Diệp Tri Thu chỉ lên nhà thu xếp ít đồ, thay bộ quần áo. Mẹ đã gọi điện cho cô
về nhà ăn bữa cơm đoàn viên cuối năm từ rất sớm, cô cũng hy vọng sớm về nhà để
có thể ngủ một giấc ngon lành, lại càng không dám đêm Ba mươi mà phải ngủ ở
ngoài.
Sau khi thu xếp xong đồ, cô xuống nhà đứng trong gió lạnh một lúc
mới bắt được taxi. Xe đi lên phía cầu, tốc độ tương đối chậm. Ngồi trên xe, cô
ngủ mê mệt cho tới khi người lái xe gọi báo đến nơi cô mới tỉnh dậy.
Nhà
bố mẹ cô nằm trong khu tập thể chung cư cũ nhìn ra phía bờ sông của một xí
nghiệp quốc doanh. Xí nghiệp này vì một số nguyên nhân như chính sách, quản lý…
nên đã ngừng sản xuất, các công nhân nghỉ việc và hầu hết đều chuyển đi chỗ
khác. Quy mô kiến trúc năm đó thực sự làm người ta kinh ngạc. Khu tập thể nằm ở
vị trí rất đẹp ở khu vực bên này Giang Nam, nhưng cũng tồn tại một số vấn đề
giống các khu tập thể cũ thiếu quy hoạch khác, như khoảng cách gian phòng hẹp,
phong cách kiến trúc không đồng đều, có tòa xây mô phỏng theo kiến trúc của Liên
Xô những năm năm mươi bao gồm ba tầng, nền gạch đỏ với cầu thang tối om om, có
tòa lại được xây theo kiểu kiến trúc những năm chín mươi của thế kỷ trước, vuông
chằn chặn, chẳng có gì đặc sắc, sử dụng nhiều loại gạch, mỗi cầu thang lên có
hai hộ, nhà tất cả có bảy tầng.
Bố mẹ Diệp Tri Thu đều đã làm thủ tục về
hưu non, mỗi tháng lương hưu của hai người cộng lại không đến hai nghìn nhân dân
tệ. Ngay cả khi mức tiêu dùng ở thành phố này tương đối thấp thì đây cũng là một
con số rất khiêm tốn, nhất là đối với việc chi phí cho thuốc thang. Từ khoảng
bốn năm trở lại đây, Diêp Tri Thu đảm nhiệm một phần chi tiêu trong gia đình,
món tiền đầu tiên kiếm được vừa đủ để đưa bố mẹ cô dùng vào việc giải quyết vấn
đề chuyển quyền sử dụng căn hộ tập thể.
Thu nhập của cô so với độ tuổi và
mức tiêu dùng của thành phố này có thể nói là rất ổn. Cô có thói quen đi lại
bằng taxi cho tiết kiệm thời gian và sức lực, nhưng cô không dám gọi xe vào
thẳng khu tập thể đưa đón vì sợ nếu để bố mẹ nhìn thấy thì cô sẽ không tránh
khỏi một buổi thuyết giáo về tiết kiệm.
Nhưng xuống xe, mới đi được mấy
bước, cô chạm mặt ngay một người khiến cô lập tức hối hận vì đã xuống xe quá
sớm, chẳng thà để taxi đi thẳng vào khu tập thể rồi nghe bố mẹ thuyết giáo còn
hơn.
Người xuất hiện trước mặt cô là mẹ của Phạm An Dân, bà ta tay xách
một túi đồ siêu thị rất lớn, rõ ràng là vừa mới đi mua sắm về. Nhìn thấy Diệp
Tri Thu, bà liền đi tới, bộ dạng như sắp nói chuyện thân tình.
Đây là một
xí nghiệp lớn với hàng vạn nhân viên, Phạm An Dân vốn là bạn cùng lớn lên trong
khu tập thể với cô, bố mẹ họ trước kia là đồng nghiệp. Cô không thể vì đã chia
tay với anh ta mà tỏ ra không quen biết với bà. Dù gì thì ngoài việc cô và anh
ta cùng mua một căn hộ chung cư giờ đang chờ giải quyết kia thì cũng phải nghĩ
đến việc hai bên bố mẹ là hàng xóm của nhau.
Diệp Tri Thu nhìn người phụ
nữ suýt nữa cô đã gọi là mẹ kia mà cảm thấy chán nản. Cô gượng cười, “Cháu chào
cô!”, rồi bước tiếp về phía trong khu tập thể.
Mẹ của Phạm An Dân vội
vàng đi sau cô, miệng nhanh nhảu: “Tiểu Diệp à, độ này bận lắm hả?”.
Cô
chỉ “Vâng” một tiếng toan đi nhưng nghĩ ngay rằng một tiếng “Vâng” này chắc gì
đã chặn được nhu cầu nói chuyện của đối phương. Nếu không để bà ta cảm thấy hài
lòng, e rằng bà ta còn đi quấy nhiễu bố mẹ cô thêm nữa. Nghĩ vậy, cô dừng chân
nhìn thẳng bà ta, hỏi: “Cô có việc gì không ạ?”.
Mẹ Phạm An Dân cũng vội
vàng đứng lại, lúng túng nhìn cô rồi nói: “Tiểu Diệp à, trước đây cô coi cháu
như con gái trong nhà…”.
Diệp Tri Thu cười hiền: “Việc đã qua, cô không
nên nhắc lại nữa”.
“Vậy cô nói thẳng nhé, An Dân dự định khoảng trung
tuần tháng Tư sẽ cưới vợ. Tuy nhà gái gia cảnh rất tốt nhưng An Dân kiên quyết
không chịu cái gì cũng phụ thuộc nhà vợ vì sợ rằng sau này khó ngóc đầu lên
được. Cô và bố mẹ cháu là đồng nghiệp, mọi người đều hiểu nhau. Ban đầu các cháu
cùng chung tiền mua nhà, cô đã đem toàn bộ số tiền tiết kiệm của gia đình để
giúp đỡ các cháu…” Bà ta nói cứ lộn xộn như vậy khiến Diệp Tri Thu không muốn
nghe tiếp nữa. Cô ngắt lời:
“Cô à, anh Phạm An Dân không nói cho cô biết
sao? Cháu định sẽ bỏ tiền mua lại căn hộ, ăn Tết xong là tiến hành làm thủ tục
cụ thể, nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến đám cưới của anh ấy đâu
ạ.”
“Nói vậy là cháu có tiền rồi ư? Haizzz, An Dân cứ nói với cô là cháu
đã tiêu hết tiền vào việc trang trí nội thất cho căn hộ rồi. Nó còn bảo cô không
được nói tới việc này nữa. Cô chú cứ bắt đầu nói đến chuyện này là nó lỉnh mất.
Cháu cũng biết đấy, nó là đứa có trước có sau, lúc nào cũng nghĩ đã không phải
với cháu. Thực ra, những người trẻ tuổi như các cháu yêu nhau rồi chia tay cũng
là chuyện thường. Về điểm này thì cháu có vẻ thoáng hơn nó. Căn hộ ở bên sông
đó, bây giờ giá cả cũng tăng đáng kể rồi ấy nhỉ?”
Diệp Tri Thu im lặng
nhìn thẳng bà ta, cho đến khi ánh mắt bà ta tránh đi hướng khác, cô mới nói:
“Cháu và Phạm An Dân đã bàn việc này từ mấy hôm trước. Cháu tự thấy rằng những
điều cháu đưa ra là thỏa đáng, cụ thể thế nào thì cô cứ về hỏi anh ấy. Nếu gia
đình cô chú bàn bạc mà vẫn thấy chưa ổn thỏa thì cứ bảo anh ấy đến chỗ cháu thỏa
thuận lại. Anh ấy được quyền phản đối nhưng sự nhẫn nại của cháu có giới hạn.
Cháu hy vọng sau này sẽ không phải nói chuyện với cô về vấn đề này nữa, càng
không muốn cô tìm bố mẹ cháu để nói về việc này”.
“Nếu các cháu có thể
thương lượng thì tốt quá. Cô về nấu cơm tất niên đây. Tiểu Diệp à, rỗi rãi đến
nhà cô chơi nhé. Cô vẫn rất quý cháu.”
Nói rồi bà ta xách túi tong tả đi,
Diệp Tri Thu dở khóc dở cười lắc đầu ngao ngán, đi thẳng về hướng nhà
mình.
Dù đây là một khu tập thể kiến trúc tân cổ đan xen còn tồn tại
nhiều điều không hợp lý nhưng nó lại có một điểm rất tuyệt, đó là tất cả các khu
đất trống đều đã được trồng cây, hầu hết là giống ngô đồng của Pháp. Qua mấy
chục năm rồi, những cây này đã cao lớn, cứ đến hè là xanh um cành lá, che rợp
bóng mát, tạo cho người ta cảm giác mát mẻ thư thái. Giờ đang là giữa đông,
những cành cây to lớn khẳng khiu hướng về tứ phía, che bớt sự thiếu hụt về mỹ
quan của các tòa nhà trong khu.
Nhà Diệp Tri Thu ở tầng sáu, là một căn
hộ xây kiểu nửa mới nửa cũ, có hai phòng ngủ, một phòng khách, cả hướng lẫn bố
cục đều hợp lý. So với những căn hộ kiểu cũ vẫn phải dùng chung nhà bếp và nhà
vệ sinh, các phòng lúc nào cũng tối om om thì điều kiện ở đây quả thật là tốt
hơn rất nhiều.
Bố mẹ thấy cô về đều tỏ ra rất vui mừng. Họ thương con gái
phải làm việc bên ngoài vất vả, càng thương cô thiệt thòi chuyện tình cảm nên
đặc biệt làm một bữa cơm thịnh soạn, vui vẻ chờ cô về ăn.
Diệp Tri Thu
vui nên ăn rất nhiều. Khi đi làm, thường là nếu không ăn cơm hộp thì cô lại đi
ăn xã giao, thực sự có thể nói là không đủ dinh dưỡng. Bây giờ trên bàn toàn
những món ăn cô yêu thích, lại thêm một nồi canh gà đầy, ngoài việc nghe điện
thoại và tin nhắn không ngớt ra thì cô có thể rất thảnh thơi rồi.
Buổi
tối, cô cũng chẳng muốn đón giao thừa nên tắt máy, tắm rửa rồi đi ngủ. Thành phố
này cứ mỗi khi xuân về Tết đến đều đốt pháo tưng bừng nhưng tiếng pháo đêm nay ở
khu tập thể cũng không thể đánh thức cô dậy được. Cô ngủ mãi tới mười giờ sáng
hôm sau mới dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng rồi lại tiếp tục về giường làm thêm
giấc nữa.
Bố mẹ cô không hiểu sao con gái mình lại ngủ triền miên như
vậy, hai ông bà chỉ buồn phiền ngồi nhìn nhau trong phòng khách. Họ đều cho rằng
cô không chịu nổi việc chia tay với Phạm An Dân nên mới không muốn ra ngoài gặp
gỡ ai.
Cũng không trách họ nghĩ như vậy được. Năm ngoái khi Diệp Tri Thu
buồn rầu thông báo cho họ là cô với Phạm An Dân đã chia tay, sự chấn động của họ
còn lớn hơn cô khi biết Phạm An Dân đã có người khác.
“Sao có thể như thế
được? Chung tiền mua căn hộ, lại mất thêm bao nhiêu tiền để trang trí nội thất,
anh em, bạn bè, đồng nghiệp hầu như đều biết hai đứa sắp kết hôn, bây giờ làm
thế nào đây?”, người bố cả đời làm kỹ sư cơ khí buồn rầu than vãn.
Diệp
Tri Thu lặng yên không nói gì.
Người mẹ hiểu con gái mình ngoài mặt thì nhu mì nhưng trong lòng rất cứng
cỏi, bà cũng có một chút ấm ức nhưng chỉ nhẹ nhàng an ủi cô: “Thu Thu, việc này
không được dỗi hờn đâu con, hai người muốn chung sống với nhau cả đời thì phải
biết nhường nhịn nhau, không được hơi một tí là nói chia tay làm sứt mẻ tình
cảm”.
“Phạm An Dân đã thích người khác rồi, chúng con không thể tiếp tục
nữa. Bố mẹ nên nghĩ thoáng một chút, việc này xảy ra trước khi kết hôn sẽ tốt
hơn cho con. Nếu người khác có hỏi thì bố mẹ cứ nói bọn con không hợp nhau, thế
là được rồi”, Diệp Tri Thu chỉ có thể nói hợp tình hợp lý như vậy.
“Con
nói cứ nhẹ như không có gì xảy ra vậy, nói chia tay là chia tay, thế nhà cửa thì
làm thế nào? Tiền bỏ ra bài trí nội thất cho căn nhà toàn là của con, chả lẽ lại
chia thành hai phần à?”, bố cô nói trong giận dữ, làm sao có thể coi như không
có chuyện gì xảy ra với con gái ông được.
“Để con nghĩ cách, bố đừng nghĩ
ngợi nhiều về việc này nữa. Ngày mai còn phải đi làm, con đi đây.”
Cô đi
làm xa nhà nên mấy năm trước đã thuê một căn hộ ở bên kia Giang Bắc. Bố mẹ cô
cũng đoán biết cô ở cùng Phạm An Dân, lúc đó tình cảm hai người còn tốt, nhà cửa
cũng đã mua chung, chỉ thiếu mỗi việc bàn bạc thời gian cưới xin nên bố mẹ cô
cũng lờ đi coi như không biết chuyện. Nhưng ai ngờ cơ sự lại đến nông nỗi
này.
Sau thấy con gái mình công việc bận rộn, thường thì cả tuần mới về
một lần, khi về cũng chả bao giờ thấy nhắc đến chuyện cưới xin. Nhìn cô tiều tụy
xanh xao, ông bà mới bắt cô nói nguyên nhân.
Nhưng sau đó không lâu, mẹ
của Phạm An Dân tìm tới nhà, rất thận trọng nói về việc chia căn hộ, cứ nói bóng
nói gió mãi nhưng chung quy lại cũng chỉ có mấy điểm: chưa kết hôn mà chia tay
là chuyện thường; lũ trẻ có sự lựa chọn của mình cũng là chuyện dễ hiểu; không
nên lấy việc nhà cửa ra để gây khó dễ cho nhau; nhà họ cũng đã bỏ ra một số tiền
tương đối lớn là hơn mười vạn nhân dân tệ, nếu nói đến việc phân chia sớm thì sẽ
tốt hơn, tránh ảnh hưởng đến hôn sự cả đời của các cháu.
Thương cho bố mẹ
Diệp Tri Thu cả đời làm kỹ sư ở xí nghiệp, đâu có kinh nghiệm đối mặt với những
chuyện tương tự như thế. Lần này họ vì những lời nói của bà Phạm mà phải đỏ mặt
tía tai hết cả. Cứ như con gái họ bám lấy người ta rồi làm những việc đáng hổ
thẹn không bằng. Tiễn bà Phạm về rồi, ông bố gọi điện ngay cho Diệp Tri Thu,
mắng cô té tát, yêu cầu cô xử lý ngay vấn đề căn hộ, đừng để bố mẹ phải mất mặt
với mọi người xung quanh.
Diệp Tri Thu nghe điện thoại đúng lúc đang cải
tạo một khu mua sắm tại khu thương mại lớn ở tỉnh lân cận. Nghe bố nói vậy, cô
tức giận đến nỗi tay lạnh cóng, cảm giác như bị cái gì đó chẹn vào cổ họng, mắt
tối sầm lại, liêu xiêu đi tới bên cầu thang an toàn ngồi xuống, bỗng cảm thấy
tuyệt vọng khôn cùng.
Một lúc sau điện thoại lại đổ chuông, nhìn thấy số
điện thoại nhà mình, cô không muốn nghe nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sợ bố mẹ ở nhà
cũng đang giận dữ không kém mình, nói gì thì nói cũng phải tự trách bản thân kém
cỏi làm bố mẹ phải chịu tủi nhục, tức giận, cô làm sao có tư cách mà hờn dỗi
được? Thôi thì nghe điện thoại mà chịu trận vậy, lần này là mẹ cô gọi đến, bà
thương con gái mình đã bị bố quạt cho một trận nên gọi để an ủi: “Con đừng để
tâm đến lời nói của bố trong lúc giận dữ, ông ấy tức quá thành ra hồ đồ. Con
thiếu bao nhiêu tiền, bố mẹ gom góp để con trả cho nó. Phải quyết không dây dưa
gì với nhà họ, người đàn bà ghê gớm đó không trở thành mẹ chồng của con âu cũng
là may mắn”.
Diệp Tri Thu không nhịn nổi nữa, khóc òa lên. Ngay cả khi
nói chuyện với Phạm An Dân trong tuyệt vọng, cô cũng cố gắng chịu đựng không để
một giọt nước mắt nào rơi, nỗi khổ đau âm ỉ suốt mấy tháng trời giờ òa lên trong
góc cầu thang lạnh lẽo. Cô khóc nức nở, mẹ cô ở đầu dây bên kia cũng khóc theo.
Bà vừa khóc vừa mắng bố cô: “Nếu Thu Thu của tôi có làm sao, tôi sẽ không tha
cho ông. Làm gì có người bố nào ép buộc con gái mình như ông”.
Cuối cùng,
Diệp Tri Thu cũng kìm nén được cảm xúc của mình, giọng nói khàn khàn an ủi mẹ:
“Con không sao. Mẹ, mẹ đừng cãi nhau với bố nữa. Vài ngày nữa về, con sẽ giải
quyết ổn thỏa chuyện này, quyết không lằng nhằng với gia đình nhà họ
nữa”.
Diệp Tri Thu vẫn ngồi chỗ đó cho tới khi thấm lạnh mới vào nhà vệ
sinh rửa mặt, tiếp tục làm việc với đôi mắt đỏ hoe. Ban đầu cô chỉ cảm thấy đau
đầu do bị kích động quá mức nhưng đến tối khi trở về khách sạn thì bắt đầu sốt.
Cô gắng gượng đến bệnh viện kiểm tra và truyền dịch. Cô chăm chăm nhìn vào chai
truyền dịch nhỏ từng giọt xuống rồi không ngừng nghe các cuộc gọi đến, đầu tiên
là Tăng Thành hỏi về tiến độ cải tạo, cô mới sực nhớ mình chưa làm báo cáo
thường lệ nên đành thành thực xin lỗi.
“Tại sao giọng cô khàn vậy, không
khỏe à?”
“Không sao ạ, vừa rồi tôi ăn cay quá, không quen.” Cô vội vàng
báo cáo tiến độ cải tạo tu sửa bên này,Tăng Thành dặn dò và nhắc nhở cô chú ý
giữ gìn sức khỏe.
Vừa đặt điện thoại xuống không lâu lại có cuộc gọi
khác, lần này là Phạm An Dân.
“Thu Thu, xin lỗi, anh vừa về nhà mới biết việc mẹ
đến nhà em. Anh đã nói với mẹ rồi, em đừng giận nữa nhé!”.
“Phạm An Dân,
giết người cũng chỉ là rơi đầu xuống đất mà thôi, chúng ta chỉ chia tay chứ có
gì ghê gớm đâu, tôi đã đồng ý xoay sở tiền trả anh, hà cớ gì anh phải làm như
vậy?”
“Thu Thu, anh nói rồi, đây không phải là ý muốn của anh. Giờ em ở
đâu, anh tới giải thích cho em.”
“Không cần giải thích, tôi chẳng có gì
để nói với anh cả. Dù là phải bán căn hộ ấy hay bán thân, tôi cũng sẽ giải quyết
triệt để vấn đề nhà cửa với anh. Còn anh hay bố mẹ anh dám tới làm phiền bố mẹ
tôi nữa, đừng trách tôi tuyệt tình, đến lúc đó ai cũng bị bẽ mặt
đấy.”
“Anh rất xin lỗi, anh sẽ tới nhà em để xin lỗi.”
“Anh không
phải uổng công vô ích, Phạm An Dân, tôi đã nói rõ ràng với anh rằng, anh và gia
đình anh không được bước nửa bước vào nhà tôi. Nếu không, có hậu quả gì thì anh
tự liệu.”
Diệp Tri Thu tắt điện thoại đi không để cho anh ta nói thêm lời
nào, cô gọi y tá đến tiêm thuốc. Sau đó, bất chấp gió lạnh, cô bắt xe về khách
sạn và lập tức gọi điện cho bà chủ Lưu Ngọc Bình của Tín Hòa đã mấy lần tiếp xúc
với cô, đồng ý điều kiện của bà ta là về đến công ty sẽ làm thủ tục thôi việc
rồi qua đó làm.
Vừa về đến nơi, cô làm ngay đơn xin thôi việc một cách
nhanh nhất có thể, hoàn thành công tác bàn giao rồi đến Tín Hòa nhậm chức. Sau
đó là bắt đầu những chuyến công tác triền miên, cô chỉ kịp dành một thời gian
ngắn ngủi giữa các lần đi công tác để thay chìa khóa cho căn phòng bên Tân Giang
Hoa Viên và lên mạng đăng quảng cáo cho thuê nhà, đồng thời gọi cho Phạm An Dân
nói với anh ta rằng mình đang bận bù đầu nhưng sẽ cố gắng giải quyết vấn đề nhà
cửa một cách triệt để trước Tết.
Phạm An Dân ngần ngại một lúc rồi hỏi:
“Em tính thế nào? Bán nhà ư?”.
Cô cười lớn: “Không, tôi tiếc công sức
mình bỏ ra để tu sửa căn hộ và sẽ suy nghĩ về việc cho một người đàn ông khác
chuyển vào ở, cùng nhau hưởng thụ một thời gian rồi mới tính tiếp xem có nên bán
hay không”.
“Thu Thu, em đừng hờn dỗi anh như vậy. Anh biết anh không
phải với em. Chuyện tiền nong em không phải vội, anh sẽ tìm biện pháp. Em đừng
làm việc ngốc nghếch đấy.”
“Có lúc làm việc ngốc nghếch lại có thú vui
riêng của nó, biết làm sao được.” Cô nói pha một chút ác ý: “Thôi nhé, không nói
nữa, anh sau này cũng đừng đến căn hộ đó nữa. Tôi về sẽ liên lạc sau”.
Cứ
coi như làm việc ngốc nghếch đôi khi có niềm vui của nó nhưng cô không có thời
gian làm những việc như vậy. Bỏ điện thoại xuống, cô mỉm cười một cách đau khổ,
công việc với cường độ cao như thế này đã chiếm hết tâm trí và sức lực của cô
rồi.
Cô cố gắng dành ra chút thời gian để về nhà thông báo cho bố mẹ hai
việc: thứ nhất, cô đã thay đổi công việc, gần đây rất bận; thứ hai là việc nhà
cửa không cần bàn đến nữa, khẳng định mình đã có cách giải quyết.
Bố cô
sau khi bị mẹ cô nói như vậy cũng đã ý thức được con gái còn đau khổ hơn ông bà
nên cảm thấy rất ân hận. Trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, ông mới nói: “Mẹ con đã
chuyển số tiền tiết kiệm sang diện vô thời hạn rồi, con có thể lấy lúc nào cũng
được. Nếu không thì bán căn hộ của chúng ta đi chắc cũng đủ. Đây là nhà ở theo
diện trả góp, không phải nộp thuế”.
Diệp Tri Thu cười: “Nói gì vậy bố,
làm gì đến mức bố mẹ phải bán nhà, con có tiền rồi, hết thời gian bận rộn này
con sẽ đi làm thủ tục, việc này sắp giải quyết xong rồi”.
Có thể xong
được không? Lúc này mẹ cô đi tới phòng ngủ của con gái, nhìn con ngủ say, bà lắc
đầu than thở. Bố cô thì ngần ngại nói: “Lát nữa bà khuyên nó một câu, bảo nó đi
ra ngoài chơi với các bạn học cũ”.
“Thôi, Thu Thu tự biết liệu việc,
chúng ta đừng làm nó mất tự do thêm nữa, ông xem con chúng ta gầy đến thế
rồi.”
Diệp Tri Thu không biết đến nỗi lo lắng của bố mẹ nên cứ ngủ ngon
lành, cho đến khi không thể tiếp tục ngủ được nữa cô mới nhỏm dậy. Cảm thấy mình
đã ngủ đủ cho cả thời gian dài thiếu ngủ, cô mở điện thoại chuẩn bị tinh thần
tiếp tục nhận những cuộc điện thoại liên tiếp.
Quả nhiên vừa mở máy, tin
nhắn đã tới tấp đến. Trừ những tin nhắn hỏi thăm chúc mừng năm mới, đều là các
tin nhắn thông báo tình hình bán hàng của các quản lý kinh doanh, tin nhắn yêu
cầu bổ sung hàng, đổi hàng của các đại lý bên ngoài. Rất nhiều việc thực chất
trợ lý bán hàng có thể xử lý được nhưng đến Tín Hòa thì tất cả lại biến thành
công việc của riêng mình cô. Cô vừa ứng phó với công việc vừa nghĩ đến chuyện ăn
Tết xong sẽ nói với Lưu Ngọc Bình việc sắp xếp cho mình một trợ lý, nếu không cô
sẽ chết vì kiệt sức mất.
Bố mẹ thấy cô nói điện thoại với nét mặt rất
hăng hái mới tạm bỏ nỗi lo sang một bên.