Bầu không khí căng thẳng sắp choảng nhau đến nơi, vị Huyết Vũ Thám Hoa không biết là địch hay bạn này thản nhiên như không tiến lên phía trước một bước, móc ra một viên xúc xắc chuẩn bị ném.
Mọi người đều sửng sốt, Sư Vô Độ khó hiểu hỏi: “Huyết Vũ Thám Hoa, ngươi đang làm gì vậy?”
“Ném xúc xắc.” Hoa Thành nói.
Thừa lời, người mù cũng nhìn ra được.
Hoa Thành chẳng thèm để ý: “Hai người các ngươi muốn đánh nhau chẳng liên quan gì đến ta cả, ta muốn giúp điện hạ đưa những người này đến nơi an toàn.”
Quả thật nơi này trừ hai người họ và Hoa Thành là ba Quỷ vương Tuyệt cảnh, còn có ba thần quan, ba tu sĩ, một người giấy mà một nhóm người bình thường.
Đánh nhau ở đây đúng là dễ dàng ngộ thương người khác.
Trước ánh mắt của bao người, Hoa Thành ném xúc xắc đi, nhìn Tạ Liên cười: “Mời ca ca trước.”
Sư Thanh Huyền nhìn Tạ Liên và Hoa Thành đưa mọi người đi. Lúc Lam Tư Truy đi còn kéo y nhưng y không hề nhúc nhích, cuối cùng trong địa cung dưới lòng đất chỉ còn lại hai anh em bọn họ và Hạ Huyền.
“Thanh Huyền, đệ đi trước đi.” Sư Vô Độ đẩy Sư Thanh Huyền ra.
“Ca…” Sư Thanh Huyền kéo tay áo Sư Vô Độ, y không muốn nhìn thấy Hạ Huyền và Sư Vô Độ đánh nhau. Dù là ai thua y cũng không muốn chứng kiến.
“Đệ không đi còn muốn chờ gì nữa?” Sư Vô Độ hơi bực mình.
“Ca… huynh nghe đệ nói.” Sư Thanh Huyền cố gắng ngăn cản, nhưng y biết với tính tình của Sư Vô Độ, việc này rất khó.
“Chuyện kiếp trước là chúng ta có lỗi với Hạ huynh, lần này coi như hòa…”
“Đệ có ý gì?” Sư Vô Độ cả giận: “Đệ muốn khuyên ta dừng lại? Đừng mơ mộng hão huyền.”
Sư Thanh Huyền đành chuyển tầm mắt lên người Hắc Thủy: “Hạ huynh…”
Hạ Huyền nhìn y, lặng im không nói.
“Hạ huynh, Hạ huynh ta van huynh.” Sư Thanh Huyền cầu khẩn.
“Đệ cầu xin hắn làm gì?” Sư Vô Độ trợn mắt lườm Sư Thanh Huyền, dứt khoát giơ tay mở pháp trận, ném Sư Thanh Huyền đã bị đánh ngất vào trận Rút Đất Ngàn Dặm.
…
Lúc Sư Thanh Huyền tỉnh lại thì đã ở Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi.
“Ca… ca… Hạ Huyền.” Sư Thanh Huyền vừa tỉnh đã bật người dậy.
Lam Tư Truy nhanh chóng đè y xuống: “Ngữ Huyền, ngươi bình tĩnh chút.”
“Tư Truy?” Sư Thanh Huyền thấy cậu thì sững sờ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn xung quanh:
“Chúng ta quay về kiểu gì vậy?”
“Là Tạ đạo trưởng đưa chúng ta về.” Lam Tư Truy nói: “Bây giờ, bọn họ đang đưa Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối đến chỗ của Giang tông chủ.”
“Bây giờ là mấy giờ?” Sư Thanh Huyền hỏi: “Ta hôn mê bao lâu rồi?”
“Chưa đến hai tiếng.” Lam Tư Truy trả lời: “Bây giờ là giờ Mùi ba khắc.” (13:45)
“Vẫn còn kịp.” Sư Thanh Huyền xoay người xuống giường: “Ta phải trở về.”
“Trở về?” Lam Tư Truy kinh ngạc nói: “Về đâu? Địa cung á?”
“Đúng thế.” Sư Thanh Huyền gật đầu: “Chuyện này rất phức tạp, có thời gian ta sẽ kể tỉ mỉ cho ngươi nghe. Có phải quạt Phong Sư vẫn ở chỗ của Vân Cửu Anh không? Vậy còn kiếm đâu? Kiếm của ta rơi xuống biển rồi. À đúng, còn phải lấy đàn của ta…”
“Ngươi muốn đến đó đánh nhau?” Lam Tư Truy ngây người: “Việc này quá nguy hiểm. Hơn nữa bọn họ đều là Quỷ vương Tuyệt cảnh, ngươi làm vậy không giúp được gì đâu.”
“Không phải đánh nhau, ta muốn đi can ngăn thôi.” Sư Thanh Huyền nói: “Nhưng ngươi nói rất có lý, ta không cầm cái gì đi nữa.”
“Không được, ngươi đừng đi, nguy hiểm lắm.” Lam Tư Truy nói: “Hơn nữa Tạ đạo trưởng đã đi Vân Mộng rồi, ngươi muốn đi kiểu gì? Ngự kiếm à?”
“Không sao. Ta biết vẽ Rút Đất Ngàn Dặm, pháp lực của ta còn lại khá nhiều.” Sư Thanh Huyền vừa nói vừa ngồi xuống bắt đầu vẽ trận.
“Pháp lực? Ngươi lấy pháp lực ở đâu ra?” Lam Tư Truy thắc mắc.
Lúc hôn Quỷ vương Tuyệt cảnh hút được đó. Sư Thanh Huyền thầm nghĩ.
Y ngồi trên mặt đất một lúc lâu, cố gắng nhớ lại ký ức của kiếp trước. Thật ra kiếp trước y vẽ Rút Đất Ngàn Dặm không thành thạo lắm, dù sao đi ra ngoài đều dựa vào “Minh huynh”. Bây giờ không có ai để nương tựa, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vẽ vời trên mặt đất rất lâu, cuối cùng cũng vẽ được trận Rút Đất Ngàn Dặm khá tương tự, Sư Thanh Huyền đứng lên hít sau một hơi, mở cửa.
Ai có thể nói cho ta biết vì sao ta lại rơi xuống từ trên trần nhà không?
Trong lòng Sư Thanh Huyền sắp hỏng mất, địa điểm y xuất hiện vừa vặn ở trên đầu Hạ Huyền. Đáng nhẽ ra y sẽ rơi trúng vào hắn nhưng theo cách nào đó khi Hạ Huyền đánh nhau với Sư Vô Độ vẫn rất cảnh giác để ý trên đỉnh đầu mình, nhanh nhẹn linh hoạt lùi về sau né tránh, thế là Sư Thanh Huyền rơi “bịch” xuống đất.
Cũng may không cao lắm, Sư Thanh Huyền lật người đứng dậy.
Sư Vô Độ đã sắp đánh một chưởng ra vội vã thu lực lại: “Thanh Huyền? Sao đệ lại quay về?”
Sư Thanh Huyền thấy vậy, tức khắc chắn trước mặt Hạ Huyền. Y tập trung quan sát, trên khóe miệng Sư Vô Độ dính vết máu như từng bị thổ huyết, bên thái dương của Hạ Huyền cũng có vết thương. Cả hai người đều bị thương.
Sư Thanh Huyền vội nói: “Ca… đừng đánh nữa. Đánh tiếp thì cả hai bên đều sẽ bị tổn thương.”
[Hết chương 23]