“Trong nước hình như có thứ gì!”
Xa xa phía dưới mặt nước tựa hồ có người đang bơi vào bờ.
“Chúng ta đi xem đi.” Tiểu Ngũ nói.
Tiểu Ngũ không giống Lý Bình An.
Lý Bình An sống được hai đời, mắt cũng mù hơn hai mươi năm.
Hắn lớn lên trong cảnh đầu đường xó chợ nên sâu sắc hiểu được đạo lý nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Tiểu Ngũ thì đọc tiểu thuyết võ hiệp, nghe thấy những chuyện truyền kỳ trong giang hồ, trưởng thành trong sự không buồn không lo.
Làm sao có thể hiểu được sự đời nguy hiểm.
Chỉ cần hơi không cẩn thận, chính là vạn kiếp bất phục.
Lý Bình An kéo con trâu già, muốn rời đi một mình.
Hắn vĩnh viễn tuân theo một nguyên tắc: Tất cả những chuyện không nên làm thì nhất quyết đừng làm.
“Đứng lại!”
Hai tên quân binh trước đó lại ngăn trước mặt Lý Bình An.
Bọn họ lộ ra thần sắc lạnh lùng, trên mặt mang nụ cười dữ tợn.
Trong mắt bọn họ, hai người này giống như hai con dê đang đợi làm thịt, mặc cho bọn họ xâu xé.
Thích khách làm nổ thuyền?
“Hắn bị mù à?” Quân binh bên trái nhướng mày, nhìn tên còn lại.
Tên còn lại thấp giọng nói: “Mù cũng không thể bỏ qua.”
Vừa dứt lời.
Lý Bình An liền xoay cánh tay, ánh đao như điện xẹt qua cổ hai người bọn họ.
Trong nháy mắt, máu tươi phun ra như suối.
Hai người chết ngay lập tức.
Tiểu Ngũ thì đã nhảy xuống nước cứu người đang bơi.
Đó là một cô nương, nói cho chính xác thì là một cô nương cực kỳ xinh đẹp.
Tiểu Ngũ nhếch miệng cười một tiếng, mình là anh hùng cứu mỹ nhân.
Loại tình tiết này đối với người thường xuyên đọc tiểu thuyết như hắn mà nói, đơn giản là quá quen thuộc.
Cô gái xinh đẹp nằm rạp trên mặt đất, phun ra một ngụm nước.
Bộ dạng vô cùng chật vật.
“Cô nương, nàng không sao chứ?”
Ngực nàng phập phồng lên xuống, không thể nói thành lời.
Đợi đối phương bình tĩnh hơn Tiểu Ngũ mới mở miệng hỏi thăm thân phận.
Liễu Vận rất nhanh tỉnh táo lại, quan sát Tiểu Ngũ.
“Đưa ta… Đưa ta đi tìm thái thú của các ngươi.”
Thái thú?
Tiểu Ngũ hơi kinh hãi.
Mặc dù trí thông minh của hắn không cao, nhưng hắn không phải người ngu.
Cô nương này vừa mở miệng liền muốn đi gặp thái thú.
Nhìn kỹ lại người này, hắn kinh động như gặp người trời.
Tuyệt đối không thể nào là cung nữ bình thường.
Một suy nghĩ to gan xuất hiện trong đầu Tiểu Ngũ, người này… không phải là công chúa trong truyền thuyết sao?
Tiểu Ngũ bị dọa sợ bởi ý nghĩ của mình, ngay sau đó đột nhiên cảm thấy kích động.
Hắn vậy mà lại cứu được công chúa.
Không nói tới vinh hoa phú quý, chắc chắn có một đời áo cơm không lo.
Công chúa có thể sẽ coi trọng hắn, cũng rất có thể vừa gặp hắn đã yêu.
Đây chẳng phải là nội dung thường gặp trong tiểu thuyết sao?
“Đại hiệp!” Tiểu Ngũ quay đầu tìm kiếm.
Nhưng hắn lại không thấy bóng dáng của Lý Bình An đâu, chỉ có thi thể hai tên quân binh vừa chết vì bị cứa cổ.
Tiểu Ngũ và Liễu Vận rời khỏi bờ sông, rất nhanh liền gặp phải một đám tráng sĩ mặc quân phục màu đen.
Người cầm đầu là một nam tử mặt đen, thân hình cao lớn như một tòa tháp sắt, vác trên lưng một thanh trường đao vừa dài vừa rộng.
Cẩm Y vệ!
Đúng lúc lại gặp được bọn họ.
Tiểu Ngũ vội vàng tiến tới: “Chư vị thượng quan, ngự thuyền của công chúa bị tập kích, vị này là công chúa trên thuyền.”
Đại hán mặt đen nhếch hàng lông mày kiếm, không nói không rằng mà chỉ quan sát Tiểu Ngũ.
Sau đó, ánh mắt rơi vào Liễu Vận đang đứng sau lưng.
“Ngươi là người phương nào?” Đại hán mặt đen trầm giọng hỏi.
“Tại hạ là người làm thay, Tiểu Ngũ.”
Tiểu Ngũ không chút phòng bị mà khai thẳng ra danh tính của mình.
“Còn có người nào đi chung với ngươi không?” Đại hán mặt đen lại hỏi.
Tiểu Ngũ định khai ra Lý Bình An, nhưng hắn bỗng nhiên giật mình.
Đối phương không hỏi thăm chuyện công chúa bị tập kích trước, mà ngược lại là hỏi về hắn.
Hơn nữa thần sắc của người này rất bình tĩnh, giống như… giống như đã sớm biết ngự thuyền của công chúa sẽ bị tập kích.
Tiểu Ngũ nuốt nước miếng, bàn tay âm thầm mò tìm thanh đao bên hông.
Hắn vậy mà lại đụng phải mấy tên sát thủ giả trang thành Cẩm Y vệ.
Cho dù Lý Bình An chưa đi, đối mặt nhiều cao thủ như vậy chỉ sợ cũng không có khả năng phản kháng.
Huống chi một mình Tiểu Ngũ hắn.
Một tia sáng xẹt qua, thân thể Tiểu Ngũ cứng đờ.
Hắn ôm cổ họng, ngũ quan vặn vẹo.
Lúc nhóm sát thủ đang muốn tấn công Tiểu Ngũ thì Liễu Vận đứng sau lưng hắn đã ra tay trước.
Bùm!
Kèm tiếng nổ thật lớn là khói trắng mù mịt đột nhiên tỏa ra xung quanh.
“Không ổn! Trong khói có độc.”
Cả đám sát thủ vội lùi ra ngoài mấy trượng.
Tiểu Ngũ ngã ra đất, ánh mắt kinh ngạc nhìn theo phương hướng mà Liễu Vận biến mất.
Có lẽ đến chết hắn vẫn không nghĩ ra, vì sao bản thân hắn lại chết một cách qua loa như vậy.
Hắn rõ ràng còn có rất nhiều mơ tưởng.
Cưới công chúa, một bước lên trời, tạo nên thiên hạ của riêng mình trong thế giới loạn lạc này.
Nhưng mà… sự thật rất tàn khốc.
…
Lý Bình An trở lại quán trọ, sau khi cởi giày xong thì ngồi ở trên giường.
Hắn dựa lưng vào vách tường, ngồi xếp bằng.
Vận chuyển chân khí, tập trung ý chí, bổ sung khí hư, định thần.
Nhắm mắt một hồi lại mở mắt.
Trời cũng đã sáng.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bầu trời ảm đạm.
Lý Bình An rời khỏi quán trọ, thấy rất nhiều quân binh trên đường phố.
Thỉnh thoảng còn có vài con ngựa chạy qua.
Tin tức ngự thuyền của công chúa bị tập kích đã truyền đến kinh thành, ở một Lạc Thủy thành nhỏ nhoi lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Nghe nói đêm qua có rất nhiều người bị bắt, toàn bộ phủ đô đốc Lạc Thủy thành, đội binh mã, Kim Ngô vệ, Cẩm Y vệ đều bị điều động.
Có có binh mã được khẩn cấp điều tới từ hai tỉnh gần nhất.
Chỉ là, cho đến giờ vẫn không có chỉ huy thống nhất, mỗi bên tùy ý làm theo ý mình dẫn đến hỗn loạn.
Lý Bình An cho con trâu già ăn, ở trong quán trọ cả ngày.
Hắn cũng không có ý định tiếp tục đi làm nhiệm vụ được giao phó.
Mặc dù hắn rất muốn có được dược liệu của “Sinh Mạch tán”, nhưng tình thế hiện tại quá hỗn loạn.
Chỉ cần hơi bất cẩn là sẽ gây ra rắc rối lớn.
Nếu như bị xem như phản đảng rồi bị bắt lại, vậy thì cái có được không bù nổi cái mất đi.
Ngày thứ hai.
Lý Bình An biết được tin tức về cái chết của Tiểu Ngũ.
Người của quan phủ phát hiện thi thể của Tiểu Ngũ ở bờ sông, còn có hai thi thể của hai tên quân binh.
Tiểu Ngũ tự nhiên trở thành người bị tình nghi.
Người có quan hệ với hắn, cha mẹ người thân hắn đều bị áp giải đến đại lao, ngay cả mấy bằng hữu của hắn cũng bị bắt đi.
Chân dung hắn treo khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Lý Bình An để chân dung lên bàn, nghe khách uống trà xung quanh bàn luận.
Trong lòng hắn lặng lẽ thở dài một hơi.
Không biết là đồng cảm, hay là tiếc thương.
Tiếc thương số mệnh của người này cũng bi thảm giống như mình.
Trong khoảng thời gian này, quan phủ tuần tra rất nghiêm ngặt.
Cứ cách hai ba ngày là quán trọ bị lục soát, thỉnh thoảng còn có một nhóm người bị dẫn đi.
Để đảm bảo an toàn, ông chủ quán trọ liền sắp xếp cho mấy người khách thường trú vào những căn phòng ở sân sau.
Lý Bình An cứ như vậy bỏ ra một ít tiền, thuê một phòng nhỏ chỉ có một mình hắn ở.
Còn có vườn hoa ở trước cửa, có thể trồng một ít rau.
Nếu như không có việc gì, hắn sẽ dẫn con trâu già đi vài vòng trong sân.
Không quá hai ngày, những khách trọ khác đều rời đi.
Cả gian nhà chỉ còn một mình Lý Bình An, và một con trâu già.
Ông chủ quán trọ là người đàng hoàng, thấy Lý Bình An là người mù thì để hắn giúp quét dọn sân vườn, không thu tiền thuê nhà của hắn.
Dù sao viện này cũng chỉ là nơi để đồ lặt vặt, có người ở đây còn có thể làm tăng chút sinh khí.
Bằng không thì sẽ có chuột hay con gì đó gặm nhấm khắp nơi làm hỏng đồ đạc trong nhà.
Ngày hôm nay, Lý Bình An mua thức ăn từ ngoài trở về.
Liền nghe con trâu già kêu “Ngưu… ưu!” như là đã xảy ra chuyện.