“Cẩn thận!”
Tô Vân chỉ vào phía sau Lưu Dũng, vội vàng hô.
Một binh sĩ Đột Quyết tay cầm thiết chùy phóng ngựa xông đến.
Thiết chùy trong tay hắn ít nhất cũng phải hơn năm mươi cân, cực kỳ doạ người.
Lưu Dũng hoàn toàn không sợ, chân kẹp chặt bụng ngựa tay ghìm siết dây cương.
Móng trước của chiến mã giơ cao lên, mã đao nặng nề vung xuống.
“Keng", tiếng kim thiết va chạm vang lên thanh thúy.
Binh lính Đột Quyết cảm thấy lực chấn động trùng kích rất mạnh, cả người lẫn ngựa lui về phía sau ba bốn bước.
Không đợi hắn kịp phản ứng ánh đao chợt lóe lên.
Binh lính Đột Quyết ngay lập tức bị chặt xuống từ trên lưng ngựa.
Trong lòng Tô Vân giật mình kinh ngạc thực lực quá mạnh.
“Này tiểu tử! Đừng ngây ngốc nữa. " Lưu Dũng hô.
Tô Vân kịp phản ứng nắm chặt kiếm lao tới hướng một gã binh sĩ Đột Quyết.
Sau đó, binh sĩ Đột Quyết trong thôn rất nhanh đã bị đám người Lưu Dũng giết không còn mảnh giáp nào.
Binh sĩ Đột Quyết hốt hoảng chạy trốn.
Nhóm người Lưu Dũng hiển nhiên không muốn buông tha đám hỗn đản này.
Ở phía sau đuổi theo không bỏ cho đến khi bọn chúng chạy đi thật xa.
Bởi vì sợ bọn chúng có người tiếp ứng lúc này nhóm người Lưu Dũng mới quay người trở về.
…
Đi dọc theo con đường nhỏ hơn hai khắc (hai mươi phút) phía trước xuất hiện hình dáng một thôn làng.
“Nóng chết lão nương rồi.”
Bùi Trúc Hiên không ngừng kéo quần áo trên ngực giật giật khiến từng đợt sóng lớn phập phồng lên xuống.
“Thân thể đều nháp nháp không thoải mái ngươi hay là giúp ta gãi gãi?”
Lý Bình An đã quen Bùi Trúc Hiên ăn nói lung tung không phản ứng.
Đi vào thôn làng phát hiện trong thôn đang rất náo nhiệt.
Giống như là lễ mừng năm mới không biết hôm nay là ngày gì.
Sau khi nghe ngóng mới biết, thôn làng đã gặp phải người Đột Quyết càn quét cũng may có hiệp sĩ ra tay giải cứu đánh đuổi người Đột Quyết.
Thôn làng dù nghèo nhưng hiện giờ đều lấy ra toàn bộ đồ vật đáng giá.
Mở tiệc chiêu đãi các vị tráng sĩ.
Có thịt ăn có rượu uống Lý Bình An đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Từ trong ngực lấy ra một ít tiền giao cho thôn trưởng trong thôn.
Coi như là góp một phần tiền làm phiền trưởng thôn cho thêm hai vị trí ngồi.
Thuận tiện tìm cho con trâu này một ít đồ ăn.
Trưởng thôn vui vẻ đồng ý.
Loại đồ ăn nông thôn hẻo lánh làm tất nhiên không tính là ngon lắm nhưng cũng có một hương vị riêng.
Lý Bình An lấy ra rượu ngon của mình chia cho những người khác đang ngồi trên bàn xem như kéo gần quan hệ.
Bùi Trúc Hiên vừa cắn hạt dưa vừa cùng bác gái bên cạnh nói chuyện.
Hoàn toàn không có cảm giác không hài hoà.
Không bao lâu mấy vị anh hùng xuất hiện ngồi tại chủ vị phía trên.
Mọi người thay nhau tiến lên kính rượu.
Tô Vân tửu lượng không cao, hai má rất nhanh đỏ lên.
Cảm giác được mọi người xem là anh hùng này khiến thiếu niên hơi ngất ngây.
Mọi người vừa uống rượu vừa nói vừa cười, bầu không khí rất hòa thuận.
“Ồ… Là ngươi?”
Tô Vân phát hiện Lý Bình An trong đám người.
Lý Bình An khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Tô Vân ghét bỏ bĩu môi xoay người đi.
Vừa nhìn thấy Lý Bình An, Tô Vân nhớ lại trải nghiệm xấu hổ khi ngày đó coi đối phương là cao thủ tuyệt đỉnh.
Cuối cùng làm hại mình không chỉ mất mặt còn bị mã phỉ lừa gạt một khoản tiền.
Nhưng vận mệnh là không thể đoán trước.
Một ngày trước, trong lòng hắn còn ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của đám mã phỉ.
Bây giờ lại cùng đám mã phỉ đuổi người Đột Quyết đi.
Cuối cùng lại còn cùng đám mã phỉ xưng huynh gọi đệ, trở thành thiếu niên anh hùng trong miệng mọi người.
Tô Vân ợ một hơi rượu, không nghĩ tới trận chiến đầu tiên mình bước vào giang hồ lại hoàn mỹ như thế.
…
Sắc trời dần tối, tiệc mừng công đã kết thúc.
Lý Bình An đặt cốc trà xuống, sờ sờ bụng, cảm thấy hài lòng.
Có rất ít ánh nến trong thôn làng nhỏ này, trời vừa lặn, toàn bộ thôn làng đều chìm trong bóng tối yên tĩnh.
Lý Bình An được sắp xếp ở tại một hộ gia đình phía đông.
Trong phòng rất đơn sơ chỉ có một cái bếp lò và một cái giường đất.
Trên giường trải tấm ga giường sờn rách và một đống chăn bông cũ.
Cậu bé Trần Sở Sinh chạy tới:
"Đại Thúc, bên ngoài trời lạnh đi vào trong thôi.”
Khí hậu sa mạc có sự chênh lệch nhiệt độ lớn giữa ngày và đêm.
Sớm mặc áo khoác lông, trưa mặc lụa mỏng.
Chỉ có tự mình trải nghiệm mới phát giác được lời này nói thật không sai.
"Không sao, ta hóng gió."
Chân khí lưu chuyển quanh thân Lý Bình An, không lo lắng nhiệt độ bên ngoài biến hóa.
“Đại thúc, đại thúc từ đâu tới vậy?”
“Bốn trấn An Bắc.”
Trần Sở Sinh giật mình:
"Bốn trấn An Bắc cách nơi này rất xa, đại thúc thật lợi hại.”
Lý Bình An nhẹ nhàng cười.
“Vậy khẳng định thân thủ đại thúc rất cao, nếu không không có khả năng một mình đi đường xa như vậy.”
“Chỉ là biết sơ sơ mà thôi.”
“Đại thúc chờ ta một chút.”
Trần Sở Sinh mang vẻ mặt hưng phấn, chạy vào trong phòng.
Một lúc sau, cậu bé chạy ra, trong tay cầm một cái hộp nhỏ.
Khi cậu bé vừa mở ra bên trong toàn là đồng xu.
"Đại thúc, đây là toàn bộ tiền tích góp của ta, ngươi dạy ta võ công có được không?"
Lý Bình An cười cười:
"Tại sao ngươi muốn học võ công?"
"Đương nhiên là vì tòng quân, sau đó đi tiêu diệt người Đột Quyết báo thù cho gia gia và cha!"
"Gia gia và cha ngươi cũng là quân nhân?"
“Vâng.”
Thần sắc Trần Sở Sinh ảm đạm:
"Bọn họ đều bị người Đột Quyết giết chết, ta muốn báo thù.”
Lý Bình An không nói gì thêm, chẳng trách căn nhà lớn như vậy chỉ có một đứa bé Trần Sở Sinh.
“Chiến trường rất nguy hiểm.”
Trần Sở Sinh lại ngẩng đầu lên:
"Sợ cái gì, người nhà ta đều đã chết, ta đã không có gì để mất."
Lý Bình An ngẩng đầu lại lần nữa im lặng.
"Đại thúc, ngươi dạy ta đi. Van cầu ngươi, số tiền này đều cho ngươi..."
…
Bầu trời hửng sáng nhưng lại bị sương mù bao phủ.
Khiến thời tiết vốn đã rét lạnh trở nên càng thêm âm lãnh.
Không khí trở nên nặng nề, đè nén đến mức làm cho người ta không thở nổi, giống như bão táp sắp tới.
Mặt đất truyền đến âm thanh nặng nề phá vỡ sự yên tĩnh.
Giống như là động đất.
“Kỵ binh!”
Lưu Dũng đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc ngủ, âm thanh này, đối với cựu binh như hắn, là quá quen thuộc.
Nghe âm thanh, không dưới trăm người!
“Không tốt! Kỵ binh Đột Quyết tới rồi.”
Lưu Dũng không nghĩ tới người Đột Quyết có thể đi còn quay lại, thậm chí mang theo kỵ binh quy mô lớn như vậy.
Tiếng chiêng trống của trưởng thôn không ngừng vang lên trong thôn.
Điều này có nghĩa là đã có chuyện lớn xảy ra, không phải thổ phỉ đột kích thì chính là... người Đột Quyết!!
“Không tốt, người Đột Quyết tới.”
Trần Sở Sinh cuống quít mặc quần áo, tay cầm xiên sắt còn cao hơn người.
“Người Đột Quyết không phải bị đuổi đi rồi sao?"
Bùi Trúc Hiên còn ngái ngủ, dụi mắt.
“Đại thúc, thúc đi mau đi, đám người Đột Quyết kia rất lợi hại.”
Nói xong Trần Sở Sinh liền vội vàng chạy ra ngoài.
Bên ngoài thôn làng.
Lưu Dũng nhìn một vùng đen nghịt phía xa ,cả người trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Hơn ba trăm kỵ binh Đột Quyết được trang bị đầy đủ!
Đủ để phát động một trận chiến đột kích quy mô nhỏ.
Làm gì bây giờ?
Biện pháp tốt nhất chính là chạy, nhưng thôn làng đã sớm bị vây chật như nêm cối.
Thôn này cũng không phải tường đồng vách sắt, làm sao có thể ngăn được một đội kỵ binh Đột Quyết tinh nhuệ?