Khi Sư Phụ Hắc Hóa

Chương 59

Beta: Đậu Xanh

Mấy người Hạ Lan Vi trở về khách điếm, trên đường ngọn đèn dầu thưa thớt, không ít người đã đi vào giấc ngủ. Thấy Lạc Thủy vẫn còn ở đại sảnh chờ, nàng tiến đến hỏi: "Cô Cô Gà đã tốt hơn chưa?"

Hôm nay Cô Cô Gà luôn nói không thoải mái. Khi bọn họ đi tham gia tiệc tối, Cô Cô Gà vẫn đang ngủ ở trên giường đến khi trời tối cũng không biết.

Lạc Thủy đáp: "Tiểu công tử còn đang ngủ, trước mắt không có gì đáng ngại."

Nàng gật đầu, vội vàng lên lầu hướng đến phòng của Cô Cô Gà. Đẩy cửa phòng ra, quả nhiên thấy Cô Cô Gà an tĩnh nằm ngủ, sắc mặt có chút tái nhợt.

Nàng duỗi tay kiểm tra mạch đập, phát hiện cũng không có gì dị thường. Chỉ là nhìn sắc mặt của Cô Cô Gà, dường như không đơn giản như vậy.

Nếu Vân Hoàn sư thúc ở chỗ này thì tốt rồi, nói không chừng thúc ấy còn có biện pháp.

Nàng lấy trong không gian ra một ít nước linh tuyền, từng ngụm từng ngụm đút xuống cho hắn. Đút được một nửa, Cô Cô Gà mơ mơ màng màng mở to mắt, sau khi nhìn thấy rõ người đến thì yếu ớt kêu một tiếng: "A Lan."

Nàng sờ đầu Cô Cô Gà, ôn nhu hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Cô Cô Gà lắc đầu, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo nàng, dáng vẻ vô cùng ỷ lại trả lời: "Chỉ là có chút sợ."

Nói qua nói lại một hồi rồi mơ mơ màng màng ngủ mất.

Hạ Lan Vi vô cùng lo lắng, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân quay lại thấy Hi Loan từ ngoài phòng tiến vào. Nàng lập tức như nhìn thấy cứu tinh, trong mắt tỏa ra ánh sáng.

"Sư phụ, người mau đến xem hắn."

Hi Loan nghiêng đầu nhìn nàng, áp chế tia không vui trong lòng xuống, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng rồi tiến lên bắt mạch cho người ở trên giường.

Thiếu niên nằm trên giường gương mặt có chút tái nhợt, mồ hôi mỏng lăn trên trán, mày hơi nhíu lại hợp thành một đường, bộ dáng trông cực kỳ khó chịu.

Hi Loan tản ra vài tia linh lực kiểm tra khắp cơ thể hắn. Như gặp sự việc gì kỳ quái, chàng không ngừng nhìn Cô Cô Gà nhiều lần.

Hạ Lan Vi ngồi một bên ánh mắt mong chờ, Hi Loan thu tay lại, xoay người hướng nàng chậm rãi nói: "Kinh mạch toàn thân hắn thông thuận, mạch tượng vững vàng, nhìn qua không giống bộ dáng sinh bệnh."

Hắn cũng cố ý nhìn qua,bộ dạng người này này không khỏe cũng không phải là giả vờ.

Hạ Lan Vi nói: "Hắn có khi nào sẽ..."

Hi Loan trấn an, "Có lẽ vì mới hóa thành hình người, không được rót thêm linh lực vào lại thêm một đường đi lại vất vả, có chút quá sức. Hơn nữa, bây giờ hắn cũng không có nguy hiểm gì về tính mạng. Chờ về Đạo Diễn tông để Vân Hoàn nhìn xem."

Nghe thấy Hi Loan nói như vậy, bây giờ Hạ Vi Loan mới yên lòng, nàng tiến đến dịch dịch góc chăn cho Cô Cô Gà, không hề có ý định rời đi.

Hi Loan ở phía sau, con ngươi tối sầm xuống, nếu biết sớm con gà này mở ra linh trí có thể hóa người, chàng nhất định sẽ không để Lan Vi nuôi. Hiện tại nuôi còn nảy sinh tình cảm...

Chàng siết chặt nắm tay, ngón tay thon dài cuộn vào lòng bàn tay trở nên trắng bệch, trên mặt thần sắc vẫn không đổi, hướng Hạ Lan Vi dịu dàng nhắc nhở: "Đêm đã khuya, con vẫn mau trở về nghỉ tạm đi."

Hạ Lan Vi ở bên cạnh Cô Cô Gà lắc đầu.

Quả nhiên.

Chàng hơi hơi cúi đầu, lộ ra một nụ cười nhạt trong sáng như trăng.

Hạ Lan Vi quay đầu nhìn thấy bộ dáng Hi Loan ôn hòa vô hại tươi cười như vậy. Thấy chàng đã ngồi xuống, lặng lặng ngồi ngắm nàng, dáng vẻ như muốn ở lại cùng nàng, nàng nhịn không được nói: "Sư phụ, người nên trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai chính là tiên thí đại hội rồi."

Nhiều ngày qua, bọn họ một đường bôn ba, vừa mới đến phong vân trúc, buổi tối lại tham gia tiệc tối của Tạ Minh Trác. Sáng sớm ngày mai tiên thí đại hội sẽ bắt đầu. Một đệ tử trong tông như nàng có thể thừa dịp ban ngày tranh thủ ngủ gật, nhưng sư phụ lại trăm triệu không thể.

Hi Loan làm lơ lời thúc giục của nàng, dịu dàng nói: "Không sao, vi sư ở lại cùng con."

Dứt lời giữa mày không tự chủ lộ ra một chút mệt mỏi.

Hạ Lan Vi lập tức đau lòng đến tận xương tủy, đi qua kéo tay chàng, dụ dỗ, "Sư phụ, ngoan, người đi ngủ đi."

Giống như đang đối xử dịu dàng với một tiểu hài tử bướng bỉnh vậy.

Hi Loan lại vô cùng hưởng thụ thái độ như thế, giấu đi tia sáng trong mắt, thanh âm nói ra lại thấp xuống vài phần: "Con không ngủ, ta dù có trở về cũng không ngủ được."

Dứt lời, chàng ngẩng đầu, hướng Hạ Lan Vi nở nụ cười dịu dàng.

Lại không biết có phải cố ý không, khéo miệng như cố nhếch lên, thoạt nhìn kiên cường tươi cười làm chàng càng lộ ra bộ dáng mệt mỏi. Hạ Lan Vi chỉ cảm thấy tim mình xoạch xoạch mà nát đầy đất, đau lòng đến không chịu được.

Cuối cùng nàng đành đáp ứng Hi Loan, mỗi người trở về phòng mình ngủ. Đương nhiên cũng không quên bảo Lạc Thủy an bài hai đồ đệ thay phiên nhau canh gác, có chuyện gì thì lập tức báo cho nàng.

Giao phó xong mọi việc, quả thật trở về phòng.

Hi Loan nhìn cửa phòng đóng lại, trong đáy mắt một mảnh trấn tĩnh.

Chàng xoay người, trường bào màu trắng bay trong gió, người nhẹ như mây, sợi tóc che giữa mặt, tươi cười như bầu trời gió mát trăng thanh, chỉ là đáy mắt lóe lên lệ quang.

Hạ Lan Vi trở lại phòng, đang chuẩn bị ngủ, từ chỗ cổ tay truyền đến một cảm giác dao động làm nàng khẽ nhíu mày. Nàng nhìn chằm chằm vào cổ tay mình, suy nghĩ một lúc, bày kết giới xung quanh. Chỉ trong giây lát, thân ảnh trong phòng đã biến mất.

Xuyên qua dòng nước linh tuyền chảy róc rách, thấp thoáng phía sau hàng cây từ từ hiện ra một căn nhà gỗ nhỏ, giống hai tòa nhà bên cạnh y đúc. Nàng vươn ngón tay ra, trong phạm vi tầm mắt đếm một chút: "Một, hai, ba."

Đúng là đã nhiều thêm một căn nhà ở giữa.

Phía trước gian thứ nhất là công pháp song tu, gian thứ hai là phù văn trận pháp, gian thứ ba này lại là cái quỷ gì đây?

Sẽ không lại như gian thứ nhất có một vài đồ vật gì kỳ quái đi?

Mang theo tâm tình hoài nghi hơi quỷ dị này, Hạ Lan Vi bước đi khe khẽ, chậm rãi. Một đường đi thẳng đến căn nhà gỗ, đẩy cửa ra.

Bố cục như cũ là hình lục giác, xung quanh toàn là sách. Điều khác biệt hơn so với hai gian trước chính là đống sách này không phải từng cuốn từng cuốn được trưng bày lên giá sách mà chúng đều trôi nổi trên không trung, bọc trong một lớp kim quang.

Thấy Hạ Lan Vi tới, những cuốn sách đó phát ra ánh sáng giống như có nhân tính, như làn sóng trước sau xáo trộn lên. Còn có một quyển sách ở trên đầu vai nàng nhảy lên hai cái, sau đó uốn thân mình, bình tĩnh dừng lại trước mặt nàng.

Hạ Lan Vi theo bản năng duỗi tay bắt lấy cuốn sách trước mặt. Một trận gió nhẹ đảo qua, tóc trên trán nàng đột nhiên bay lên, ánh sáng tỏa ra rực rỡ, sách mở ra từng trang từng trang. Những kí tự màu đen sắp xếp ngay ngắn nhảy lên, giống như những con người nhỏ bé ở trên không trung xoay thành một vòng lại một vòng, cuối cùng tất cả tiến vào trong đầu nàng.

Cảnh này nhìn qua thật hoành tráng kỳ vĩ, đối với Hạ Lan Vi mà nói lại giống như một cơn gió lạnh thấu tận vào trong óc. Nàng không kìm được nhắm mắt lại, những văn tự lạnh lẽo đó nháy mắt xoay vài vòng trong đầu nàng rồi yên lặng lắng xuống.

<Kỳ kinh bát mạch>[1]

[1]Tám mạch khác kinh (Kỳ kinh bát mạch) bao gồm các mạch: Mạch Xung, Mạch âm kiểu, Mạch Đới, Mạch Dương kiểu, Mạch Đốc, Mạch âm duy, Mạch Nhâm, Mạch Dương duy

Sách y?

Nàng chậm rãi mở to mắt, cuốn sách vừa nãy trôi nổi trước mặt nàng giờ đây các trang sách đã trống rỗng, ánh sáng trên đó cũng dần dần tan đi.

Nàng lắc lắc đầu, thậm chí không cần phải nhớ lại quá nhiều, nội dung trong cuốn sách như thủy triều trào tới.

Không phải một đoạn hay hai đoạn, cũng không phải một hai trang mà là nội dung hoàn chỉnh của cả cuốn, tất cả đều như khắc sâu vào trong đầu nàng.

Ánh mắt nàng lộ ra kinh ngạc, thật sự là không thể tin được, ngẩng đầu nhìn một cuốn sách khác, bìa mặt sách đen in "Tiên thảo bản đề cương".  Nàng duỗi tay chạm một cái, lại giống như vừa rồi, vô số văn tự nháy mắt bay vào trong đầu nàng.

Điều này khiến nàng không kìm nén được kinh ngạc trong mắt, sâu trong lòng còn có chút vui mừng. Trong nháy mắt, nàng chạy tới hai gian nhà khác, sách ở hai gian đầu đều vẫn được sắp xếp gọn gàng để trên giá.

Chẳng lẽ chỉ có gian nhà kia mới có công năng này?

Nàng cảm thấy có chút đáng tiếc, rốt cuộc những thứ bên trong phù văn trận pháp cũng rất nhiều, nàng cảm thấy hứng thú nhất cũng chính là ở đây. Nhưng nghĩ lại, ở đây có thể có bàn tay bàn đã là không tồi, làm gì có việc gì mười phần hoàn mỹ.

Sau khi thông suốt rồi, nàng lại vui vẻ chạy về

gian nhà thứ ba, nắm chặt thời gian "ăn" mấy quyển sách mới được.

Chờ đến khi nàng cầm đến cuốn sách thứ năm cảm thấy trong đầu có chút hoa mắt chóng mặt, nàng lập tức hiểu rõ không thể "ăn" một lần quá nhiều sách. Mắt thấy mình đã ngây người trong không gian khá lâu nên dứt khoát rời khỏi không gian, nhanh chóng trở về nặng nề rơi vào giấc ngủ.

Tiên thí đại hội sang ngày thứ hai ở khắp nơi trong phong vân trúc vô cùng náo nhiệt. Trên đường xá nhộn nhịp, dòng người chen chúc xô đẩy, đầu đường tiếng rao hàng của người bán hàng rong không dứt.

Tiên thí đại hội của giới Tu tiên từ trước đến nay rất nổi danh, đệ tử từ những phái lớn luôn được miễn thi thẳng vào vòng trong, một ít đệ tử từ các phái nhỏ còn lại phải trải qua tầng tầng tuyển chọn để được vào, cuối cùng một đường đi đến phong vân trúc quyết đấu thắng bại.

Cho dù có một số phái nhỏ không có tư cách tham gia đại hội nhưng người đến đây như cũ không ít. Có một vài tiểu thương cũng nhân cơ hội, trên đường phố buôn bán pháp bảo linh khí cấp thấp.

Hạ Lan Vi đem một cái sừng thú ném lên không trung thử ước lượng, chủ quán ngay lập tức đứng ra chào đón, nói:"Vị tiên tử này ánh mắt thật tốt! Đây chính là linh thú một sừng thượng đẳng của chúng ta! Chỉ cần 50 linh thạch thượng phẩm liền có thể sở hữu!"

Nàng hơi híp mắt đối diện với chủ quán đang đang tươi cười lấy lòng, nụ cười lại lộ ra vài phần gian xảo.

Nàng lắc đầu mỉm cười rồi từ chối.

Thấy nàng tuổi nhỏ mà nghĩa lừa được nàng sao? Cái thứ này chỉ cần 10 linh thạch thượng phẩm đã mua được, không biết xấu hổ đòi tăng giá gấp lên năm lần! Nàng mới không ngu ngốc mà mắc lừa đâu!

Vừa xoay người muốn bước đi, phía sau truyền đến có tiếng người nói:"Cái sừng thú mà vị cô nương kia vừa cầm, ta muốn lấy!"

Hạ Lan Vi dừng bước chân, ai nha đừng nói là nàng còn chưa rời đi lại có một người coi tiền như rác bị hố rồi?

Nàng xoay người liền đối diện với một đôi mắt sáng quắc đầy thâm thúy.

Thân ảnh Nguyên Thành Liệt cao lớn đứng trong đám người nhìn vô cùng xuất chúng. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, chóp mũi hơi hướng ra phía ngoài, môi bạc khẽ nhếch, vài sợi tóc mái đen nhánh rủ xuống, làn da màu lúa mạch cùng cơ bắp tinh tráng tản ra một cổ tà mị nồng đậm, lúc này ánh mắt lại tùy ý nhìn chằm chằm vào Hạ Lan Vi. Ánh mắt này so với tối hôm qua chỉ có hơn chứ không kém.

Tim của Hạ Lan Vi bỗng nhiên rơi lộp bộp.

Vì sao trên cơ thể người này luôn tản ra ra một cỗ hơi thở bá đạo? Nàng thật sự lo rằng giây tiếp theo hắn sẽ mở miệng nói một câu:" Cô nương, nàng nhanh lại đây cho ta!"

Thấy Hạ Lan Vi vẫn ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, khóe miệng Nguyên Thành Liệt cong lên một độ cung lớn hơn. Hắn cầm lấy sừng thú đã được chủ quán gói lại, mang theo mục đích tốt đẹp hướng nàng đi đến.

Hạ Lan Vi giật mình nhìn thân ảnh cao lớn cùng với nụ cười tà như cũ của Nguyên Thành Liệt.

Nguyên Thành Liệt nói:" Hạ cô nương, đã lâu không gặp."

Hạ Lan Vi nhẹ nhõm thở ra, nghĩ thầm người này cũng chỉ có tính tình bình thường, nàng hướng hắn nở nụ cười có cảm tình, "Nguyên công tử."

Thời điểm cười rộ lên, ánh mắt lấp lánh như sao, hai má đỏ ửng như quả táo nhỏ.

Nguyên Thành Liệt híp mắt lại, bỗng nhiên dí sát mặt vào Hạ Lan Vi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn của nàng, nói:"Ta sao bỗng nhiên cảm thấy, Hạ cô nương hôm nay rất đẹp!"

Hạ Lan Vi cong cong khóe mắt, sắc mặt ửng đỏ, cười càng thêm vui vẻ. Nàng đáp lại:"Nguyên công tử thật thích nói đùa."

Nguyên Thành Liệt trong lòng vừa động, nghĩ thầm phụ thân hắn nói quả nhiên không sai. Nữ tử trong khuê phòng tích cách nội liễm, không thích được khen. Lại nghe Hạ Lan Vi tiếp tục cười nói:" Ta mỗi ngày đều đẹp."

Nguyễn Thành Liệt: "... "

"Hạ cô nương thật hài hước."

Mày hắn hơi nhíu lại hai lần, nhưng sau rất nhanh khôi phục về bộ dáng bình thường, đem sừng thú trong tay đưa cho nàng.

Hạ Lan Vi hỏi:"Đây là?"

Nguyên Thành Liệt đáp:"Ta nghĩ Hạ cô nương thích thứ này, liền mua nó lại đổi lấy niềm vui của mỹ nhân."

Hạ Lan Vi lại hỏi:"Sao công tử nghĩ ta thích nó?"

Nguyên Thành Liệt nhướng mày, "Không thích thì ném đi, đồ vật Nguyên Thành Liệt ta tặng cho người khác làm gì có đạo lý thu hồi lại?"

Hạ Lan Vi cười cười, không nói gì nữa cầm lấy sừng thú.

Không nghĩ Hạ Lan Vi sẽ dứt khoát nhận đồ như thế, Nguyên Thành Liệt tâm tình rất tốt, cong môi cười, bảo:"Hạ cô nương, lát nữa gặp lại!"

Dứt lời thật sự quay lưng rời đi.

Hạ Lan Vi ngưng thần nhìn bóng dáng hắn đã đi xa, khuôn mặt không cười, nơi nào còn dáng vẻ tươi cười xinh đẹp có cảm tình kia nữa.

Kì lạ, thật sự rất kì lạ.

Không biết có phải chỉ là ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy từ khi đi vào phong vấn trúc, mấy đại thế gia dường như luôn cố ý hư tình lấy lòng nàng hay nói đúng hơn là muốn mượn sức nàng?

Nàng đương nhiên biết mình đang cầm kịch bản nữ phụ, trăm triệu không thể nào có hào quang Mary Sue của nữ chính, muốn mượn sức lấy lòng thế nào cũng phải đi tìm Cố Phán Yên chứ? Chẳng lẽ Cố Phán Yên còn chưa gặp được bọn họ sao?

Nàng lắc đầu, nghĩ đi nghĩ lại trăm lần cũng không hiểu.

Phía sau có người đánh úp nàng một chưởng, nàng giật mình nhìn Sở Minh vẻ mặt ngưng trọng tiến lại đây, nhìn theo hướng Nguyên Thành Liệt rời đi hỏi:"Sao cái tên này lại tới tìm muội làm gì?"

Hạ Lan Vi thuận miệng trả lời:"Là trùng hợp gặp nhau, chỉ tùy ý hàn huyên vài câu mà thôi."

"Hàn huyên vài câu?" Sở Minh nhìn nàng, nói:"Ta vừa rồi nhìn thấy muội cùng hắn trò chuyện vô cùng vui vẻ! Muội ngàn vạn lần đừng bị bề ngoài của tên này lừa!"

Hạ Lan Vi gõ hắn:"Cái đầu huynh suy nghĩ gì vậy, ta tuyệt đối sẽ không thích hắn đâu!"

Trong đầu bỗng nhiên hiện ra thân ảnh màu trắng của Hi Loan, sắc mặt nàng nhu hòa trở lại, nhìn nơi xa nói:"Người mà muội thích là người sáng trong như ánh trăng, tựa như viên ngọc ôn nhuận vậy."

Sở Minh gật gật đầu, như vậy là tốt, tên Nguyên Thành Liệt kia nhìn ngang nhìn dọc cũng không phải là loại người này.

Nhưng mà...

"Người muội thích? Muội có người mình yêu thích sao? Là ai?" Sở Minh không thể tưởng tượng nổi.

"Đến đây."

"Ai?"

Hạ Lan Vi không để ý đến hắn, mà hướng phía xa hô nhẹ một tiếng:"Sư phụ."

Sở Minh nhìn lại thấy Hi Loan một thân bạch y đứng trong hơn ba nghìn người, phong thái nhẹ nhàng giống như tiên tử lạc giữa nhân gian vậy.

Hạ Lan Vi đi qua đó, Sở Minh đuổi theo ở phía sau nói:"Ai nha, sư muội, muội đừng nói sang chuyện khác, muội còn chưa trả lời câu hỏi của sư huynh đâu..."
Bình Luận (0)
Comment