Quy trình thẩm định hoàn tất vào một ngày cuối tháng Bảy. Lời đề nghị của Oceanwide lập tức có hiệu lực và việc mua lại chính thức bắt đầu với thời gian kéo dài trong vòng một tháng.
Bởi vì hội đồng quản trị của Saint Games đã âm thầm khuyến nghị các cổ đông lớn giữ lại cổ phần của họ, chưa kể giá offer của Oceanwide không thể so sánh với giá cao hơn vài trăm phần trăm nên không có nhiều cổ đông chấp nhận lời đề nghị và bán cổ phần của mình. Khi hết hạn chào mua, Oceanwide nắm giữ tổng cộng 31% cổ phần.
Vì là “hiệp sĩ trắng” thân thiện nên giá chào mua công khai đã được thương lượng giữa Oceanwide và hội đồng quản trị của Saint Games.
Nhìn thấy tình hình này, cuối cùng Thanh Huy đã thông báo sẽ không gia hạn offer nữa sau nhiều lần dời ngày, như vậy coi như offer từ Thanh Huy đã bị hủy bỏ.
Đương nhiên Thanh Huy có thể nâng báo giá, nhưng việc Oceanwide làm hiệp sĩ trắng đã nhận được sự ủng hộ từ Saint Games, tiền của hai bên lại tương đương nhau nên phần thắng của Thanh Huy không hề lớn.
Nguy cơ của Saint Games tạm thời được giải trừ.
Tiếp theo phải xem liệu Tập đoàn Oceanwide có thực hiện thêm động thái nào để tăng cổ phần nắm giữ sau ba tháng hay không.
Kinh Hồng không ngờ rằng trong ba tháng chờ đợi này, Saint Games luôn rất sốt sắng thể hiện, bọn họ tích cực yêu cầu Oceanwide, với tư cách là cổ đông lớn nhất của Saint Games, trợ giúp “Cuộc Viễn Chinh” đánh vào thị trường Trung Quốc và giải quyết vấn đề cấp phép “tiến vào Trung Quốc” vốn rất khắt khe của chính phủ.
Các tiêu chuẩn để phê duyệt từ phía chính phủ luôn khá là mơ hồ và Saint Games cần một công ty khổng lồ có mối quan hệ mật thiết với chính phủ và đủ khả năng hỗ trợ.
Nhưng Kinh Hồng lại tỏ ý muốn án binh bất động, cũng vận dụng chiến thuật “trì hoãn”.
Trì hoãn một tuần, rồi lại kéo thêm một tuần nữa.
Lãnh đạo của Saint Games cực kỳ sốt ruột và liên tục thúc giục Oceanwide, thậm chí còn giả vờ như vô tình gây rắc rối với một game online khác hợp tác vận hành với Oceanwide. Vì xuất hiện bug nên Oceanwide phải lập tức đóng máy chủ tại Trung Quốc của game, đến hôm sau khi đã giải quyết xong xuôi mới mở lại, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa hai bên.
***
Thời gian dần trôi, kỳ hạn ba tháng “không được tăng cổ phần nắm giữ” đối với Saint Games sắp kết thúc.
Trước khi kết thúc, Kinh Hồng đã bay tới Đại Liên* để tham dự một hội nghị thượng đỉnh chuyên môn của các nhà lãnh đạo trong ngành công nghệ thông tin.
*Đại Liên là thành phố địa cấp thị hay thành phố thuộc tỉnh của tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc.
Kinh Hồng vốn không định đi, nhưng giám đốc điều hành phụ trách “Oceanwide Entertainment” đột nhiên từ chức, HR lọc tới lọc lui cuối cùng cũng tìm được một SVP cực kỳ phù hợp từ Tập đoàn Thanh Huy, SVP này hiện đang làm việc tại chi nhánh Thượng Hải của Thanh Huy.
Vấn đề là sau khi trò chuyện, vị SVP này của Thanh Huy không có hứng thú mấy với chuyện “nhảy việc”, chị ta đã gắn bó với Thanh Huy mười tám năm.
Một mình chạy tới Thanh Huy Thượng Hải để gặp vị SVP này thì có vẻ hơi lố quá, vì vậy khi biết đối phương sẽ tham gia hội nghị thượng đỉnh các lãnh đạo tại Đại Liên, Kinh Hồng lập tức quyết định mình cũng sẽ tham gia, đồng thời hẹn người nọ một buổi ngồi nói chuyện ở quán cà phê gần hội trường. Sau một thoáng do dự thì cuối cùng người kia cũng đồng ý.
Vậy là một ngày trước hội nghị thượng đỉnh, Kinh Hồng vừa đến Đại Liên đã tới thẳng quán cà phê hẹn trước.
Quán cà phê này có concept rất độc đáo, được chủ quán biến thành một khu rừng mưa nhiệt đới, cây xanh rải rác khắp nơi, các phòng riêng nhỏ trên tầng hai trông giống như những cabin gỗ nhỏ, xung quanh ốp gỗ và có một tấm vách kính kịch trần sáng sủa. Bên dưới cabin gỗ, lớp trang trí giống như vỏ cây bao bọc chặt các cột chống khiến cả quán cà phê như một khu rừng nhiệt đới trong thành phố.
Khi Kinh Hồng bước từng bước lên bậc thang thì cửa quán cà phê đột ngột bật mở, một người đàn ông anh tuấn bước ra từ bên trong.
“…” Kinh Hồng dừng bước.
Là Chu Sưởng.
Chu Sưởng nhìn thấy Kinh Hồng thì cũng hơi bất ngờ. Hôm nay rất lạnh, Kinh Hồng mặc một chiếc áo măng-tô nỉ cổ lông, phần lông màu đen dài và dày ve vuốt cằm anh, ôm lấy nửa cổ khiến chiếc cổ của anh trông càng trắng và thon dài hơn. Kinh Hồng không cài cúc áo măng-tô, tôn lên vóc người cao ráo của anh.
Trước đó Chu Sưởng đã lướt qua danh sách khách mời tại hội nghị thượng đỉnh công nghệ thông tin này một lần, hắn biết không có Kinh Hồng trong đó, ban đầu hắn hơi ngẩn ra khi nhìn thấy anh, nhưng một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng đã thay thế ngay sau đó, sắc mặt khó chịu sau buổi đàm phán hợp tác vừa rồi cũng giãn ra. Hắn hỏi, “Giám đốc Kinh, sao tự nhiên lại nghĩ đến việc tham gia hội nghị thượng đỉnh ở Đại Liên lần này?”
“Giám đốc Chu.” Kinh Hồng bắt chuyện trước, anh nói vào tai nghe bluetooth một câu “Chờ chút, tôi gặp người quen”, sau đó anh nở một nụ cười lịch sự đáp lại, “Không từ chối được nhiệt tình từ ban tổ chức. Mà ngẫm lại thì tôi nhận ra năm ngoái năm kia đều không tới, có câu quá tam ba bận mà nên bèn quyết định đến tham gia vào phút chót.”
“Ra là vậy.” Chu Sưởng vắt áo măng-tô ở cánh tay, hắn gật đầu rồi hỏi tiếp, “Tới quán cà phê này để gặp khách hàng à?”
“Thú thực thì không phải.” Kinh Hồng nói, “Đi gặp bạn học cũ. Bình thường tôi rất ít khi tới Đại Liên, lần này có dịp tới nên bạn bè cũ rủ rê tụ tập. Tối muộn rồi nhưng bọn họ vẫn quan tâm tôi, đến khách sạn uống gì đó và trò chuyện đôi câu. Gấp gáp lắm.”
Chu Sưởng lại gật đầu. Đương nhiên Kinh Hồng rất bận, nếu bạn học cũ muốn gặp anh thì cũng chỉ có thể gặp ở gần khách sạn.
Kinh Hồng hỏi lại, “Giám đốc Chu thì sao?”
“Gặp một bên đối tác.” Giọng Chu Sưởng nhẹ tênh, không còn cảm giác xa cách như lúc trước, “Nói chuyện hợp tác sắp tới nhưng chẳng có kết quả gì.”
“Cũng bình thường mà.” Kinh Hồng nói, “Được rồi giám đốc Chu, tôi vào trước đây. Hẹn gặp lại.”
Chu Sưởng nhìn chằm chằm đuôi mắt hơi xếch lên của Kinh Hồng và đáp, “Ừ, hẹn gặp lại.”
Hai người đi qua nhau như vậy.
Mùa đông ở Đại Liên rất lạnh, Chu Sưởng chào tạm biệt Kinh Hồng xong thì đứng lại ở cầu thang thêm vài giây, nhìn những luồng khói phả ra khi Kinh Hồng nói chuyện lúc nãy dần tản đi đến khi hoàn toàn biến mất, không còn dấu vết trong không trung thì mới cụp mắt đi xuống cầu thang.
Trong quán cà phê, Kinh Hồng nhìn xung quanh rồi cuối cùng cũng thấy Trương Lệ đã hẹn trước với anh đang ở trong góc.
Trương Lệ khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc dài uốn xoăn, nhìn vẻ ngoài trông khá hiền hòa.
“Giám đốc Kinh,” Sau khi Kinh Hồng đi tới, Trương Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt chị ta khá căng thẳng, “Lúc nãy tôi đã đụng mặt giám đốc Chu.”
“Ừ.” Kinh Hồng nói, “Tôi cũng gặp cậu ta ở cửa.”
Trương Lệ hỏi, “Có muốn đổi sang chỗ khác không?”
Kinh Hồng hoàn toàn hiểu được tâm trạng lo lắng của đối phương khi đến đây nói chuyện nhảy việc mà lại đụng phải ông chủ hiện tại của mình, anh suy nghĩ một chút rồi nói, “Chắc chắn cậu ta không quay lại đây đâu. Nếu chị không yên tâm thì chúng ta có thể lên tầng hai và tìm một chỗ nhìn được ra cửa.”
Trương Lệ gật đầu.
Thế là hai người chuyển chỗ lên tầng, mỗi người gọi một tách cà phê, Kinh Hồng bắt đầu nói về kế hoạch đối với “Oceanwide Entertainment”, đồng thời thể hiện sự tán thưởng trước năng lực của đối phương.
Tuy thỉnh thoảng Trương Lệ lại liếc ra ngoài cửa, nhưng Kinh Hồng nhìn ra chị ta vẫn nghe rõ từng câu anh nói.
Kinh Hồng lại hứa hẹn chuyện ủy quyền, nhưng cuối cùng anh lại nhấn mạnh thêm một câu, “Nhưng nếu thất bại thì coi như thất bại, chẳng sao hết, chị cũng đừng cảm thấy áp lực. Không ai có thể đảm bảo rằng mọi sản phẩm đều sẽ thành công. Oceanwide đi tới được quy mô như ngày nay là nhờ vào việc liên tục thử nghiệm và sai lầm.”
Nhìn chung Kinh Hồng là người thận trọng nhưng anh cũng tỏ ra tôn trọng thị trường, trong nhiều trường hợp thị trường rất khó lường, tốc độ anh bắt đầu hay dừng một dự án luôn rất nhanh, nên làm thì làm nên cắt thì cắt, về điểm này thì Chu Sưởng cũng tương tự.
Trương Lệ ngẩng lên.
Mắt nhìn người của Kinh Hồng rất chuẩn sau khi đã gặp gỡ và đánh giá rất nhiều người.
Bình thường một người sẽ có hai kiểu thái độ khi được giao phó trọng trách, một là biết ơn, vui mừng, nóng lòng muốn làm việc lớn, kiểu còn lại là chần chừ, sợ mình sẽ làm người ta thất vọng, sợ mình sẽ phụ sự trông chờ của đối phương. Người kiểu đầu coi bản thân là trung tâm còn kiểu sau thì coi người khác làm trung tâm. Mà điều đáng để người ta phải suy nghĩ chính là nam giới thường là loại thứ nhất còn nữ giới thường là dạng thứ hai.
Kinh Hồng đã từng đọc tài liệu về Trương Lệ.
Sinh ra ở một vùng nông thôn và có bốn em gái một em trai, nhưng Trương Lệ là người thông minh, chị ta thi đỗ vào Đại học Phục Đán và lấy cả bằng thạc sĩ. Sau khi tốt nghiệp, chị ta gia nhập Thanh Huy và là lứa nhân viên đời đầu của Thanh Huy.
Nghe nói từ ngày vào làm, chị ta đã làm việc mười hai tiếng một ngày, chưa làm xong các mốc nhiệm vụ theo từng giai đoạn thì sẽ chưa kết thúc công việc. Chị ta luôn đảm bảo tiến độ mỗi ngày, hoàn thành dự án sớm hơn thậm chí còn chỉ mất nửa thời gian, đủ để chị ta nhảy sang một dự án khác. Hơn nữa, nội dung công việc được nộp lên luôn nhiều hơn những gì được yêu cầu, chẳng hạn như chị ta sẽ đưa cả kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo của dự án vào.
Đồng thời, điều đáng ngạc nhiên là chị ta làm như vậy mà những đồng nghiệp khác không hề tỏ ra phản cảm. Có lẽ vì có nhiều em trai và em gái nên Trương Lệ cư xử rất ổn, chị ta luôn mang theo ít quà mỗi lần đến trụ sở ở Bắc Kinh họp với các bộ phận khác, ví dụ như bánh ngọt nổi tiếng trên mạng ở Thượng Hải. Còn ở văn phòng thì chị ta cũng tỏ ra khiêm tốn và còn bằng lòng trợ giúp người khác nên cũng không bị ác cảm, đồng nghiệp đều chỉ cảm thấy “Trương Lệ thích làm việc” mà thôi, dù rất có thể đây vốn là sự thật.
Vì vậy quá trình thăng chức của Trương Lệ tại Thanh Huy rất đều đặn. Kinh Hồng làm ông chủ đương nhiên cũng hiểu rõ người như vậy sẽ được thăng chức rất nhanh, những nhân viên được cất nhắc chưa chắc ai cũng là người thông minh hay lanh lợi vượt trội, nhưng mọi người đều sẵn sàng đề bạt một nhân viên đã “làm việc trong nhóm của mình nhiều năm, rất nghiêm túc chăm chỉ và hoàn thành mọi việc theo đúng kế hoạch”.
Và Trương Lệ cũng thể hiện tầm nhìn dùng người của mình sau khi lên director. Bản thân chị ta không hẳn là người sáng tạo nhưng năng lực phán đoán lại rất mạnh, có lẽ vì xuất thân bình dân nên sở thích của chị ta rất giống với “người bình thường”, chưa kể nhân viên cấp dưới đều là người giỏi nên thành tích vẫn luôn rất xuất sắc.
Mà với một leader thì chỉ cần “biết dùng người” đã là quá đủ.
Vì những “thành tích quá khứ” này nên Kinh Hồng đoán rằng có lẽ Trương Lệ công tác ở Thanh Huy mười tám năm trời chưa từng nghĩ đến việc chấp nhận thử thách mới, nhưng chị ta cũng chùn bước trước đủ kiểu trọng dụng và offer công việc khác.
Dựa vào điểm này, những lời Kinh Hồng nói luôn dẫn đến chủ đề “đừng cảm thấy áp lực”.
Anh đoán rằng trước đây tất cả những người đến chiêu mộ Trương Lệ đều tập trung vào việc họ tin tưởng vào khả năng của Trương Lệ đến mức nào và họ mong chờ thành tích của Trương Lệ ra sao.
Nhưng Kinh Hồng cũng không ép buộc đối phương.
Nói xong thì cà phê cũng gần hết, Kinh Hồng đứng dậy và nói sẽ cho chị ta hai tuần để cân nhắc lời đề nghị này, Trương Lệ đã đồng ý.
***
Hôm sau Kinh Hồng không gặp Chu Sưởng, vì quyết định tham gia diễn đàn khá muộn nên Kinh Hồng không được sắp xếp vào phiên toàn thể mà được thêm vào phiên song song. Nhiệm vụ chính là gặp gỡ Trương Lệ đã hoàn thành, Kinh Hồng lập tức trở về Bắc Kinh sau khi kết thúc cuộc thảo luận bàn tròn.
Còn Trương Lệ thì sau một tuần suy nghĩ cũng quyết định gia nhập Tập đoàn Oceanwide để đối mặt với những thử thách mới, Kinh Hồng bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt.
Có điều trước khi gia nhập, Trương Lệ đã đưa ra một yêu cầu là chị ta phải “có quyền nhân sự* trong bộ phận”, quyền nhân sự không nên giao cho tập đoàn mà chính mình phải nắm trong tay, và Kinh Hồng đã đồng ý. Anh biết điểm xuất sắc nhất của Trương Lệ chính là “dùng người”.
*Quyền nhân sự đề cập đến quyền quản lý của nhân viên doanh nghiệp, cán bộ và hồ sơ nhân sự, bao gồm cả việc xác định tư cách của cán bộ đã tốt nghiệp cũng như việc thăng chức và xếp hạng của họ. Tuy nhiên đây không phải là quyền hành chính nhân sự trong một công ty nói chung.
Khi Trương Lệ nói chuyện từ chức với Chu Sưởng, rõ ràng Chu Sưởng đã lặng người mất một lát.
Giọng hắn vẫn luôn rất trầm, hắn dựa vào ghế và nói, “Từ chức? Trương Lệ, chị đã gắn bó với Thanh Huy mười tám năm rồi.”
“Phải.” Thái độ của Trương Lệ rất ung dung, chị ta nói, “Tôi rất biết ơn sự tin tưởng và bồi dưỡng của Tập đoàn Thanh Huy trong suốt mười tám năm qua. Tôi vốn tưởng mình sẽ ở Thanh Huy mãi mãi, nhưng hiện giờ tôi có một cơ hội việc làm khiến tôi thấy hứng thú hơn, tôi mong muốn tìm kiếm thử thách mới.”
Chu Sưởng nói, “Tôi có thể hỏi là bên nào không.”
“Oceanwide.” Trương Lệ vẫn không hề bối rối, chị ta nói tiếp, “Nhưng nội dung công việc hoàn toàn khác với ở Thanh Huy, tôi phụ trách Oceanwide Entertainment, không có quan hệ cạnh tranh với mảng “dịch vụ tư vấn” hiện giờ. Tôi sẽ không tiết lộ chuyện gì, cũng sẽ không kéo theo nhân viên cấp dưới, hi vọng giám đốc Chu cân nhắc đến mười tám năm tôi phục vụ cho Thanh Huy mà đừng đưa ra thỏa thuận không cạnh tranh* gây khó dễ cho tôi.”
*Thỏa thuận không cạnh tranh (Non – Competition Agreement) là thoả thuận giữa người lao động và người sử dụng lao động mà theo đó, người lao động sau khi nghỉ việc không được làm việc cho đối thủ cạnh tranh của doanh nghiệp trước.
Nếu áp dụng thỏa thuận không cạnh tranh thì Trương Lệ sẽ không thể gia nhập một doanh nghiệp có mối quan hệ cạnh tranh trong vòng hai năm, nhưng Tập đoàn Thanh Huy sẽ phải chi trả tiền lương trong suốt thời gian đó.
Nhưng thực tế là nếu một nhân viên thật sự muốn đi thì công ty cũng không thể ngăn cản. Nếu không phải là nhân viên chính thức thì chỉ cần chấm dứt hợp đồng là xong chuyện. Có thể thấy Trương Lệ không muốn trở mặt, Chu Sưởng cũng không muốn.
“Oceanwide?” Trong khoảnh khắc ấy, Chu Sưởng đã hiểu rõ tất cả.
Hắn nói, “Chị biết mức lương và phúc lợi đều rất dễ thương lượng mà?”
“Cảm ơn giám đốc Chu.” Trương Lệ nói, “Nhưng chuyện này không liên quan tới mức lương và phúc lợi.”
Chu Sưởng gật đầu, hắn không thuyết phục nữa mà nói với Trương Lệ, “Được, tôi không ngăn cản chị. Chúc chị thành công ở Oceanwide.”
Trương Lệ đứng dậy và nở nụ cười chân thành hiền hậu, “Cảm ơn giám đốc Chu.”
Hai người nói chuyện thêm vài câu, cuối cùng Chu Sưởng mới hỏi, “Chị nói chuyện về vị trí mới ở Đại Liên vào tuần trước à?”
“Phải.” Trương Lệ nói thẳng, chị ta không thích vòng vo nên chỉ cười nói, “Thực ra giám đốc đã bắt gặp đấy. Giám đốc Kinh đã thuyết phục tôi ngay tại quán cà phê khi đó, vốn tôi không có hứng thú đâu.”
Chu Sưởng không thể tin nổi, “Hai người không thèm đổi chỗ luôn?”
“… Không.” Trương Lệ đáp, “Giám đốc Kinh nói giám đốc Chu sẽ không quay lại, chúng tôi không việc gì phải trì hoãn lãng phí thời gian.”
Trương Lệ đã đi, Chu Sưởng vẫn cảm thấy không tin nổi như cũ.
Vậy hóa ra Kinh Hồng bất ngờ quyết định tham gia hội nghị thượng đỉnh cho các lãnh đạo trong ngành IT ở Đại Liên lần đó chính là để đi cướp Trương Lệ về?
Kinh Hồng biết rõ Trương Lệ tham gia hội nghị thượng đỉnh ở Đại Liên cùng với hắn và gần như hai người luôn đi với nhau, vậy mà còn dám bay tới Đại Liên, gọi Trương Lệ lẻn ra ngoài một lát và hẹn gặp nhau ở quán cà phê ngay gần khách sạn?
Kinh Hồng cướp người của hắn ngay dưới mí mắt hắn?
Các quản lý cấp cao của Thanh Huy cũng đã từng bị đào đi trước đây, nhưng chưa có công ty nào dám ra tay khi đối tượng nhắm đến đang ở ngay bên cạnh hắn.
Sao anh dám?
Thậm chí bọn họ còn đụng mặt nhau.
Chẳng biết vì sao Chu Sưởng lại khắc sâu ấn tượng với từng câu nói của Kinh Hồng ngày hôm đó. Chu Sưởng vẫn nhớ rõ Kinh Hồng hoàn toàn không do dự trước câu hỏi “Đến quán cà phê làm gì” của hắn, anh trả lời hắn với vẻ mặt rất điềm nhiên, “Đi gặp bạn học cũ. Bình thường tôi rất ít khi tới Đại Liên, lần này có dịp tới nên bạn bè cũ rủ rê tụ tập. Tối muộn rồi nhưng bọn họ vẫn quan tâm tôi, đến khách sạn uống gì đó và trò chuyện đôi câu. Gấp gáp lắm.”
Cuối cùng anh tới là để cướp người của hắn.
Đụng mặt hắn vậy mà hoàn toàn không chột dạ, vẫn còn thực hiện theo kế hoạch đề ra, thậm chí còn chẳng thèm đổi chỗ ngồi.
Chu Sưởng nghĩ: Ai bảo điện ảnh và truyền hình Trung Quốc hết hi vọng rồi?
Chưa kể Kinh Hồng còn thật sự thuyết phục được đối phương. Trong những năm qua, có vô số công ty lớn nhỏ săn đón Trương Lệ, nhưng Trương Lệ chưa bao giờ bị lay động, không ngờ Kinh Hồng lại thuyết phục chị ta thành công.
Đương nhiên Chu Sưởng cảm thấy khó chịu với vị trí trống này, nhưng cùng với đó, chẳng hiểu vì sao tim hắn cũng thấy ngứa ngáy như bị một sợi lông vũ vuốt ve.
Anh mở khóa điện thoại, gửi cho Kinh Hồng một tin nhắn như đùa giỡn:
[Đừng cướp nữa, giám đốc Kinh.]
Ở phía bên kia, Kinh Hồng vốn đang khó ở với sự thúc giục từ lãnh đạo của Saint Games, sau khi đọc được tin nhắn này thì tâm trạng bỗng tốt hơn rất nhiều.
Anh biết đây không phải là dấu hiệu tỏ ra lép vế hay một lời cầu xin, đơn giản chỉ là một lời trêu chọc thuận miệng của Chu Sưởng mà thôi.
Kinh Hồng không đáp lại, nhưng khi nhìn mấy chữ này, ngón tay anh khẽ nắm lại, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên môi dưới và lặng lẽ mỉm cười.