Khi Thiên Quan Tứ Phúc Gặp Ma Đạo Tổ Sư

Chương 22

Ngụy Vô Tiện bay tới lượn vòng quanh con lật đật nhìn nhìn ngắm, có vẻ như y cảm thấy tạo hình này của cơ thể mình khá đẹp, người giấy hài lòng gật đầu rồi bay lên trên đầu Lam Trạm.

Lúc này Sư Thanh Huyền mới phát hiện ra: “Ơ, Hoa thành chủ ngươi tỉnh từ bao giờ thế? Ý, Thái tử điện hạ, sao miệng huynh lại sưng lên rồi?”

“Vừa tỉnh.” Hoa Thành nói: “Núi Đồng Lô đóng lại rồi, đã có quỷ tiến vào Đồng Lô.”

Con quỷ này sẽ là ai đây?

Thủy Hoành Thiên?

Hắn có thể phá Đồng Lô trở thành Quỷ vương mới không?

Tất cả đều không đoán trước được.

Tạ Liên đi tới trước mặt Vân Cửu Anh, đỡ nàng từ dưới đất lên: “Phong Sư nương nương, chờ lát nữa ta sẽ phải dẫn ngươi về Thượng Thiên Đình một chuyến.”

Vân Cửu Anh gật đầu: “Ta hiểu mà, Thái tử điện hạ.”

Tạ Liên nhìn sang Úc Hoài Hiên như muốn an ủi hắn vài câu, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Mà Sư Thanh Huyền nhanh chóng nhớ tới một vấn đề: Núi Đồng Lô đóng lại nên Hoa Thành đã tỉnh rồi. Vậy có phải Hắc Thủy cũng tỉnh rồi?

Ôi trời ạ!

Sau khi hắn tỉnh có còn nhớ chuyện khi nãy không? Nhớ thì hắn sẽ phản ứng thế nào? Rốt cuộc hắn có ý gì với mình? Nếu hắn không có ý gì thì khi hắn tỉnh lại có cảm thấy xấu hổ không? Hắn có tức giận không?

Nghĩ vậy, Sư Thanh Huyền cảm thấy mình không biết phải đối mặt với Hắc Thủy kiểu gì, hết cách đành liên tục cầu khẩn Hắc Thủy tỉnh lại không nhớ gì cả.

“Không chừng những ngư dân kia vẫn ở nơi này.” Tạ Liên nói: “Chúng ta tiện thể tìm kỹ xem, nhỡ có người sống phải nghĩ cách đưa bọn họ ra ngoài.”

“Ừ.” Mọi người đồng ý.

“Thanh Huyền, ngươi còn nhớ trong địa đạo ngươi tu đạo trước kia có chỗ nào thuận lợi để giấu người không?” Tạ Liên hỏi.

“Có, nhiều lắm.” Sư Thanh Huyền nói: “Nhưng muốn chứa nhiều ngư dân như vậy thì chỉ có vài chỗ thôi. Ta dẫn mọi người đi tìm xem.”

Có Sư Thanh Huyền dẫn đường, quả nhiên bớt được rất nhiều khúc quanh, đường đi cũng thông thuận hơn nhiều. Nhưng dù sao cũng là địa cung, Sư Vô Độ có thay đổi ít nhiều, thường bố trí vài cơ quan hoặc thủ thuật che mắt ở các lối rẽ.

Gặp tình huống này cũng không sao, bọn họ có xẻng Địa Sư mà.

Một đường đào liên tục, vòng qua hai nơi đã tìm được những ngư dân kia. Vài người đã tỉnh, còn một số người vẫn mê man. Tạ Liên nghĩ cách gọi tỉnh những người đang hôn mê dậy để bọn họ xác nhận đồng bạn, may mắn không thiếu ai cả.

Sư Thanh Huyền nói: “Ta nhớ nơi này có một chỗ có thể mở Rút Đất Ngàn Dặm, vừa nãy ta tới từ chỗ đó, chờ ta dẫn mọi người đến đó xem.”

Nói xong, y định dẫn người đi tiếp, không ngờ đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt mình.

Sư Thanh Huyền hít vào một hơi, xoay người trốn phía sau Tạ Liên.

Tạ Liên: “…”

“Đừng trốn.” Hắc Thủy sầm mặt đi tới.

Sư Thanh Huyền đành thò ra từ phía sau Tạ Liên nhỏ giọng nói: “Minh huynh.”

Giọng điệu của Hạ Huyền vẫn lạnh nhạt như cũ: “Không phải ngươi nhớ ra hết rồi à?”

Sư Thanh Huyền giật thót trong lòng, vội sửa lời: “Hạ… Hạ huynh.”

Hạ Huyền sải bước đi tới. Hoa Thành thấy vậy vươn tay kéo Tạ Liên đứng trước người Sư Thanh Huyền ra, Hạ Huyền thuận tiện tóm lấy cánh tay Sư Thanh Huyền.

Sư Thanh Huyền càng hoảng sợ hơn: “Minh… Hạ huynh làm gì đó?”

Hạ Huyền chẳng nói chẳng rằng, dùng tay còn lại nâng gáy Sư Thanh Huyền cúi đầu hôn lên.

Tạ Liên: “??!!”

Hoa Thành mỉm cười kéo Tạ Liên vào ngực mình: “Ca ca đừng nhìn.”

Người giấy Tiện nhào xuống dính lên mặt của Lam Vong Cơ.

Trong đầu Sư Thanh Huyền nổ “ầm ầm” choáng váng, nhịp tim đập cực nhanh. Ban ngày ban mặt…. được rồi dưới này không tính là ban ngày, Hạ Huyền thế mà dám hôn y ngay trước mặt mọi người.

Đây xem như là tỏ tình trá hình đúng không?

Không chờ y tỉnh táo lại, Hạ Huyền đã thả Sư Thanh Huyền ra.

Y vẫn hơi ngẩn ngơ nhìn hắn.

“Còn chạy nữa không?” Hạ Huyền hỏi.

“Hả?” Sư Thanh Huyền mờ mịt, vài giây sau mới phản ứng lại được lập tức ôm lấy Hạ Huyền.

“Không chạy, không chạy nữa… xin lỗi Hạ huynh.”

Tạ Liên đứng cạnh hoàn toàn không nắm được tình hình, không phải Hạ Huyền với Sư Thanh Huyền có thù oán à? Sao lại hôn nhau thế.

Đúng lúc này, lại thêm một người bất ngờ xuất hiện.

Sư Thanh Huyền sửng sốt, Hắc Thủy lập tức tiến vào trạng thái đề phòng.

Người nọ có dáng người cao lớn mạnh mẽ, tướng mạo có phần giống với Sư Thanh Huyền nhưng gương mặt rõ ràng càng sắc bén hơn nhiều…

Người này chính là chủ nhân của địa cung: Sư Vô Độ.

Chính xác hơn thì không phải Sư Vô Độ của ngày xưa mà là Quỷ vương Tuyệt cảnh vừa phá núi Đồng Lô – Sư Vô Độ.

Ban đầu trên mặt hắn không hề có biểu cảm, sau khi nhìn thấy Hạ Huyền thì vẻ mặt biến đổi ngay tắp lự:

“Hắc Thủy Trầm Chu, sao ngươi lại ở đây?”

Hắc Thủy lạnh lùng đứng đó, không lên tiếng.

Sư Thanh Huyền tiến tới kéo Sư Vô Độ: “Ca… ca, cuối cùng cũng gặp được huynh rồi, huynh không sao chứ?”

Sư Vô Độ liếc nhìn Sư Thanh Huyền, kéo ra ra phía sau.

Có thể nói Sư Vô Độ và Hạ Huyền là kẻ thù không đội trời chung nhìn thấy nhau là đỏ mắt. Hơn nữa bây giờ Sư Vô Độ đã thành Tuyệt, bàn về sức mạnh cũng không cần dè chừng Hắc Thủy nữa.

Tuy nói thời gian Hắc Thủy thành Tuyệt lâu hơn, đạo hạnh cũng sâu hơn nhưng đối mặt với một Quỷ vương Tuyệt cảnh khác cũng không có ưu thế quá áp đảo. Hơn nữa nơi này là địa bàn của Sư Vô Độ, giống như thần quan, Quỷ vương cũng có ưu thế sân nhà. Hắc Thủy không dễ dàng chiếm lợi khi đang ở trên địa bàn của Sư Vô Độ.

Hơn nữa còn có một kẻ không biết là địch hay bạn – Huyết Vũ Thám Hoa đang ở đây.

—-

Địch bạn gì, chủ nợ ấy mà ╮(╯∀╰)╭

[Hết chương 22]
Bình Luận (0)
Comment