Khi Sư Phụ Hắc Hóa

Chương 60

Edit: Astute Nguyễn

Beta: Đậu Xanh

Hạ Lan Vi vui vẻ bước đến bên cạnh Hi Loan, đôi mắt sáng đến kinh người, hỏi: "Sư phụ, sao bây giờ người lại rảnh tới tìm con?"

Hiện tại, tiên thí đại hội sắp bắt đầu, sư phụ lúc này đáng lẽ phải ở hội trường mới đúng.

Hi Loan xoa đầu nàng, cười nhắc nhở: "Vi sư tới tìm con căn dặn, lúc hội trường đông người nhớ đừng nên chạy lung tung."

Hạ Lan Vi gật gật đầu, Sở Minh ở bên cạnh chê cười, nói: "Sư thúc, sư muội bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể đi lạc sao?"

Hạ Lan Vi trừng mắt trừng hắn, Hi Loan cười đáp trả: "Nhiều người có chút hỗn loạn, vẫn là nên cẩn thận một chút."

Sở Minh gãi đầu, lúng ta lúng túng gật đầu: "Cũng đúng."

Trên hội trường tiên thí đại hội, các môn phái lớn và những người bình thường đều xếp hàng theo thứ tự; trên đài cao, Tạ Minh Trác khoanh tay đứng im, quan sát những thiếu niên môn sinh dưới đài, thở dài: "Thật là lo lắng thay cho những người hậu bối này."

Nguyên Thành Liệt ngồi trước án kỉ, cười cười không nói, mấy vị trưởng bối của những môn phái trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, ngược lại Túc Hòa ngồi ngay ngắn, có vài phần phong lưu lãng tử, mắt hơi thu liễm, nói: "Hậu bối tiềm năng như vậy, nhưng sợ không theo kịp gia chủ Tạ gia càng già càng dẻo dai kia."

Tuy nói là khen, nhưng nghe thế nào cũng không giống như lời mỉa mai?

Túc Thật Kiếm Diễn tông quái dị cười, "Túc Hòa đạo quân nói rất đúng, nhưng mà Túc Hòa đạo quân cũng đừng khiêm tốn, luận về càng già càng dẻo dai, sợ là không so được với Túc Hòa đạo quân đâu!"

Mấy lão oan gia tụ họp, luôn không tránh khỏi khiêu khích hai ba câu, yêu hận tình thù giữa Đạo Diễn tông và Kiếm Diễn tông cả giới Tu tiên nghe đồn rất nhiều, cho nên những người ngồi ở đây đều không kinh ngạc.

Túc Hòa bĩu môi cười lạnh một cái, hiển nhiên không định cãi nhau với Túc Thật vào lúc này.

Tạ Minh Trác nghiêng đầu, hơi híp mắt, một lát sau mới chầm chậm tươi cười, bất đắc dĩ nói: "Túc Hòa đạo quân quá khen." Lại nhìn Túc Thật nói: "Túc Thật đạo quân quá khiêm tốn rồi, kiếm pháp của Kiếm Diễn tông xuất thần nhập hóa, tiếng thơm lan xa khắp vùng Lĩnh Tây, Túc Thật đạo quân đương nhiên không thể không thiếu công."

Ánh mắt Túc Thật nhè nhẹ lộ ra đắc ý, nhưng rất nhanh áp chế xuống. Tạ Minh Trác hiển nhiên cũng không tính tiếp tục chủ đề vừa rồi, bước đến trước mặt một hắc y lão giả mặt mày nghiêm túc.

Đúng là minh chủ liên minh Tu tiên, đồng thời cũng là tông chủ Thiên Giám tông, Kỳ Chính Thanh.

Cung kính hỏi: "Kỳ tiên sinh, nghe nói lần này người muốn tuyển đệ tử thân truyền ở tiên thí đại hội?"

"Đúng là ta đang có ý này."

Ánh mắt mọi người ở đây đột nhiên thay đổi.

Nếu như thế, chẳng phải là ai cũng có cơ hội được tuyển chọn sao? Ngày xưa, minh chủ liên minh Tu tiên đều là những gia chủ cực kỳ uy vọng đảm nhiệm, nhưng hôm nay lại muốn tuyển từ trong đám hậu bối trẻ tuổi đó... Mặc kệ thế nào, chuyện này cực kỳ có lợi đối với mấy môn phái nhỏ tới dự...

Trong lúc nhất thời, mọi người nghị luận vô cùng sôi nổi.

Kỳ Chính Thanh như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Lão phu quản liên minh tu tiên hơn trăm năm rồi, giờ muốn nhường cơ hội này cho các hậu bối."

Tạ Minh Trác suy tư gì đó, nhưng rất nhanh liền chắp tay với Kỳ Chính Thanh, nói: "Kỳ tiên sinh trân trọng hậu bối, làm người kính nể."

Dăm ba câu đã kết thúc chủ đề này.

Trận đầu tiên thí đại hội không khó, cần tĩnh tâm nhiều hơn.

Người tham gia chỉ cần đả tọa tại chỗ, đến lúc đó sẽ có một số thứ được thả ra để quấy nhiễu bọn họ, ví dụ như tiếng thét của lệ quỷ yêu quái, nhưng mặc kệ nghe thấy âm thanh gì, đều không được phép có bất kỳ động tĩnh, người kiên trì càng lâu, điểm ghi càng nhiều. Mà kiên trì không đến một canh giờ, sẽ không có quyền tham gia vòng sau của tiên thí đại hội.

Sau một buổi sáng, rất nhiều người tu luyện bình thường đều không kiên trì được, một nhóm người vì vậy mà trực tiếp mất tư cách dự thi, tiếp đó lại có một số đệ tử môn phái nhỏ run rẩy chạy ra, một số đệ tử danh môn thế gia tuy nói kiên trì đến cuối, nhưng khổ mà không nói nổi, chỉ có các đệ tử Đạo Diễn tông, ai cũng như cá gặp nước, vô cùng nhẹ nhàng, nhàn nhã như đang nhắm mắt dưỡng thần, khiến các đệ tử môn phái khác không khỏi nhột lòng.

Các đệ tử Đạo Diễn tông tỏ vẻ trấn định, lệ quỷ thì có là cái gì, đi học Trần chưởng giáo một ngày thôi, bảo đảm còn khủng bố hơn thế này.

Thậm chí Lam Ly Hạo còn kiên trì tới lúc tiếng cồng vang lên khắc cuối cùng, Hạ Lan Vi từ xa nhìn hắn nói: "Sư đệ, đệ quá tuyệt vời! Để cho Đạo Diễn tông chúng ta lấy lại danh dự!"

Thừa dịp Lam Ly Hạo đi về phía bọn họ, Sở Minh huých vai Hạ Lan Vi: "Hừm! Hắn cùng lắm chỉ kiên trì hơn sư huynh muội có nửa giờ, sao muội không khen ngợi sư huynh?"

Hạ Lan Vi ghét bỏ đẩy hắn ra: "Đương nhiên là hướng tới người đứng đầu cuộc thi chứ, huynh được không?"

Nàng châm chọc nới rồi cười gian, bỗng thấy Cố Phán Yên vội vội vàng vàng rời khỏi hội trường với sắc mặt tái nhợt.

Nàng có chút buồn bực, gần đây Cố Phán Yên vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, hơn nữa vừa rồi tỷ thí, nàng ta chỉ kiên trì được một canh giờ, thật sự không giống nàng ta chút nào cả...

Đang suy nghĩ, Lam Ly Hạo bỗng đi tới.

"Sư tỷ."

Hạ Lan Vi khẽ gật đầu, Lam Ly Hạo tận lực làm cho vẻ mặt thả lỏng nói: "Sáng mai đệ thi kiếm pháp, sư tỷ có thể tới xem Ly Hạo thi đấu không?"

Hạ Lan Vi đảo mắt, trả lời: "Được nha."

Còn tưởng rằng hắn nói chuyện gì. Dù sao nàng ngày mai cũng muốn tới xem Sở Minh thi đấu.

"Thật vậy sao?" Mắt Lam Ly Hạo sáng lên, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại: "Vậy ngày mai Ly Hạo chờ sư tỷ."

Hắn xoay người rời đi trong nháy mắt, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên, như là lượm được bảo vật hiếm có.

Hạ Lan Vi không thấy thấy vẻ mặt đó của Lam Ly Hạo, ngược lại Sở Minh thì dùng vẻ mặt hóng chuyện mà trêu ghẹo: "Được lắm, sư muội......"

Tất cả đều không nói gì......

Hạ Lan Vi lành lạnh liếc hắn một cái, "Huynh nói nhiều quá."

Sở Minh đang chuẩn bị nói thêm, lại thấy phía xa có một trận ồn ào, càng ngày càng nhiều người vây quanh.

Thấy rừng cây cách đó không xa, một nam tử mặc gấm bào xanh sẫm ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, dưới bụng cùng với hai chân máu tươi chảy ròng, lờ mờ thấy được sắc tái nhợt của người chết.

Có người thất thanh kêu lên: "Chết người rồi!"

"Cũng không biết là công tử nhà nào xui xẻo như vậy!"

"Đây không phải đây là Tạ Hoài Lĩnh sao?"

"Hình như là thế!"

Có người quen biết cũng bất giác nhìn thêm vài lần, lại có phát hiện mới. Tạ Hoài Lĩnh này, bị người sống sờ sờ cắt mất cái của nam nhân!

Mọi người xung quanh lập tức cảm giữa hai chân lạnh băng.

Mới đầu, Tạ gia còn không để tâm nhưng nghe thấy có người chết, người chết còn có khả năng là đại công tử nhà mình, mới vội vội vàng vàng hành sự, lúc tới xác nhận thân phận nam tử kia, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Mọi người nghĩ thầm, dương v*t bị mất thế này, phỏng chừng Tạ Hoài Lĩnh không kịp phản kháng.

Hạ Lan Vi nhìn vài lần cũng không nhẫn tâm nhìn xuống, nam tử kia bị hút toàn bộ linh khí, hung thủ còn đưa một đao cắt dương v*t của hắn, rốt cuộc là hận người này tới mức nào!

Lúc này bên phía Tạ gia làm việc hiệu suất rất nhanh, đám người Tạ Minh Trác lập tức tới đây, nhìn thấy hình bóng quen thuộc, trong mắt Tạ Minh Trác như có hàn băng tóe ra, nhưng cũng chỉ một lát, lại rất bình tĩnh nói với hạ nhân: "Lập tức phong tỏa toàn bộ nơi này, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào."

Rõ ràng Tạ đại công tử vừa rồi còn tham gia thi đấu rất tốt, sao bỗng dưng bị sát hại?

Hung thủ nhất định ẩn trong đám người đi vào hội trường hôm nay.

Ánh mắt lạnh băng của Tạ Minh Trác dừng trên một đám người tán tu...

Một đám tán tu hỗn độn, không chịu ràng buộc, rất dễ xúc động phạm tội.

Đám tán tu kia tựa như cảm nhận được ánh mắt thâm trầm của Tạ Minh Trác, vội vàng xua tay nói: "Tạ, gia chủ Tạ gia, không phải là bọn ta..."

Kỳ Chính Thanh thần sắc nghiêm túc, nói: "Tiên thí đại hội, mọi người tề tụ, dưới cái nhìn của trời đất, thế mà xảy ra chuyện này, rõ ràng là coi rẻ tiên giả, sỉ nhục tiên môn."

Tạ Minh Trác cười cười, nụ cười ẩn chứa hàn ý dày đặc: "Hôm nay chư vị nghỉ ngơi ở đây đi, chuyện xảy ra khẩn cấp, tiếp đãi không chu toàn, mong các vị cố chịu một chút."

Rõ ràng giọng nói đã cố gắng kiềm chế lại, nhưng vẫn làm nội tâm mọi người phát lạnh.

Kỳ Chính Thanh nhíu mày, cuối cùng không nói nữa.

Ở đây có rất nhiều vị tiên giả danh môn, tuy rất khó chịu, nhưng cũng đành nhịn xuống.

Hạ Lan Vi huých vai Sở Minh, nói: "Chuyện này là sao vậy? Định giam lỏng?"

Sở Minh đè thấp âm thanh: "Tiên thí đại hội ngày đầu tiên đã chết người, người chết lại là đại công tử Tạ gia, mặc dù là Tạ gia hay toàn bộ tiên gia danh môn, đều không cho phép loại chuyện này xảy ra."

Nàng suy tư gì đó, hỏi: "Vậy tiên thí đại hội còn cử hành nữa không?"

Sở Minh lắc đầu, trả lời: "Chuyện này không nói trước được."

Thi thể của đại công tử Tạ gia Tạ Hoài Lĩnh đã phủ vải bố trắng lên, hạ nhân bắt đầu đuổi đám người đông nghịt xung quanh đi.

Thân ảnh thanh nhã của Hi Loan dần dần hiện ra trong đám người thưa thớt, trong giây lát, đã tới bên cạnh Hạ Lan Vi.

Chàng khẽ nhăn mày, nói: "Hôm nay không nên ra ngoài đi lung tung, nơi này không thể so với trong tông môn được, nhất là lúc bất thường như thế này."

Hạ Lan Vi cùng Sở Minh vội vàng gật đầu, xem ra trước khi tìm ra hung thủ, bọn họ vẫn nên tạm thời nghỉ ngơi ở Tạ gia một thời gian.

Nàng thật ra không khó chịu gì cả, chỉ là có chút không yên tâm Cô Cô Gà và Tuyết Đoàn đang ở khách điếm, nhưng nghĩ tới Lạc Thủy ở ngoài chăm sóc, hẳn là không có vấn đề gì.

Đêm nay, Hạ Lan Vi lại vào không gian nghiên cứu phù văn trận pháp, "hấp thu" sách y, chờ lúc ra khỏi không gian, ánh trăng đã treo cao trên cành rồi.

Nàng đẩy cửa phòng, lười biếng duỗi eo, nhìn mặt trăng tròn ngáp một cái, lệ ý xông lên đôi mắt, hít thở không khí trong lành, đang chuẩn bị về phòng đi ngủ, một loạt tiếng nam nữ kỳ quái khiến nàng chú ý...

Âm thanh này sao nghe như là...

Có nam nữ thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng, đánh dã chiến?

Nhưng lại không phải vậy, bởi vì xung quanh còn có linh lực dao động rất mạnh...

Hạ Lan Vi càng thêm tò mò, vô thức đi tới chỗ đó, hoàn toàn quên mất lời Hi Loan dặn ban ngày.

Âm thanh kia dẫn nàng tới một gian viện lớn rất sâu, bên trong tựa hồ có tiếng khóc của nữ tử, đang định dùng linh lực tìm hiểu, cánh cửa viện bằng gỗ đen kia kêu một tiếng rồi mở ra.

Nàng kịp thời nấp vào một bụi hoa.

Một cái gã sai vặt nhoài nửa người ra nhìn, thấy xung quanh vắng lặng, thì quay đầu lại vẫy tay về phía cánh cửa trống rỗng. Rất nhanh, trong cánh cửa, một gã sai vặt khác cố hết sức kéo một vật lớn màu trắng, gã sai vặt lúc nãy chạy nhanh tới giúp đỡ.

Hạ Lan Vi tập trung nhìn vào, rất giống hình người, chỉ là không phân biệt được nam hay nữ.

Gã sai vặt lúc nãy thở dài: "Haizz, lại chết một người nữa!"

Một người khác nhỏ giọng nói: "Cũng không phải sao! Không tính cái vị cắn lưỡi vài ngày trước, có tới năm người rồi!"

Hai người nói xong đều thở dài một hơi, sau đó kéo cỗ thi thể kia, vội vàng biến mất trong bóng đêm.

Hạ Lan Vi nhướng mày, nhìn bầu trời phía trên sân, cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo lướt qua từng lỗ chân lông, khiến người ta run lên.

Một giọng nam trống rỗng bỗng vang lên: "Hạ cô nương, nơi này không phải nơi cô nên đến."

Hạ Lan Vi hoảng sợ, bước chân dừng lại.
Bình Luận (0)
Comment