Thiên Nguyên năm thứ mười lăm.
Hồ dương mọc sa mạc, lác đác thành rừng cây.
Gió tây thổi, nổi cát vàng.
Mặt trời lúc chiều tà như cái bánh xe lửa lăn trên thảm lá mùa thu.
Rồi dần biến mất trong vạt nắng cuối ngày, mang đến một vẻ đẹp khiến tâm hồn rung động.
Cát vàng lắng xuống.
Trong ánh nắng chiều, quán trọ lặng yên đứng sừng sững.
Từ phía bên kia của sa mạc.
Trên núi truyền đến từng tiếng chim ưng làm cho hoàng hôn tăng thêm vài phần ảm đạm, hoang vắng.
Trong nhà trọ nhỏ, hơn mười gã đại hán dáng người to lớn ngồi chật kín phòng ngoài.
Tại trung tâm của bọn họ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi.
Hắn đang nằm ung dung trên một cái ghế lạnh, bên cạnh có một người hầu đang lắc quạt hương bồ lớn cho hắn.
Két két~
Cửa bị đẩy ra, gió bên ngoài tràn vào.
“Khách quan, ngài muốn nghỉ chân hay ở trọ?" Tiểu nhị đi tới gần hỏi.
“Một bát mì trắng, thêm một đĩa thịt, hai bầu rượu.”
Người nọ nói xong vỗ vỗ con trâu phía sau.
"Cho con trâu này một phần đồ ăn như vậy, kèm một bầu rượu."
"Trâu?"
Tiểu nhị kinh ngạc.
Cưỡi trâu đi trong sa mạc sao? Hôm nay thật đúng là gặp chuyện lạ.
Trâu còn có thể uống rượu?
Tiểu nhị nhìn lại vị khách, nghi ngờ đối phương có phải đang đùa mình.
Vị khách này đầu đội nón lá, vành mũ để thấp chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
Ống tay áo bên trái trống rỗng, bên tay phải cầm một cây gậy trúc.
Sợi dây nhỏ màu đỏ buộc bên trên gậy trúc cực kỳ nổi bật.
Tiểu nhị do dự một hồi, mím môi nói:
“Khách quan, mời ngài vào trong."
Thanh niên được những đại hán vây quanh liếc mắt đánh giá người nọ, không tiếp tục để ý.
Ngược lại, những đại hán xung quanh hắn tràn đầy cảnh giác.
Nhưng họ quan sát thấy người này thiếu một cánh tay, đôi mắt nhắm chặt, trong tay cầm một cây gậy trúc.
Người này bị mù lại còn mất một bên cánh tay.
Lòng cảnh giác của bọn họ thả lỏng không ít.
Một lát sau, tất cả đồ ăn tên mù yêu cầu đã mang ra đặt ở trên bàn.
Tên mù uống rượu từng ngụm từng ngụm, ăn đến say sưa, như thể không có ai ở đó.
Rồi hắn bắt đầu ăn đến bát mì nóng hổi.
Ăn uống no nê, hắn ngồi phịch xuống ghế ợ hơi một cái.
Thanh niên trong miệng ngậm cây tăm, nhìn tên mù mà cảm thấy thú vị.
Mặc dù bị mù nhưng nhìn không khác người bình thường.
“Này, ngươi thật sự bị mù sao?”
Thanh niên nhịn không được mở miệng hỏi.
Tên mù gật đầu: "Nghe giọng nói của công tử, tôi nghĩ công tử nhất định là một một người trẻ tuổi có vẻ ngoài oai phong, con cháu nhà phú quý."
“Tuy ngươi mù loà nhưng rất biết nói chuyện”
Thanh niên cười cười, người xưa nói rất đúng, giơ tay không đánh kẻ tươi cười.
Cho dù là lời nói thật hay lời nói dối, lời nói tốt đẹp vĩnh viễn làm cho người ta vui vẻ lắng nghe.
“Công tử là người ở đây, tại hạ muốn hỏi thăm công tử một chuyện.”
“Cứ nói đi đừng ngại.” Thanh niên đáp.
"Công tử có biết một người tên là Kỳ Mộc Đắc, hắn là con trai của một thương nhân người Hồ.
Dựa vào gia đình có chút thế lực nên chuyên làm việc sai trái
Gây ra không ít chuyện kinh khủng khác người, hắn thậm chí đã cưỡng hiếp, giết hại một người phụ nữ có chồng, vứt xác nàng vùng hoang dã.
Sự tình nghiêm trọng gây náo loạn lớn, hắn bị quan phủ truy nã.
Phụ thân hắn đã mua chuộc quan phủ để cho hắn ra ngoài trốn một thời gian.”
Tiếng nói của tên mù chậm rãi vang lên, sắc mặt thanh niên càng ngày càng đen.
“Ha ha, ngươi tìm hắn làm gì?" Thanh niên lạnh lùng hỏi.
Đại hán xung quanh lần lượt cầm vũ khí lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm tên mù.
Dường như tên mù hoàn toàn không phát hiện sự thay đổi của bầu không khí xung quanh, tự mình nói tiếp:
"Nói ra thật xấu hổ, tại hạ là một thợ săn người không có lai lịch, không có lệnh bài đề cử của quan phủ, cho nên chỉ có thể nhận một ít việc tư nhân.
Lần này, ta được người nhờ vả đến lấy mạng hắn.”
Vừa dứt lời, hơn mười đại hán trong quán đập bàn đứng lên, lấy ra binh khí cầm ở trong tay.
Thanh niên kia nhấc chân lên, cực kì kiêu ngạo mà nói:
“Trùng hợp, ta chính là Kỳ Mộc Đắc người ngươi muốn tìm, nhưng mà có thể lấy mạng ta hay không còn phải xem bản lĩnh của ngươi.”
Người mù cười thản nhiên: "Đa tạ, mắt của ta có nhiều bất tiện, ngươi có thể chủ động thừa nhận đã giảm được rất nhiều phiền phức cho ta.”
Thanh niên nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng, nói ra lời vô cùng tàn nhẫn.
“Tháo cánh tay kia của hắn xuống.”
Tiểu nhị lúc này cho trâu ăn xong, từ bên ngoài đi vào.
Tay dính đầy dầu mỡ xoa ở trước ngực khiến cho phần áo chỗ đó lập tức càng thêm bóng nhẫy.
“Khách quan......”
Từ phía sau, một trận bão cát lớn thổi tới, tiểu nhị phản xạ nhắm hai mắt lại.
Gió vốn là gió xuân nhưng gió từ phía sau thổi tới lại như biến thành đao.
Từng đợi ánh đao bóng kiếm, theo gió mà đến.
Trong gió giống như cất giấu một con dao nhỏ.
Trong không khí mang theo một cảm giác mát lạnh, một mùi máu tanh, còn một hương rượu êm dịu.
Tiểu nhị mở to mắt, lấy tay sờ sờ gò má đột nhiên bị ướt.
Máu?
Tiểu nhị cau mày nghi hoặc nhìn vào trong quán.
Người đâu cả rồi? Tại sao toàn bộ nằm sấp như vậy.
Nửa giây sau, tiểu nhị phát ra tiếng la hét sợ hãi, ngã ngồi dưới đất giữa hai chân đã ướt đẫm.
Tên mù kéo Kỳ Mộc đang ngất xỉu, lấy tiền trong túi ra, nhưng tiền không đủ.
Thế là hắn đưa tay móc trong ngực Kỳ Mộc Đắc, đặt tiền lên bàn.
“Tính tiền.”
...........
Đại Tùy vì khống chế Tây Vực nên thiết lập bốn trấn An Bắc.
Mở ra quan ải ven đường, không ngừng mở ra các con đường mới, thương nhân đến từ bên ngoài không ngừng tràn vào.
Làm cho việc buôn bán trao đổi hàng hoá của bốn trấn An Bắc bước vào thời kỳ phồn vinh, thịnh vượng kéo theo các thành thị dọc tuyến đường cùng phát triển.
Điều này đóng vai trò thúc đẩy sự phục hồi và phát triển kinh tế Tây Bắc nhưng cũng khiến cho an ninh của bốn trấn An Bắc bị ảnh hưởng.
Thương nhân người Hồ, thương nhân Trung Nguyên, lữ hành, tội phạm bỏ trốn, quyền quý quan viên có cả, hỗn tạp, trị an xã hội ngày càng không ổn định.
"Ngưu… ưu... ~ "
Lý Bình An tay dắt Lão Ngưu đang chậm rãi bước đi.
Trên lưng Lão Ngưu đặt một cái bao tải, thỉnh thoảng bao lắc lư.
Bên trong hình như đựng một sinh vật sống.
Lý Bình An buồn bực mở túi rượu uống một ngụm lớn.
Từ năm tháng trước hắn đã tới bốn trấn An Bắc.
Sau trận chiến dưới tuyết tại Lạc Thủy thành, Lý Bình An không ngừng gặp phải truy sát.
Cuối cùng, Lý Bình An đi tới bốn trấn An Bắc.
Mặc dù, bốn trấn An Bắc trên danh nghĩa do Đại Tùy khống chế nhưng trên thực tế lại do thế lực quân đội địa phương và thương nhân người Hồ khống chế.
Sòng bạc, quán rượu, kỹ viện là nghành nghề phổ biến nhất nơi này.
Hai nữ nhân quyến rũ, dáng người mê hoặc, ăn mặc hở hang gọi chào Lý Bình An.
Trên người họ giống như chỉ quấn hai miếng vải.
“A~ Lý công tử lại tới nữa rồi.”
Hai nữ nhân quyến rũ một trái một phải, dịu dàng ôm lấy Lý Bình An.
Lý Bình An mang theo bao tải, sắc mặt không thay đổi, thoát khỏi vòng tay hai người, đi thẳng xuống tầng hầm của kỹ viện.
"A~"
Một nữ tử mặc y phục làm từ lụa mỏng màu hồng nhạt, bắt chéo chân tạo tư thế không đứng đắn.
Phần lớn cơ thể nàng lộ ra ngoài nhưng nàng cũng không để ý.
“Đáng tiếc, khuôn mặt đẹp trai như vậy nhưng lại có đôi mắt bị mù, tay còn cụt một bên.”
Nữ tử khẽ thở dài.
“Ta mang người tới, còn sống.”
Lý Bình An ném bao tải xuống đất.
Bên trong bao tải phát ra một âm thanh uất nghẹn, là Kỳ Mộc bị Lý Bình An bắt sống.