Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Chương 8 - Kinh Biến

“Đại hiệp, đại hiệp, ta đã tìm được ngươi.”

Lý Bình An rất nhanh nhận ra giọng nói quen thuộc này.

Là người làm thay Tiểu Ngũ.

“Đại hiệp.”

Lý Bình An cắn một cái bánh bao lớn vỏ mỏng nhiều thịt: “Tên của ta không phải Đại Hiệp.”

Tiểu Ngũ vuốt mồ hôi trên đầu: “Đại hiệp, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi.”

“Tìm ta?” Lý Bình An ngừng động tác ăn lại: “Tang lễ mười lăm tiền, hôn sự hai mươi tiền, còn phải chuẩn bị cơm cho ta và con trâu của ta.”

Tiểu Ngũ nói: “Không phải tìm huynh hát ma chay cưới khỏi, là việc khác.”

Hóa ra từ sau khi mọi người tưởng Tiểu Ngũ bắt được Mã Tam Đao, Tiểu Ngũ đã trở nên nổi tiếng hơn với danh nghĩa “người làm thay”.

Bất luận là quan phủ hay là dân thường hiện tại đều coi hắn là miếng bánh thơm ngon.

Nhiệm vụ nhận được cũng càng ngày càng nhiều.

Lúc đầu Tiểu Ngũ còn thích cảm giác được hư vinh vây quanh, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Thế nhưng khi xem xét nhiệm vụ được giao phó, hắn lập tức suy sụp.

Không phải truy nã giang dương đại đạo, thì cũng là bắt đệ tử tà giáo, hoặc là điều tra những chuyện yêu thú tấn công người.

Đối với những nhiệm vụ này, cho Tiểu Ngũ mười cái mạng hắn cũng không đủ xài.

Lúc đầu thì có thể tìm lý do không nhận, nhưng nếu dần dà không nhận một nhiệm vụ nào, sớm muộn cũng sẽ bị người ta phát hiện mánh khóe.

Bất đắc dĩ, hắn đành phải tìm tới Lý Bình An.

Tiểu Ngũ thành khẩn nói: “Đại hiệp, ngươi giúp ta chút đi, cũng không phải là giúp không công. Tiền thưởng ta sẽ không lấy một đồng nào, đều đưa hết cho ngươi được không?”

Lý Bình An do dự một hồi, sau đó lấy ra phương thuốc “Sinh Mạch tán”.

“Ngươi có cách nào tìm được dược liệu ở trong phương thuốc này không?”

Tiểu Ngũ nhìn thoáng qua: “Đa số dược liệu trong này không thể mua được trên thị trường, chỉ có thể mua được ở chợ đen, nhưng mà giá tiền sẽ đắt hơn.”

Tiểu Ngũ bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Đúng rồi, người ủy thác lần này chính là chủ nhân của Đồng Nhân đường trong Lạc Thủy thành, hắn nhất định có cách kiếm được những dược liệu này.”

Lý Bình An uống một ngụm canh tạp nham, trong lòng hơi dao động.

Dược liệu trong “Sinh Mạch tán” nếu chỉ một mình hắn sẽ rất khó mua được.

Đồng Nhân đường đã nổi tiếng lâu năm, là mắt xích của cả nước.

Nếu quả thật có thể xây dựng quan hệ cùng đối phương, chắc hẳn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Trên sông Lạc.

Một chiếc thuyền lớn chạy trên mặt nước, con quái vật khổng lồ này mang theo một loại năng lượng thần bí khiến cho người ta không thể kháng cự.

“Công chúa, thuyền sắp đến Lạc Thủy thành rồi.”

Liễu Vận đứng ở đầu chiếc thuyền, ngắm nhìn mặt nước.

Không nói một lời, nhưng trên mặt nàng hơi mỉm cười.

Mỹ nhân cười lên một tiếng, là cảnh đẹp tuyệt trần của nhân gian.

Tựa như một miếng ngọc ướt, dịu dàng thanh khiết như làn nước.

Tựa như yêu nữ ở dưới sông, toát ra vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người.

Cung nữ thiếp thân Phương Nhược nhỏ giọng nói: “Công chúa, nô tì nghe nói Lạc Thủy thành gần đây không được yên ổn lắm, chúng ta phải cẩn thận.”

“Chúng ta cũng không ở lại Lạc Thủy thành nghỉ chân, ngươi sợ cái gì? Huống chi kẻ nào dám tập kích ngự thuyền hoàng gia?”

Phương Nhược nhìn qua chung quanh, lại hạ giọng xuống mấy phần.

“Công chúa, hoàng thượng bệnh nặng, bên phía nhị hoàng tử… Nô tỳ lo lắng bọn họ không có ý tốt.”

Đại Tùy đã trải qua tám đời vua, trong đó ba đời là nữ hoàng.

Hoàng đế đương nhiệm cũng là nữ hoàng, vẫn luôn vừa ý người thừa kế tiếp theo chính là nàng, trưởng công chúa Liễu Vận.

Mọi người trong triều đều biết, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi nữ hoàng băng hà sẽ do Liễu Vận tiếp nhận hoàng vị.

Chỉ là bây giờ thế cục trong triều rối ren quỷ quyệt, chư vị hoàng tử bắt đầu rục rịch.

Đại thần trong triều kéo bè kết cánh, quân phiệt các nơi cấu kết với nhau, làm theo ý mình.

Đại Tùy sớm đã loạn đến chia năm xẻ bảy.

Liễu Vận khẽ thở dài.

Vừa mới vui vẻ khi được nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp hai bên bờ sông, rất nhanh lại bị suy nghĩ nặng nề kéo tâm trạng.

“Những dược liệu này quả thực không dễ kiếm, nhưng mà xem như ngươi tìm đúng người, ta chỉ lấy ngươi một nửa giá chợ đen. Nếu như ngươi hoàn thành nhiệm vụ này, ta sẽ tặng miễn phí ngươi những dược liệu này.”

Đồng Nhân đường, Vương Đại Lực nhìn thoáng qua phương thuốc của Lý Bình An, sảng khoái đáp ứng.

Lý Bình An chắp tay: “Vậy làm phiền ngài.”

Nhiệm vụ mà Vương Đại Lực giao phó là bắt được một tội phạm trốn chạy tên là Lưu Ba.

Hắn từng làm việc ở Đồng Nhân đường, sau đó lấy trộm rất nhiều phương thuốc bí truyền của Đồng Nhân đường, còn đánh chết cháu trai của Vương Đại Lực.

Nhưng quan phủ vẫn chưa bắt được.

Vương Đại Lực hận hắn thấu xương nên mới tìm tới “người làm thay” Tiểu Ngũ.

“Không thành vấn đề, ông chủ Vương, chuyện này cứ giao cho chúng ta.”

Vương Đại Lực nói: “Người của ta đã tìm được tung tích Lưu Ba, chỉ là tên Lưu Ba này thời gian trước đã trà trộn vào Ngư Long bang. Có thể thường xuyên đối đầu với quan phủ vì hắn có võ nghệ hơn người, thành thạo đao pháp. Bổ khoái quan phủ đối đầu với hắn đã chịu không ít khổ sở.”

Đang vào giữa trưa, mặt trời lớn một cách lạ thường.

“Đại hiệp, ngươi có thể dạy ta một ít đao pháp không, chính là chiêu mà ngươi dùng đêm đó.”

Trên đường đi, Tiểu Ngũ vẫn luôn nói chuyện không ngừng.

Lý Bình An không để ý tới hắn, chỉ nhìn về phía mặt sông.

Dựa vào tin tức mà Vương Đại Lực cung cấp, tên Lưu Ba này có lẽ đang trốn ở bờ sông.

“Này! Đang làm gì vậy?”

Hai quân binh đi lại từ phía đông.

“Quân gia, ta đang ngắm cảnh.” Tiểu Ngũ tươi cười trả lời.

“Mau đi đi! Ngắm cảnh cũng không biết chọn thời điểm, ngự thuyền của công chúa sắp đến, người không có phận sự phải tránh ra.”

Hai người bất đắc dĩ đành phải quay đầu rời đi.

“Thuyền của công chúa sắp tới đây à?” Lý Bình An hỏi.

Tiểu Ngũ vừa đi được ba bước liền quay đầu lại, ngắm nhìn mặt sông.

“Chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng không biết? Nửa tháng trước tin tức đã truyền đến đây rồi. Ai da, nghe nói vị công chúa này của chúng ta thế nhưng lại là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, không biết chúng ta có may mắn được nhìn ngắm thiên nhan hay không?”

Lý Bình An mở nắp bầu rượu ra, uống một ngụm.

“Ngưu... ưu...”

Lý Bình An lại mở nắp một bầu rượu khác ra, đưa đến bên mồm con trâu già.

“Uống đi ông bạn.”

Con trâu già phe phẩy cái đuôi, bộ dạng vô cùng vui vẻ.

Tiếng kèn trống bỗng nhiên vang lên trên mặt sông yên tĩnh.

Từ đằng xa, một chiếc thuyền lớn rẽ nước mà đi, khiến mặt sông cuộn lên từng cơn sóng bạc.

“Oa! Thật là khí thế!”

Tiểu Ngũ cảm thán.

Lý Bình An không quay đầu lại, dù sao hắn cũng không nhìn thấy.

“Ngưu... ưu...”

Con trâu già phát ra tiếng kêu bất an.

Lý Bình An nhíu mày.

Con trâu già này không phải con trâu bình thường, Lý Bình An sớm đã biết điều này.

Con trâu già nhất định là có năng lực đoán trước tương lai, từ tiếng kêu của nó có thể nhận biết được nhiều điều.

Lý Bình An quay đầu, [Khóa chặt hơi thở] tạm thời vẫn không thể khóa chặt ở khoảng cách xa như vậy.

“Bùm.”

Vẻ mặt của Tiểu Ngũ trong nháy mắt đông cứng lại.

Ngự thuyền to lớn rất nhanh liền chìm trong biển lửa.

Một luồng áp lực căng thẳng và sắc bén lan tỏa trong nước theo một cách khó có thể dùng lời để diễn tả.

Tạo thành một vùng nước có màu đỏ như máu, dường như muốn chém mỗi một tấc của ngự thuyền thành mảnh vỡ.

Đây đúng là một cảnh tượng ngoạn mục!

Ngự thuyền của công chúa vậy mà bị nổ?

Toàn bộ mặt sông rung chuyển dữ dội, ngự thuyền bị nổ tức thì bị chia thành năm bảy phần.

Thuyền hủy người vong, thuyền hủy người vong!

“Đi!”

Lý Bình An kéo Tiểu Ngũ còn đang ngây người bên cạnh, xoay người muốn chạy.

Ngự thuyền của công chúa bị tập kích, người của quan phủ nhất định sẽ thà bắt nhầm một ngàn người, cũng không thể bỏ sót một người.

Bọn họ vừa rồi đứng ngay tại bờ sông, nhất định sẽ bị xem như người bị tình nghi.

Nếu để bị đưa đến nha môn thì mặc kệ ngươi có chứng cứ ngoại phạm hay không, đầu tiên vẫn sẽ bị nghiêm hình tra khảo.

Nếu như may mắn, cuối cùng có lẽ sẽ được thả ra.

Nếu như xui xẻo, nhẹ thì ngồi tù mục xương, nặng thì khó giữ được tính mạng.

“Dưới nước có người!”

Tiểu Ngũ bỗng nhiên lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment