Nữ nhân này dùng bút khoanh một vòng tròn lên trên một tấm bảng.
Mỉm cười quyến rũ mê hoặc: "Ngươi ra tay ta yên tâm nhất, thành tích tháng này lại phá chỉ tiêu.”
Nữ nhân đi tới mở bao ra.
Kỳ Mộc thò đầu ra sắc mặt trắng bệch liên tục hít thở.
"Ngươi... các ngươi tha cho ta... Ta cho các ngươi tiền, kẻ thù của ta trả bao nhiêu, ta trả gấp đôi.
Không! Gấp ba.”
Nữ nhân cầm cằm hắn nâng lên: "Xin lỗi anh chàng đẹp trai, chúng ta là người chuyên nghiệp.”
Đôi mắt của nàng vừa xinh đẹp vừa quỷ dị.
Nụ cười khoé miệng như có như không, mang đến cảm giác gian xảo khó lường.
Kỳ Mộc phát lạnh trong lòng, hắn ý đồ muốn kháng cự, tay nắm chặt đấm tới phía trước.
Nhưng trước khi hắn nhào tới, sau lưng đã bị đánh thật mạnh.
Cả người tê liệt ngã xuống đất.
Nữ nhân phủi tay: "Đưa hắn đến chỗ khách hàng, đối phương muốn hắn còn sống.
Nhân tiện hỏi khách hàng có cần dụng cụ tra tấn hay không, chúng ta có thể cung cấp.”
Hai thuộc hạ mang Kỳ Mộc đi.
“Đây là tiền thưởng nhiệm vụ của ngươi lần này.”
Lý Bình An nhận lấy túi, ước chừng trọng lượng.
Nói cám ơn, định rời đi.
“Đừng đi vội, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Còn có chuyện gì?”
“Dược liệu ngươi nhờ ta mua đã có.”
Nữ nhân đặt mấy bao dược liệu Sinh Mạch tán ở trên bàn.
“Đa tạ.”
“Đúng rồi, ngày mai ngươi có thời gian không, cùng ta uống một chén.”
“Công việc?" Lý Bình An hỏi.
Nữ nhân liếc mắt: "Ngươi ngoài công việc thì sẽ không làm gì khác sao, ngày mai uống chút rượu cùng ta, chỉ hai chúng ta.”
“Gần đây đại phu nói ta không thể uống rượu.”
“Vậy uống trà nhé.”
"Uống trà cũng không thể."
“Cút!”
Lý Bình An giơ tay đón lấy cái chén trà bị ném tới, cười nói: "Ta đi trước.”
Nư nhân này là bà chủ Lệ Xuân viện, người ta gọi là Mã tam nương.
Là con thứ ba trong gia đình, trượng phu đã chết nhiều năm trước
Sau đó nàng mở Lệ Xuân viện.
Ở nơi này, người làm ăn đơn thuần rất khó sống an ổn.
Mã tam nương bí mật bao che một nhóm người, bọn họ có thể là nhân sĩ giang hồ gặp khó khăn, có thể là quân lính vi phạm quân quy đào trốn…
Bọn họ chuyên thay người khác làm việc để thu tiền.
Bởi vì nàng làm việc rất có quy củ cho nên có chút danh tiếng ở địa phương.
Lý Bình An tình cờ kết bạn với Mã tam nương và kiếm được tiền từ việc làm thuê này.
Ở bốn trấn An Bắc, tấc vàng tấc đất, Lý Bình An chỉ mua một căn nhà độc lập.
Lý Bình An mới vừa ra khỏi phòng Mã tam nương thì nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng kêu thảm thiết thót tim.
Đó là tiếng kêu của Kỳ Mộc Đắc.
Hắn hành hạ tra tấn nữ nhân có chồng kia đến chết, cũng làm như vậy với ba nữ nhân khác.
Bây giờ trừng trị hắn chính là người nhà của bốn nữ nhân đó.
Về đến nhà, Lý Bình An bắt đầu chuẩn bị bữa cơm tối hôm nay.
Thức ăn thừa buổi sáng vẫn còn mì xào với khoai tây, hai cái bánh mì hâm nóng lại là có thể ăn.
Lão Ngưu nằm trên mặt đất, cẩn thận đọc báo hôm nay.
Vừa đọc, vừa kêu.
“Ngưu… Ngưu… ưu...~"
Lý Bình An ăn bánh mì thỉnh thoảng gật đầu.
Ta tuy rằng không nhìn thấy nhưng Lão Ngưu biết chữ, có thể thay hắn làm rất nhiều chuyện.
Ví dụ như... đọc báo.
Từ tin tức trên báo, Lý Bình An biết được Liễu Vận đã an toàn trở lại trong cung.
Tờ báo chính thống cố tình viết một bài luận văn lưu loát ca ngợi công chúa.
Ăn cơm xong, Lý Bình An vẫn tu luyện như thường ngày.
Nhị Tuyền Ánh Nguyệt thăng cấp để cho thân thể của hắn đạt tới một cảnh giới mới.
Ngũ tạng lục phủ cũng càng ngày càng tốt, kinh mạch thông suốt, khí lực và tinh thần cũng được cải thiện rõ rệt.
Chỉ là đã mất một cánh tay, vẫn làm cho hắn có chút không thoải mái.
“Cộc cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Từ mặt đất, Lão Ngưu đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa là một cô bé mặc quần áo màu hồng nhạt, trong tay cầm một cái bình.
Cô bé có đôi mắt rất đẹp, to tròn, trắng đen rõ ràng.
“Đại thúc, đây là canh tỷ tỷ bảo A Lệ Á mang cho đến thúc.”
Lý Bình An cười: "Thay ta cám ơn tỷ của ngươi.”
Cô bé phồng cái miệng nhỏ nhắn, nhìn chằm chằm Lý Bình An.
Lý Bình An sờ sờ đầu cô bé: "Cũng cám ơn ngươi, A Lệ Á.”
A Lệ Á lúc này mới nhếch miệng cười, xoè hai bàn tay nhỏ bé ngã nhào lên trên người Lão Ngưu.
A Lệ Á và Đoá Cáp là hàng xóm sát vách với Lý Bình An.
Tỷ tỷ cô bé, Đoá Cáp mở một cửa hàng tạp hóa, bán một số hàng thủ công mỹ nghệ địa phương như hoa và vòng tay.
Người xung quanh nói rằng năm năm trước, phụ thân của bọn họ theo một đoàn lữ hành đi sâu vào đại mạc tìm bảo vật, từ đó một đi không trở lại.
Hai chị em vẫn luôn ở chỗ này chờ phụ thân trở về.
Lúc Lý Bình An mới chuyển đến, tình cờ gặp A Lệ Á bị kẹt trên cây đang oa oa khóc.
Lý Bình An cứu cô bé lạ mặt này.
Đóa Cáp thấy Lý Bình An là người tàn tật nên thường xuyên đưa tặng một ít đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt.
Dần dần họ thân quen.
Lý Bình An lát nữa còn phải dùng Sinh Mạch tán cho nên nhiệm vụ chăm sóc đứa nhỏ giao cho Lão Ngưu.
Lão Ngưu trợn trắng mắt, cái nhà này quả nhiên là việc gì cũng đến tay ta~
...........
Chớp mắt một cái đã nửa tháng trôi qua.
Lý Bình An vẫn đi sớm về trễ, thỉnh thoảng đi Lệ Xuân viện nhận hai nhiệm vụ kiếm ít tiền.
Một mặt dùng để ứng phó chi tiêu hàng ngày, một mặt cũng phải mua Sinh Mạch tán.
Phần lớn thời gian hắn hát rong trên đường.
[Nhị Tuyền Ánh Nguyệt LV3 (50/10000)]
Thời gian dài trôi qua mà Nhị Tuyền Ánh Nguyệt chỉ tăng thêm 50.
Khi cấp bậc tăng lên, tốc độ lên cấp càng ngày càng chậm.
Đến bây giờ hắn vẫn không biết cấp 3 mang đến tác dụng gì.
Lý Bình An cũng không vội.
Tuy rằng hiện tại hắn chỉ còn một tay nhưng có thể dùng chân khí điều khiển âm tiết hoàn hảo.
Rèn luyện khả năng điều khiển chân khí tỉ mỉ, không ngừng trao dồi thực lực bản thân.
Hôm nay, Lý Bình An vừa về đến nhà thì thấy một phiến đá xanh bên trên có đặt một cục đá ở trên bàn giữa sân.
Đây là ám hiệu ước định giữa hắn cùng Mã tam nương, lại có ủy thác mới.
Lý Bình An cũng không vội mà đi vào trong sân nhà của mình.
Từng chùm tia sáng ánh vàng lấp lánh xuyên thấu qua tầng mây mỏng rơi vào trong khoảng sân nhỏ.
Trong sân trồng mấy cây cỏ nhỏ và một vài đóa hoa bé xinh thơm ngát đang nở rộ.
Gió nhẹ thổi tới đưa hương hoa ngào ngạt xông vào mũi.
Chính giữa sân có một cây chà là.
Mặc dù bề ngoài chà là rất giống táo đỏ nhưng không phải táo đỏ.
Quả chà là trên sa mạc bị sấy khô nên bề ngoài có màu nâu đậm.
Sau khi tách ra, dưới ánh mặt trời, thịt quả óng lên ánh đường, ngọt ngào động lòng người.
Vị tương tự như kẹo trái cây tự nhiên.
Một số tôn giáo có tình cảm đặc biệt sâu sắc đối với chà là, họ cho rằng chà là mọc trong sa mạc là thức ăn do thần ban tặng.
Qua vài ngày nữa là sẽ chín.
Giữ lại một ít để mình ăn, đưa tặng vài người và cầm đi bán một ít.
Lý Bình An kẹp một chiếc lá rụng, búng ra.
Chuẩn xác bắn một quả chà là rơi xuống lòng bàn tay.
Lý Bình An lấy tay xoa xoa cắn một cái, hài lòng gật đầu.
Sau đó mới đóng cửa bước ra khỏi sân.