu chặt của hắn, hắn không có bất kì cử động nào, chỉ để mặc nàng làm bất cứ điều gì, hắn không hiểu được ý tứ của nàng, rốt cuộc nàng là Mộc Thất, hay là Bạch Ly Nhược?

Trong lòng Mộc Thất trong vẫn còn vướng mắc, cho nên sẽ không chủ động hôn hắn, thậm chí hắn muốn thân cận cùng nàng, nàng đều muốn trốn tránh.

Mà Bạch Ly Nhược, một người luôn tỉnh táo và kiêu ngạo, càng sẽ không chủ động hôn hắn tại giường, nhiều lần đều là hắn lấy lòng nàng, làm nàng nhân nhượng.

Hắn không làm gì, chỉ nhắm mắt thống khổ, Bạch Ly Nhược hôn tới sống mũi cao gầy kiên nghị của hắn, để lại một đường thấm ướt đi xuống phía dưới, nàng chủ động hôn lên môi mỏng của hắn, nàng không có sự thành thạo, chỉ dựa vào bản năng, lưỡi phác phác thảo hình môi của hắn, nhấm nháp môi hắn.

Phong Mạc Thần không thể tiếp tục ngụy trang bản thân mình lạnh lùng, mắt phượng mở ra hòa hợp với tình dục, nằm ngửa trên giường, nụ hôn của nàng còn đang tiếp tục, tay của nàng đã bắt đầu châm ngòi, đầu tiên là kéo vạt áo hắn ra, dò vào lồng ngực bóng loáng căng đầy của hắn, có chút run rẩy trước ngực hắn.

Hắn rên lên một tiếng, có chút kinh ngạc nhìn đôi mắt đẫm lệ mê ly của Bạch Ly Nhược, muốn ngăn cản nàng làm ra loại hành vi hoang đường này, rồi lại không muốn ngăn cản, nhìn nàng có thể làm đến một bước kia.

Môi của nàng dưới đường trượt xuống, gặm cắn khung xương cằm rõ ràng hoàn mỹ của hắn, áo của hắn bị nàng đẩy ra hoàn toàn, hắn phối hợp bỏ đi phiền toái nửa trên của mình, hơi thở mùi đàn hương từ miệng nàng đã ngậm chặt yết hầu của hắn, liếm láp lặp lại, không ngừng khiêu khích.

Nàng đổi tư thế cưỡi trên người hắn, cánh môi màu hồng dao động qua lồng ngực sắc mạch của hắn, lưu lại một dấu vết trong suốt, thời điểm nàng cắn trước ngực hắn, tự chủ rốt cuộc tan vỡ, ngâm hừ một tiếng lật người đè nàng xuống.

Nàng vô tội nhìn hắn, thở gấp liên tiếp, môi của hắn hôn lên nàng, đầu lưỡi hai người quấn quít, truy đuổi lẫn nhau.

Tựa hồ nhận ra được biến hóa của nàng, mắt hắn từ từ sâu hơn, chậm rãi cởi bỏ y phục nàng, khi hai người thẳng thắn tương đối, da của nàng trắng nõn, còn vân da hắn khỏe mạnh, cánh tay hắn vòng ôm cổ nàng, để nàng ngẩng đầu nhìn hắn "Biết ngươi đang làm gì không?"

Hắn vội vàng hỏi nàng, mắt phượng đẹp đã sớm phún hỏa Diệm Sơn, nàng chậm rãi gật đầu, lần nữa hôn lên yết hầu hắn, bởi vì nàng phát hiện, khi nàng ngậm chặt nơi này của hắn, phản ứng của hắn luôn đặc biệt mạnh.

Nàng trúc trắc bức điên hắn, ngón tay lạnh lẽo của nàng lạnh khẽ run, đến nơi nào là lại đốt lên lửa lớn hừng hực trên người hắn, hắn thở hổn hển giữ chặt thân thể mềm mại trên người hắn, chậm rãi đem bàn tay nhỏ bé của nàng dời hướng xuống dưới trung tâm dục vọng trên người hắn.

Nàng bị dọa run rẩy một phen, nóng rực của hắn, một tay nàng không cách nào cầm, muốn trốn, lại bị hắn nắm bắt chặt, hắn thì thầm thanh âm khàn khàn bên tai nàng, "Không được trốn."

Nàng thở dốc, lấy hết dũng khí bắt đầu khuấy động hắn, tay của hắn cũng không để không, mà không ngừng thăm dò trên người nàng, thân thể của nàng, hắn hiểu rất rõ, chỉ trong chốc lát, nàng sẽ bị hắn ép tới biên giới của sự sụp đổ.

Nàng thét lên cầu hắn không nên đụng nàng, thế nhưng hắn không như nàng mong muốn, hết lần này đến lần khác kích thích nàng, trêu chọc nàng, khi ngón tay thon dài linh hoạt của hắn nắm được, thối tâm trong cánh hoa châu của nàng, nàng khóc thét thành tiếng, một tay đẩy đổ hắn lên giường, cả người ngã trên da thịt bóng loáng của hắn.

Tay của hắn rốt cuộc rời đi nơi làm nàng run rẩy, nước mắt của nàng rơi trên bụng dưới của hắn, hắn không ngừng thở dốc, giữa hang bị đốt lên đã thũng trướng không chịu nổi, nàng bắt lấy tay hắn, không cho hắn quấy rối trên người mình, há miệng mút vào nước mắt rơi xuống trên thân thể hắn, một tấc một tấc, trượt hướng tâm dưới chân hắn.

Thời điểm cái miệng nhỏ của nàng bọc lại nơi nóng rực của hắn, hắn kinh hoàng kêu lên, tay hắn bỗng nắm tay nàng lại, gân xanh nổi lên trên mu bàn ta.

Sức lực của hắn lớn kinh người, cơ hồ bóp nát tay nàng, đau đớn càng làm sức lực trong miệng của nàng tăng thêm, hàm răng của nàng đập vào trụ của hắn, hắn cơ hồ bộc phát ra.

Cả người mồ hôi mỏng lâm ly, thần trí của Phong Mạc Thần cũng bị động tác của nàng bay đến mây xanh, thân thể của hắn run rẩy một hồi, bàn tay vịn trên gáy nàng, bắt đầu động vòng eo, không ngừng tiến lên.

Bạch Ly Nhược khó chịu muốn khóc, hai tay của nàng chống trụ trên giường hẹp, muốn trốn, lại bị hắn kiềm chặt gáy, khi hắn chạy nước rút vào, khiến nàng nôn ọe ra tiếng, hắn rốt cuộc dừng lại, rút lui ra khỏi, lật người đè nàng dưới thân thể mình.
Bình Luận (0)
Comment