Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Chương 39 - Một Trận Chiến Công Bằng

Tô Vân đêm qua uống không ít rượu, hiện tại tỉnh lại còn hơi say.

Nghe tin người Đột Quyết lại tới, Tô Vân vội vàng cầm kiếm xông ra ngoài.

Kết quả vừa chạy ra ngoài thôn hắn liền trợn tròn mắt.

Một trận gió lạnh thổi qua, đầu óc lập tức thanh tỉnh hơn.

“Chạy... Chạy đi...”

Lưu Dũng thần sắc lạnh lùng:

"Chạy đi đâu, kỵ binh quy mô loại này, trước khi càn quét đều sẽ bao vây thôn, cung tiễn đã không biết nhắm vào những nơi nào.”

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

Hai chân Tô Vân không tự chủ được phát run.

“Cùng lắm thì liều mạng với bọn họ!" Một người nói.

Một con đại bàng dang cánh vẽ một đường cong duyên dáng trong không trung bay vụt qua đỉnh đầu bọn họ.

Sau đó nó đáp xuống trên cánh tay của một nam tử cao lớn.

Kỵ binh Đột Quyết chậm tốc độ lại, giống như một con dã thú khổng lồ đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người, thân hình khổng lồ tản ra khí thế áp lực khiến mọi người cảm giác khó thở.

Thủ lĩnh giơ tay dừng đội ngũ dùng một đôi mắt hung ác gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Dũng cách hắn gần nhất.

Lưu Dũng cầm mã đao trong tay đứng ở ngoài đám người.

Sử dụng tiếng Đột Quyết để nói:

"Ta nghĩ chúng ta có thể nói chuyện một chút!”

“Nói chuyện gì?"

Giọng nói thủ lĩnh khàn khàn.

“Xin hãy cho chúng ta một cơ hội chiến đấu công bằng! Chết trên chiến trường chân chính thay vì để thuộc hạ như ong vỡ tổ xông lên. Đó không phải dũng sĩ chân chính thực sự.”

Thủ lĩnh tháo mũ giáp xuống, ánh mắt hắn như một con rắn đuôi chuông, chậm rãi nói.

"Nói hay lắm nhưng ta lấy làm tiếc cho các ngươi trước vũ lực các ngươi hoàn toàn không đủ sức đối mặt."

"Một chiến binh trong sa mạc không sợ hãi bất cứ kẻ nào."

Tiếng Đột Quyết trong miệng thủ lĩnh biến thành tiếng Trung Nguyên khiến các thôn dân đều có thể nghe hiểu.

“Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội công bằng.”

Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Lưu Dũng:

"Nếu ngươi có thể đánh thắng hắn, ta sẽ tha cho một nửa người trong thôn này.”

Trong đám người Đột Quyết, một tráng hán mặc trọng giáp xuống ngựa.

Trong tay cầm hai cái thiết chuỳ sắt nhỏ.

Tục xưng là Tiểu Kim Qua đầu hình củ tỏi, thân thể hình bầu dục.

Các thôn dân hồi hộp, không nói một lời, họ hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Lưu Dũng.

“Công bằng cái rắm!”

Một hán tử thấp giọng mắng.

Thân thể tráng hán Đột Quyết khoác trọng giáp, đây không phải là thứ mà đao kiếm bình thường có thể làm bị thương.

Trừ phi là dùng vũ khí đủ nặng như búa hoặc chuỳ sắt cách khôi giáp đập gãy xương cốt.

Mà toàn thân Lưu Dũng trên dưới không có bất kỳ đồ phòng ngự nào.

Chỉ nhìn đã biết tương quan lực lượng hai bên.

Lưu Dũng bị Tiểu Kim Qua đập trúng, xương cốt sẽ phải gãy, trực tiếp đánh mất sức chiến đấu.

“Hy vọng các hạ sẽ không nuốt lời!”

Dứt lời, Lưu Dũng một tay cầm vỏ đao một tay cầm chuôi đao.

Lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhưng vững vàng.

Tay cầm đao không thực hiện bất kỳ động tác dư thừa nào.

Giống như một mũi tên đang chờ phát động đột nhiên bắn ra ngoài.

Keng!!

Tiếng kim loại va chạm phát ra âm thanh chói tai.

Cánh tay Lưu Dũng tê dại trong lòng giật mình.

Lực lượng sức mạnh của hán tử Đột Quyết này quả nhiên là khủng bố.

Hán tử Đột Quyết vung chuỳ khiến gió lạnh gào thét.

Lưu Dũng nhảy về phía sau.

Hán tử Đột Quyết lao tới giống như một bức tường, lấp kín các phương di chuyển.

Lưu Dũng lại lùi một bước một đao bổ xuống.

Hán tử Đột Quyết giơ kim qua lên ngăn cản, "Răng rắc" một tiếng, hắn chặn được một đao.

Lưu Dũng quay người đá một cước vào bắp chân đối phương nhưng giống như đá vào tường đá.

Hai bên ngươi tới ta lui đánh hơn hai mươi chiêu.

Lưu Dũng dựa vào thân pháp linh hoạt chém trúng hán tử Đột Quyết mấy đao.

Tuy nhiên phần lớn đều bị trọng giáp trên người hán tử chặn lại, chỉ có một ít vị trí khớp xương bị đao làm thành vết thương.

Chỉ là bên trong hắn còn mặc một lớp nhuyễn giáp nên không có tạo thành bao nhiêu thương tổn.

Lưu Dũng dần trở nên kiệt sức.

Hán tử Đột Quyết nhân cơ hội bỏ xuống đao của mình, bỏ xuống kim qua, hạ thấp người ôm chặt eo Lưu Dũng đâm sầm vào cây hồ dương to lớn bên cạnh.

“Rầm" một tiếng, Lưu Dũng bị lực lượng sức mạnh khổng lồ kia đâm, trước mắt tối sầm suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Mọi người chứng kiến kinh hồn bạt vía, tim như bay ra ngoài trong giây tiếp theo.

Hán tử Đột Quyết đứng dậy đấm một quyền.

Lưu Dũng không kịp né tránh, phụt!

Một ngụm máu tươi phun ra.

Miệng phun máu vừa trúng mặt che khuất tầm mắt hán tử Đột Quyết.

Lưu Dũng nhân cơ hội ôm lấy cổ hắn.

Đối mặt với hán tử Đột Quyết toàn thân trọng giáp, cơ hội duy nhất thành công chính là vị trí đầu của hắn.

Tay Lưu Dũng vặn chặt đầu hắn chế trụ mạch môn, vặn người ngã xuống.

Sử dụng thủ pháp đấu vật thượng thừa.

Đại hán kia người xoay trên không trung, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

“Bành" một tiếng rơi xuống đất.

Hãn tử Đột Quyết không ngừng vung nắm đấm đánh vào bụng Lưu Dũng.

Sắc mặt Lưu Dũng tái xanh, từng ngụm máu tươi từ phun ra từ trong miệng.

Buông cổ đối phương, thay vào đó chọc vào tròng mắt đối phương.

Từng tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế khiến người khác run rẩy.

Tình cảnh khiến Tô Vân vốn đã khôi phục chút tỉnh táo lại cảm thấy bụng nhỏ nhộn nhạo.

Không bao lâu hán tử Đột Quyết kia ngã xuống trên mặt đất, không còn hơi thở.

Lưu Dũng gian nan đứng lên, lau máu tươi trên miệng.

Hít thở đều một hơi, chậm rãi nói:

"Ta thắng! Thủ lĩnh nói lời phải giữ lời.”

Khóe miệng thủ lĩnh hơi cong lên:

"Đương nhiên, ta sẽ tha cho một nửa thôn dân nhưng mà một nửa khác..."

Không chờ hắn nói xong Lưu Dũng nói:

"Lại đến, nếu như ta còn thắng, lần này đánh cuộc một nửa còn lại!"

“Tốt! Có can đảm.”

Ánh mắt thủ lĩnh có thêm vài phần kính nể:

"Từng đi lính?”

“Kỵ binh doanh, Lưu Dũng, mười tám tuổi nhập ngũ, tham gia một trăm mười một trận chiến, mười một lần bị thương.”

“Ta kính nể chiến sĩ ưu tú, cho ngươi một cơ hội quy thuận theo ta.”

“Chờ ngươi có thể thắng được đao trong tay ta rồi hãy nói.”

Lưu Dũng nhặt trảm mã đao:

"Kế tiếp!”

Ngầu quá!!

Trần Sở Sinh đứng trong đám người, nội tâm không ngừng kích động nhìn chằm chằm bóng lưng Lưu Dũng.

Khoảnh khắc này, tất cả các đại hiệp vì nước vì dân trong tiểu thuyết võ hiệp như đã tìm được khuôn mẫu.

Đây mới là anh hùng chân chính.

Một nam nhân cầm trường đao bước ra.

Một bộ dáng âm trầm, ánh mắt băng lãnh bắn sát khí ra bốn phía.

Lưu Dũng gầm lên một tiếng rống giận, lần nữa ra tay.

Nam nhân âm trầm dường như biết Lưu Dũng chỉ là hồi quang phản chiếu, tránh khỏi Lưu Dũng đang điên cuồng tấn công.

Quả nhiên chưa ra được mấy chiêu thì Lưu Dũng bắt đầu kiệt sức.

Tay trái nam nhân âm trầm vung lên cuồng phong gào thét.

Vô số điểm lửa từ trong tay áo bay ra, sương đen quay cuồng.

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, khói bụi nổi lên khắp nơi.

Lưu Dũng không ngờ nam nhân âm trầm lại dùng một chiêu như vậy để công kích mình.

Dù phản ứng khá nhanh nhưng vẫn bị lan đến.

Thân thể giống như chịu một chùy nặng nề, bay ra.

“Hèn hạ!”

Tô Vân nhịn không được, nói.

Nam nhân âm trầm nhân cơ hội, cầm đao tiến lên bổ xuống một đao.

Lưu Dũng giãy dụa né tránh bị lưỡi đao chém vào bả vai bên trái.

Lưu Dũng nắm chặt lấy thanh đao, hai chân cùng đá.

Lúc này mới có thể tránh thoát một kích trí mạng.

Lưu Dũng bắt lấy đao của nam nhân âm trầm.

Xoay thắt lưng trở tay bổ một đao như gió lốc.

Nam nhân âm trầm giơ cánh tay lên để phòng ngự, trên cánh tay hắn buộc áo giáp cứng.

Tuy nhiên, khi Lưu Dũng bổ ra một đao này, khuỷu tay hơi hướng vào bên trong khẽ đảo, tránh qua bộ giáp cứng mà chém vào thân thể.

Nam nhân âm trầm kêu thảm một tiếng.

Năm ngón tay đều bị chặt đứt.

Lưu Dũng xoạc chân dùng đao đâm vào dưới hông đối phương.

Thật sự thắng!?

Cho đến khi nam nhân âm trầm ngừng la hét, Tô Vân mới tin tưởng sự thật trước mắt.

Được cứu rồi, được cứu rồi.

Trong lòng tất cả thôn dân đều không hẹn mà cùng xuất hiện một ý nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment