Tăng Thành nhấc điện thoại, cất giọng nói nhẹ nhàng: “Chào cô, Tri
Thu”.
Diệp Tri Thu nói có chút ngần ngừ: “Tổng giám đốc Tăng, chào ông,
có việc này tôi muốn nói với ông. Tôi vừa gặp Tổng giám đốc Tần của Công ty Vạn
Phong để làm thủ tục sang tên hợp đồng mua nhà. Ông ta rất nể ông nên không thu
lệ phí. Tôi đã không nói gì với ông ấy chuyện tôi không còn làm việc ở Tố Mỹ
nữa, xin lỗi ông”.
Tăng Thành ngớ người, sau đó không nhịn được liền bật
cười: “Tri Thu, khi cô đi khỏi chỗ tôi có nói với tôi một tiếng xin lỗi nào đâu.
Bây giờ lại cảm thấy áy náy về chuyện này sao?”.
Diệp Tri Thu cứng họng,
không biết phải nói gì nữa.
“Tôi nói đùa thôi, không có gì đâu. Nếu uy
tín của tôi còn có thể giúp cô tiết kiệm được chút tiền thì cũng là giúp đỡ bạn
bè, cô đừng áy náy. Có điều, trước đây cô định mua căn nhà đó để chuẩn bị kết
hôn cơ mà? Sao lại muốn sang tên? Cô định bán nó à?”
Ở Tố Mỹ, Diệp Tri
Thu chỉ tâm sự chuyện tình cảm của mình với cô bạn học cũ đang làm thiết kế có
tên là Tân Địch, mà Tân Địch vốn là một người kín miệng. Lúc này cô có cảm giác
không biết nên bắt đầu từ đâu, đành phải tóm tắt vài câu ngắn gọn: “Tôi định
chuyển tên bên mua là mình tôi nên tôi phải làm thủ tục chứ không định bán. Xin
lỗi Tổng giám đốc Tăng, làm phiền ông quá!”.
Tắt điện thoại, Diệp Tri Thu
thở dài, taxi đã dừng lại trước cửa một trung tâm thương mại lớn của thành phố.
Cô xuống xe, lên thẳng tầng hai là nơi chuyên bán trang phục phụ nữ. Cô nhìn
lướt qua tất cả các quầy hàng, rồi quan sát gian hàng của Tín Hòa. Trước đây,
khi còn làm việc ở Tố Mỹ cô cũng từng quan sát Tín Hòa, nhưng lúc đó cũng chỉ là
cưỡi ngựa xem hoa chứ chẳng để tâm gì. Bởi theo đánh giá của cô, sản phẩm của
Tín Hòa không có nhiều đặc sắc, cách bài trí quá tầm thường, chẳng có gì đáng
học hỏi cả. Bây giờ khi đã là người của Tín Hòa rồi thì góc độ quan sát cũng
khác, cô quan sát rất kỹ và thấy thật thất vọng. Cô nghĩ, sau này chắc chắn sẽ
mất rất nhiều thời gian cho việc bài trí lại gian hàng và tập huấn nhân viên về
công tác quản lý cửa hàng.
Cô còn đang đăm chiêu suy nghĩ thì đột nhiên
có người vỗ vai, quay lại nhìn thì ra đó là bạn học cũ rất thân của cô – Tân
Địch. Năm đó họ cùng thực tập thiết kế ở Tập đoàn Tố Mỹ, có điều năng lực thiết
kế của Tân Địch khá hơn hẳn cô nên được giữ lại ở bộ phận Thiết kế. Sau vài năm,
cô ấy đã thiết kế những sản phẩm quan trọng cho Tố Mỹ. Tăng Thành cũng rót vốn
giúp cô tổ chức các cuộc trình diễn thời trang để giới thiệu sản phẩm, cô đã có
chút thành công và tiếng tăm trong giới.
Diệp Tri Thu không ngạc nhiên
khi gặp cô ấy ở đây. Bởi một người làm kinh doanh hay thiết kế đều có một nhiệm
vụ quan trọng là phải đi thị sát các siêu thị và đại lý. Hai người thân thiết từ
từ hồi còn đi học đến tận giờ. Tân Địch có khuôn mặt đáng yêu nhưng cô thấy bất
mãn với chiều cao khiêm tốn của mình. Cô nói thời gian cuối cùng của một buổi
trình diễn thời trang bao giờ cũng là nhà thiết kế ra chào khán giả, cảm giác
lọt thỏm giữa hai hàng người mẫu đối với cô cứ như một cơn ác mộng
vậy.
Diệp Tri Thu thấy điều đó chẳng có gì phải phàn nàn: “Nếu có khả
năng thiết kế như cậu thì tớ sẵn sàng nhận chiều cao một mét năm mươi
tám”.
Cô nói điều đó không phải để an ủi Tân Địch mà cô thực lòng nghĩ
vậy. Những người theo học ngành Thiết kế của Học viện Mỹ thuật đa số là con em
trong thành phố, gia cảnh giàu sang cũng có, xinh đẹp cũng có, tài năng hơn
người cũng có, người mạnh mẽ cũng có, người có tính cách lập dị điên khùng cũng
có, chiều cao nổi bật cũng không thiếu.
Đời học sinh của Diệp Tri Thu
bình lặng, gia cảnh trung bình, dáng vẻ thanh tú của cô không có gì là quá nổi
bật trong đội ngũ trai thanh nữ tú của khóa; chiều cao trung bình là một mét sáu
mươi lăm nên không được vào đội người mẫu; khả năng thiết kế bình thường, không
thể bì được với Tân Địch ngay từ khi đi học đã thường xuyên đoạt giải các các
cuộc thi; cách cư xử của cô thì chịu sự giáo dục khắt khe của bố mẹ nên lúc nào
cũng nghiêm túc bảo thủ.
Sau khi tốt nghiệp, Diệp Tri Thu có đi tìm việc
và cũng thất bại mấy lần, cảm thấy tương lai của mình mờ mịt nên lúc nào cũng
ngưỡng mộ Tân Địch. May mà gặp được Tăng Thành có đôi mắt nhìn xa trông rộng nên
mới giúp cô tìm được chỗ đứng trong công việc của mình.
Cứ nghĩ đến Tăng
Thành cô lại có cảm giác buồn bã. Tân Địch trách khéo cô: “Thái độ của cậu là
sao đấy? Lẽ nào nghỉ việc rồi nên không thèm nhìn ngó gì đến tớ nữa
à?”.
Diệp Tri Thu cười nói: “Bọn mình đi xuống kiếm chỗ nào ngồi với nhau
một lúc đi. Có ai nhìn thấy chúng ta đứng đây nói chuyện thì họ lại nói này nói
nọ”.
Dù trong thành phố có đến hơn hai nghìn công ty may mặc nhưng những
người làm trong giới thời trang thì biết nhau hết. Hai người đều có chút tiếng
tăm, bây giờ mỗi người làm một nơi nếu cứ công khai nói chuyện ở trung tâm mua
sắm này, nhất định dư luận sẽ bàn tán xôn xao.
Ra khỏi trung tâm thương
mại đến một quán cà phê, Tân Địch nhìn Diệp Tri Thu và nói: “Cậu đang giảm béo
đấy à? Nếu cứ thế này cậu sẽ giống như cô người mẫu mắc bệnh chán ăn
đấy!”.
Diệp Tri Thu gọi một ly cà phê, gọi thêm một suất Tiramisu[1] nữa:
“Để tớ ăn chứng minh cho cậu thấy tớ không có vấn đề gì về ăn uống
cả”.
Khi bánh ngọt được mang đến, Tân Địch nhìn Diệp Tri Thu ăn ngon lành
từng miếng to cũng cảm thấy yên tâm. Cô cười và đùa Diệp Tri Thu: “Nhìn bộ quần
áo mà cậu đang mặc trên người xem! Chẹp chẹp, xấu quá! Trông cậu phải già đi năm
tuổi ý, chắc không phải là sản phẩm của Công ty Tín Hòa nhỉ?”.
Diệp Tri
Thu cười và cũng không thấy bực bội. Hôm nay cô mặc bộ váy liền thân kẻ ca rô
nhỏ màu tối, khoác áo dài có thắt lưng đen bên ngoài, quả thực thì nhìn bộ dạng
cô rất đứng đắn. Nhưng đây không phải là sản phẩm của Tín Hòa mà của một nhãn
hiệu khác. Dù sao công ty thời trang đối với vấn đề trang phục của nhân viên
cũng không quá khắt khe như các doanh nghiệp nước ngoài.
Thường thì nhân
viên văn phòng chỉ cần ăn mặc chỉnh tề là được, còn các nhà thiết kế có thể hoa
hòe hoa sói một tí, người làm mảng thị trường như cô thì càng thoải mái lựa chọn
trang phục theo ý thích. Nhưng vì cô mới vào Tín Hoà nên rất hạn chế sự tùy ý,
cố gắng không động đến những bộ trang phục mang nhãn mác của Tố Mỹ mà trước đây
cô rất hay mặc, mà càng phải ăn mặc làm sao cho phù hợp với vị trí Tổng quản lý
Kinh doanh của mình. Trong khi Tân Địch hoàn toàn ăn vận theo phong cách cá nhân
nên đương nhiên không coi kiểu ăn mặc công sở của cô ra gì.
“Mình sắp trở
thành nhân vật tầm cỡ ở Tín Hòa rồi, mà còn là một phụ nữ sắp ba mươi tuổi nữa
nên mặc sản phẩm của công ty mình sản xuất cũng là hợp lẽ thôi.”
“Thôi đi
nhé, đừng nhắc đến tuổi tác với tớ nữa, tớ còn chưa yêu đương lần nào mà sắp
thành bà già rồi.” Tân Địch cùng tuổi với Diệp Tri Thu, chỉ kém cô một
tháng.
“Yêu đương cũng chẳng có gì hay ho mà còn khiến người ta già
đi.”
Chú thích:
[1] Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi
tiếng của nước Ý. (BV)
Tân Địch không cười nữa mà nhìn Diệp Tri Thu với ánh
mắt thương cảm, Diệp Tri Thu phải cười to lên và nói: “Haizzz, đừng nhìn tớ với
ánh mắt bi thương như thế. Tất cả đã qua rồi, bây giờ ngay cả với cậu, tớ cũng
chẳng muốn bộc bạch sự tủi khổ của mình nữa, nghĩ nhiều quá bây giờ nỗi buồn
thấm vào trong rồi”.
“Lúc nào cần đến tớ thì cứ gọi nhé, tớ sẵn sàng giúp
đỡ.”
“Đợi khi nào cậu mặc Chanel[2] dạo phố thì hãy nói, còn bây giờ chưa
cần.”
Tân Địch cười lớn: “Thôi nói chuyện nghiêm túc nhé, tớ thấy cậu rời
khỏi công ty không đúng lúc”.
“Nếu chờ đến cuối năm lĩnh tiền thưởng rồi
mới nghỉ việc thì tớ càng cảm thấy có lỗi với sếp hơn.”
“Cậu nói thật
những điều đó với tớ thì được cái tích sự gì chứ.” Tân Địch có khuôn mặt đáng
yêu nhưng nói chuyện rất ngẫu hứng: “Mà tớ cũng chẳng hiểu được thái độ của cậu
đối với sếp là sao nữa. Ông ấy đối đãi với bọn mình không đến nỗi nhưng cậu cũng
tận tâm tận sức với công việc, sao phải cảm thấy có lỗi? Ý tớ chỉ là trong lúc
này mà cậu bỏ Tố Mỹ theo Tín Hòa thì thật không nên”.
“Tớ đang cần tiền,
tiền có thể đẩy cả anh hùng đến bước đường cùng đấy, huống hồ tớ không vĩ đại
như thế.” Đối với Tân Địch, từ trước đến nay cô không giấu giếm chuyện
gì.
“Sau khi cậu nghỉ việc, ông Tăng đến hỏi tớ có biết tại sao cậu nghỉ
việc không, tớ đành nhịn miệng bảo là không rõ. Có điều là rõ ràng ông ấy không
tin và nhìn tớ với cặp mắt khiến tớ sởn cả gai ốc. Haizzz, thực ra tớ cảm thấy
cậu nói thẳng với ông ấy, kiểu gì ông ấy cũng cho cậu vay tiền để giải quyết
chuyện này. Với thu nhập hiện nay thì chỉ trong một, hai năm cậu sẽ trả hết nợ,
việc gì phải đến cái nơi làm ăn bê bết như Tín Hòa.”
Diệp Tri Thu trừng
mắt với Tân Địch: “Tiểu Địch, cậu còn cảm thấy tớ chưa đủ việc để lo sao? Gặp
lãnh đạo nhờ vả chuyện đó chỉ khiến mình càng thêm rắc rối. Nếu để mọi người
biết chuyện thì không biết dư luận sẽ thế nào chứ đừng nói đến sếp bà, nếu bà ta
biết chuyện có khi lấy luôn cả cái đầu tớ ấy chứ”.
Vợ Tăng Thành tên là
Trương Dị Hân nổi tiếng với tính đa nghi. Bà ta không làm gì được ông chồng khôn
ngoan quyền thế của mình, đành chọn cách thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, bà tỏ
thái độ với tất cả các cô gái mà Tăng Thành thường tiếp xúc. Trước đây, Diệp Tri
Thu cũng từng lọt vào tầm ngắm của đôi mắt sắc như cú vọ của bà, khiến cô khốn
đốn mất một thời gian.
Được cái tính cô ngoan ngoãn, tự giác giữ khoảng
cách hợp lý với ông chủ. Cô còn chọn một dịp liên hoan cuối năm toàn công ty đưa
Phạm An Dân đến ra mắt mọi người với thái độ rất tình tứ. Nhìn tướng mạo khôi
ngô tuấn tú của Phạm An Dân, lại thêm cách cư xử ân cần dịu dàng của anh với
Diệp Tri Thu không những làm tan biến sự nghi ngờ của Trương Dị Hân mà bà ta còn
nói với vẻ ngưỡng mộ: “Tiểu Diệp, cô phải biết trân trọng tình cảm, quý trọng
người tốt đấy!”.
Nhưng người tốt đâu phải bạn cứ biết trân trọng là giữ
được. Lúc đó cô buồn bã suy nghĩ, không biết câu nói này là cô nói cho bản thân
mình hay là sự đáp lại lời dặn dò của bà chủ.
Thời gian Tân Địch làm ở Tố
Mỹ cũng bằng Diệp Tri Thu nên cô ấy rất hiểu tính tình của bà chủ. Có điều, cô
không sợ bà Trương Dị Hân, thứ nhất vì khuôn mặt như búp bê của cô không làm
người ta có cảm giác phải dè chừng, thứ hai là năng lực thiết kế thời trang của
cô cũng khiến người khác vì nể mà không dám động đến.
“Nói chuyện ngoài
lề này cho cậu nghe nhé, nghe đâu ông Tăng và vợ đang làm thủ tục ly dị
đấy.”
Suýt nữa Diệp Tri Thu bị nghẹn miếng bánh ngọt Tiramisu, cô vội
vàng uống một ngụm to cà phê, nuốt từ từ vào rồi nói: “Thời buổi bây giờ chẳng
có lấy một tình yêu chung thủy nữa hay sao?”.
Tân Địch cười nói: “Sau này
tớ nhất định sẽ không yêu các anh đại gia lắm tiền…” Cô nói nửa chừng thì bỗng
nhiên dừng lại, bởi người yêu cũ của Diệp Tri Thu – Phạm An Dân – cũng chẳng
giàu sang gì. Nhưng khi tình cảm đã thay đổi thì tiền bạc không phải vấn đề
lớn.
Diệp Tri Thu gượng cười đáp lại: “Cậu không phải ấp a ấp úng thế
đâu, đằng nào tớ cũng mất niềm tin vào đàn ông rồi, cũng chẳng còn băn khoăn suy
nghĩ khi chứng kiến cảnh ly hôn”.
“Tớ đoán bà chủ làm thế chứ làm nữa
cũng chẳng ăn thua, bà ta đâu phải là đối thủ của ông Tăng.”
“Để người vợ
đầu ấp tay gối đòi ly hôn thì thật buồn thảm, đã thế bà ta còn làm ầm ĩ lên nữa,
đúng là chẳng còn mặt mũi nào.”
“Việc gì cậu phải buồn thay cho ông ta
chứ. Nhưng cậu thôi việc cũng có cái hay, đỡ phải dây dưa vào cái vụ này.” Tân
Địch vốn không ưa gì bà chủ, lúc này bỗng cười đắc ý: “Cũng khó trách trước đây
bà chủ ghen ghét cậu, ông Tăng đối xử với cậu thật sự là quá tốt ấy chứ. Người
khác nghỉ việc, ông ta có bao giờ hỏi han nguyên nhân đâu. Như cái anh Lộ Dịch
ấy, cố tình dọa thôi việc để ép ông ta tăng lương nhưng ông ta mặc kệ. Chỉ có
mình cậu là ông ta hỏi đi hỏi lại nguyên nhân cậu rời bỏ Tố Mỹ”.
Lộ Dịch
là nhà thiết kế do Tố Mỹ đào tạo, khi đã có chút tiếng tăm liền đòi tăng đãi
ngộ, không ngờ Tăng Thành không thèm để ý đến, còn tỏ thái độ lạnh nhạt làm anh
ta tự ái mà bỏ đi liên hệ với các công ty khác. Lúc đó Tăng Thành mới nhờ luật
sư đem hợp đồng đến nói với anh ta là anh ta phải đền bù tiền theo hợp đồng rồi
mới có thể ra đi. Anh chàng Lộ Dịch đáng thương đó vẫn còn tính hiếu thắng trẻ
con, chưa bao giờ tiếp xúc với những chuyện này, chỉ còn cách ngoan ngoãn quay
lại làm. Đến lúc hết hạn hợp đồng, không đợi anh ta mở miệng, Tăng Thành đã lên
tiếng trước nói anh ta có thể đi tìm chủ khác. Sau này Lộ Dịch chỉ kiếm được
việc ở những công ty quy mô nhỏ hơn rất nhiều so với Tố Mỹ, sự nghiệp đang lên
như diều gặp gió bỗng đứt đoạn giữa chừng.
Diệp Tri Thu ưu tư chuyện này,
tạm thời quên đi tấm lòng trắc ẩn đối với cuộc hôn nhân không hạnh phúc của
người khác, cũng quên không trách cứ Tân Địch đối xử khác biệt với ông chủ khiến
người khác hiểu lầm. Trong suy nghĩ của cô lúc này đang trăm mối tơ vò. Tăng
Thành đúng là đã không làm khó cô, chứ nếu ông ta lật mặt thì cô có thể dễ dàng
rũ áo ra đi thế được không? Hơn nữa, cô cũng nhắc nhở mình không giẫm lên vết xe
đổ của Lộ Dịch. Nhưng cứ nghĩ đến bộ phận Kinh doanh của Tín Hòa đang rối như mớ
bòng bong thì cô lại rầu rĩ.
“Tớ đang mệt sắp chết đây, Tiểu Địch à, bây
giờ mới biết trước đây áp lực khi làm việc ở Tố Mỹ chẳng thấm vào
đâu.”
Tân Địch vỗ nhẹ tay cô: “Cậu đừng nản chí vậy, cũng chẳng việc gì
vì một ít tiền mà phải bán cả mạng sống của mình. Gần đây, tớ cũng có để ý đến
Tín Hòa, tuy sản phẩm khá đơn điệu nhưng cũng chỉ có một mình Tín Hòa làm về
mảng quần áo phụ nữ trung niên, chỉ cần làm tốt công việc thiết kế và sản xuất,
cộng thêm chính sách kinh doanh hợp lý của cậu, mình nghĩ sẽ ổn”.
Điều
này rất giống với suy nghĩ của Diệp Tri Thu: “Ừ, bây giờ tớ chỉ mong mau đến đợt
nghỉ Tết dài ngày, tớ sẽ nghỉ ngơi thư giãn. Chứ không, tớ e rằng sẽ đứt gánh
giữa đường mất”.
Hai người ngồi hàn huyên thêm vài câu, uống hết cốc cà
phê, sau đó tạm biệt nhau và lại vội vàng đi làm việc.
Công nhân của các
công ty may mặc đa phần là người ngoài tỉnh, sắp đến Tết nên họ cũng không tập
trung vào công việc mấy, chỉ mong đến ngày nghỉ Tết về quê. Ngay cả ông chủ có
tăng tiền làm tăng ca lên nhiều lần cũng đừng hòng giữ chân họ dù chỉ một ngày.
Ông chủ cũng hiểu điều này nên thường cố gắng vào ngày Hai mươi sáu, Hai mươi
bảy Tết là tổ chức liên hoan tất niên kết thúc một năm làm việc và phát tiền
thưởng. Đó lại là lúc bộ phận Kinh doanh bận rộn nhất, Diệp Tri Thu cố gắng lên
dây cót cho mình để còn đứng ở tuyến đầu, việc riêng của cô đành phải tạm thời
gác lại.
Chú thích:
[2] Chanel là một nhãn hiệu thời trang cao cấp
đáng tự hào nhất của ngành công nghiệp thời trang nước Pháp.
(BV)
Đến ngày Ba mươi Tết, cô mới được nghỉ. Hai vợ chồng
ông bà chủ còn rất long trọng mời toàn bộ nhân viên quản lý một bữa tiệc ở khách
sạn. Bọn họ đều uống được rượu, mà bộ phận Kinh doanh lại càng nổi tiếng với
khẩu hiệu Không rượu không thành tiệc.
Dù Diệp Tri Thu làm kinh doanh
nhưng cô không có thói quen uống rượu với đối tác. Phụ nữ về mặt này, ngoài
những người có thiên bẩm đặc biệt là biết giữ mình, còn lại cứ rượu vào là lành
ít dữ nhiều. Có điều lần này ngoại lệ, thứ nhất là cô mới đến Tín Hòa chưa được
bao lâu, thứ hai đây là căn phòng lớn, mấy bàn ăn đều là đồng nghiệp và ông bà
chủ. Bà chủ Lưu Ngọc Bình có tửu lượng thật đáng nể, nếu cô nhất định không uống
chút nào thì có lẽ hơi lạc điệu, cô đành có vài lời cáo lỗi trước: “Dạo này thật
sự tôi quá mệt vì công việc lu bù, tôi xin không uống rượu trắng mà chỉ làm một
chút rượu vang với mọi người nhé!”.
Cũng may mọi người đều biết đến sự
vất vả của cô, lại thêm sắc mặt mệt mỏi tiều tụy cũng rất có sức thuyết phục.
Không ai nỡ ép nhưng cô cũng phải uống đến mấy ly rượu vang. Theo thường lệ, ông
chủ có vài lời khen ngợi và cảm ơn nhân viên, tin tưởng năm mới sẽ có nhiều
triển vọng, thêm vào đó là những lời hứa như đinh đóng cột. Cứ như vậy, bữa ăn
tất niên kéo dài lê thê chẳng có hồi kết.
Diệp Tri Thu mượn cớ ra ngoài
nghe điện thoại, nhân tiện đi đến bên cửa sổ cuối hành lang hít thở bầu không
khí trong lành. Làn gió lạnh khẽ thổi qua, cô cảm thấy đầu váng vất vì men rượu.
Cô vội vàng kết thúc cuộc gọi rồi cứ cầm điện thoại thế mà ngắm cảnh đường phố
bên ngoài.
Một năm đã kết thúc, trước đây làm việc ở Tố Mỹ, cứ cuối năm
lại liên hoan chia tay thế này. Nhưng khác là Tăng Thành không có thói quen uống
rượu với nhân viên mà chỉ nói vài lời đơn giản tiễn năm cũ mừng năm mới, cùng
nhân viên cụng một ly rồi lui gót, ai ai cũng cảm thấy thoải mái. Hai công ty có
hai phong cách lãnh đạo, hai phông văn hóa khác hẳn nhau. Cô tự nhắc nhở mình bỏ
bớt thói quen so sánh không cần thiết mà cố gắng thích nghi. Đang trong lúc suy
tư, bỗng có người gọi: “Cô Diệp, chào cô!”.
Cô quay đầu nhìn, hóa ra là
người thuê nhà của cô, anh Hứa Chí Hằng. Hôm nay anh mặc sơ mi trắng phối với
chiếc quần dài tối màu, rất hợp với dáng người dỏng cao. Anh đang đứng không
cách xa cô lắm và mỉm cười. Nhìn thấy anh, cô bất giác nhớ đến hôm cãi nhau với
Phạm An Dân ngay trước cửa nhà mình khiến cô cảm thấy có phần bối rối. Nhưng
người ta đã lịch sự chào hỏi, cô đành cười nói: “Chào anh!”.
Hứa Chí Hằng
cũng dự tiệc với giám đốc các bộ phận ở khách sạn này, còn Vu Mục Thành đã về
Hàng Châu với Tạ Nam rồi. Anh làm như không để ý đến sự lúng túng của cô mà bước
chậm lại phía cửa sổ rồi nói: “Cô Diệp à, tôi trông cô có vẻ mệt mỏi
lắm”.
Diệp Tri Thu xoa xoa khuôn mặt, tự cười giễu mình: “Cũng may sự mệt
mỏi hiện ngay lên mặt chứ không hôm nay tôi còn phải uống thêm nhiều nữa. Thật
sự tôi không hiểu các ông sếp nghĩ gì nữa, nhất định bắt nhân viên phải uống đến
say mới cảm thấy một năm kết thúc mỹ mãn. Anh Hứa nhà ở tỉnh khác phải không?
Anh không định về nhà ăn Tết sao?”.
“Tôi muốn dự xong bữa tiệc liên hoan
cuối năm với nhân viên rồi ra sân bay.”
Diệp Tri Thu cười nói: “Tôi nói
với tư cách là một nhân viên nhé, đầu tiên là rất cảm ơn sếp đã chiêu đãi, sau
đó nếu sếp mà lên đường về nhà sớm chừng nào thì hay chừng ấy”.
Hứa Chí
Hằng có chút hoang mang. Từ khi về nước, anh làm trong công ty nước ngoài ngay
nên đúng là chưa có kinh nghiệm tham dự buổi liên hoan cuối năm của các công ty
bản địa. Anh nghĩ đến lúc trước, thái độ của các nhân viên không tập trung lắm,
bất giác lẩm bẩm: “Hóa ra là như vậy”.
Diệp Tri Thu nhân cơ hội rút lui:
“Tôi xin phép vào trong kia”.
Sau khi tàn cuộc, Diệp Tri Thu ra đứng
trước cổng khách sạn vẫy taxi. Nhưng ngày Ba mươi thế này, hầu như không có
chiếc xe nào muốn dừng lại cả. Từng chiếc từng chiếc vút qua trước mặt, cô đành
nhíu mày bặm môi kiên trì chờ đợi. Bỗng có một chiếc Cayenne màu gris từ từ dừng
lại trước mặt cô, Hứa Chí Hằng mở cửa xe đi xuống và nói: “Cô Diệp về đâu, để
tôi đưa cô về”.
Thực sự dạo này Diệp Tri Thu rất mệt mỏi, lại đứng đợi
trước cổng khách sạn khá lâu, gió lạnh khiến cho đầu cô đau nhức, hơn nữa cũng
chẳng vẫy được chiếc xe nào, cô chần chừ một lát rồi quyết định không khách sáo
nữa: “Cảm ơn anh Hứa, chỗ tôi ở cách chỗ anh không xa lắm đâu”.
Cô lên xe
rồi nói cho anh địa chỉ, Hứa Chí Hằng mới đến đây khoảng ba tháng, đường sá
trong thành phố này khá ngoắt nghéo, được cái trên xe anh có gắn thiết bị định
vị GPS nên anh nhập tên địa chỉ vào định hướng đường rồi chuyên tâm lái
xe.
Hệ thống sưởi trong xe lan toả, thêm nữa vì đã uống mấy ly rượu nên
Diệp Tri Thu cảm thấy lơ mơ ngủ. Cô không muốn mình ngủ gật trên xe của người lạ
nên đành lôi di động ra nghịch ngợm. Trong điện thoại có một danh sách các tin
nhắn chúc Tết, cô không muốn suy nghĩ gì hết, cứ chuyển tiếp tin của người này
sang chúc người khác. Cứ thế một hồi, bỗng điện thoại đổ chuông, cô xem số hóa
ra là của ông Tăng Thành.
“Tri Thu, cô không có thành ý với tôi rồi, cô
gửi cho tôi một tin nhắn chúc Tết, thế mà trong đó còn có cả tên người
khác.”
Diệp Tri Thu toát mồ hôi hột, trong lòng nghĩ đúng là say rượu
hỏng việc, cô chỉ chú ý nội dung sao cho nghiêm túc đứng đắn mà quên mất không
xóa tên người gửi. Cô lại nhắn: “Xin lỗi Tổng giám đốc Tăng, vừa rồi tôi không
cẩn thận nên ấn nhầm. Bây giờ tôi đang ngồi suy nghĩ để nhắn cho ông một tin
thật đặc biệt mà không đụng hàng đây”.
“Vậy cô cứ nhắn đi nhé. Tôi cũng
vừa nhắn chúc cô, cô đọc đi và đừng tiện tay gửi cho người khác đấy. Chúc mừng
năm mới nhé! Tạm biệt.”
Tiếng máy tít tít báo hiệu có tin nhắn mới, cô
vội mở ra xem: “Bắt được một bộ bài tốt không khó, phải đánh thắng với một bộ
bài xấu mới là trí tuệ hơn người; đừng buồn vì đã mất đi người ấy, cô xứng đáng
với người hơn hẳn người ấy”.
Cứ cầm điện thoại mà lặng đi, cô biết hoàn
cảnh của mình ở Tín Hòa và cả việc mình chia tay bạn trai, ông Tăng Thành cũng
biết rõ mồn một rồi. Nhưng sự động viên này của ông ta cũng khiến cô vô cùng cảm
động, nước mắt chực trào ra, cô đành nhắc nhở mình phải kiềm chế lại.
“Cô
Diệp, đến rồi đấy.”
Diệp Tri Thu cất di động, cầm túi lên và cười nói với
Hứa Chí Hằng: “Cảm ơn anh Hứa! Chúc anh năm mới vui vẻ, tạm biệt”.
Hứa
Chí Hằng nhiều lần nhìn thấy cô cười, lúc thì cười lịch sự, khi lại là một nụ
cười thiểu não, nhưng lúc này cô cười với đôi mắt ấm áp và linh động. Thật ấm
áp, nụ cười khiến khuôn mặt thanh tú của cô trở nên tươi tắn, Hứa Chí Hằng cảm
thấy xúc động, anh cười đáp trả: “Cũng chúc cô như vậy, tạm biệt”.