Khó Bề Hòa Hợp

Chương 29

Vài ngày sau khi cướp được Trương Lệ về, Thanh Huy và Chu Sưởng thắng Kinh Hồng một bàn ứng phó không kịp ở một sản phẩm khác.

Về sản phẩm này thì ban đầu Oceanwide và Thanh Huy chia nhau thị trường thành phía nam và phía bắc, Thanh Huy tập trung tấn công phía bắc còn Oceanwide đánh xuống phía nam và luôn duy trì trạng thái hòa bình trong nhiều năm qua. Nhưng gần đây sản phẩm của Tập đoàn Thanh Huy đã cho thấy bước đột phá trong công nghệ, và vào buổi tối ra mắt phiên bản mới của sản phẩm, Chu Sưởng lại đập một trăm triệu để phủ sóng khắp Thượng Hải một cách cực kỳ đột ngột.

Vượt sông chỉ trong một đêm, phá vỡ thỏa thuận ngầm và phát động tấn công bất ngờ về phía nam, lần này Thanh Huy đã đánh cho Oceanwide không kịp trở tay.

Video quảng cáo cho sản phẩm tại Thượng Hải của Tập đoàn Thanh Huy ngay lập tức lan truyền khắp Internet.

Kinh Hồng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: Về phiên bản mới này, thậm chí Chu Sưởng còn không thử nghiệm hiệu quả mở rộng ở phía bắc mà đã trực tiếp vượt Trường Giang châm ngòi chiến tranh?

Chu Sưởng tự tin đến mức nào với phán đoán của chính mình vậy?

***

Nhoáng cái đã sang tháng Mười, trước khi điều khoản “Tập đoàn Oceanwide không thể tăng cổ phần nắm giữ của Saint Games trong vòng ba tháng” hết hiệu lực, báo cáo tài chính quý III của Saint Games đã được công bố.

Các số liệu quan trọng như doanh thu, biên lợi nhuận v.v. đều thấp hơn dự kiến, thậm chí còn thấp hơn đáng kể so với dự kiến.

Ngay khi báo cáo tài chính được công bố, giá cổ phiếu của Saint Games đã giảm 10% chỉ trong một ngày, rất nhiều nhà phân tích đều tỏ ra không tin nổi. Chẳng ai ngờ được thời kỳ hot của trò chơi mới “Cuộc Viễn Chinh” lại ngắn ngủi như thế.

Có lẽ vì báo cáo tài chính không khả quan, chủ tịch Saint Games lại một lần nữa thúc giục Oceanwide hành động để giải quyết các vấn đề liên quan đến chính sách và giúp “Cuộc Viễn Chinh” tiến vào Trung Quốc, hơn nữa còn tỏ ra rất sốt ruột.

Xem ra trong mấy tháng vừa rồi, Saint Games nhiều lần xin Oceanwide giúp đỡ đánh vào Trung Quốc và mở rộng thị trường cũng vì vấn đề trong khâu vận hành kinh doanh, dù gì thì chắc chắn CEO phải biết chuyện “Cuộc Viễn Chinh” không có thành tích tốt.

Để đàm phán vấn đề “tiến vào Trung Quốc”, chủ tịch của Saint Games đã đích thân bay một chuyến đến Bắc Kinh để hẹn Kinh Hồng và tới thẳng Oceanwide, có vẻ rất chân thành.

Tại tòa cao ốc năm mươi tầng của Oceanwide, trong văn phòng tổng giám đốc.

Trợ lý của Kinh Hồng dẫn chủ tịch Mark Greenberg của Saint Games vào văn phòng của Kinh Hồng.

Cha mẹ của Mark Greenberg là người Do Thái, bản thân gã cũng có một số đặc điểm của người Do Thái. Trước đây Kinh Hồng luôn nghĩ rằng người sáng lập một công ty trò chơi sẽ trông hơi mọt sách, nhưng Mark Greenberg này rõ ràng không phải vậy, gã có vẻ ngoài giống như một doanh nhân khôn khéo.

Trên thực tế, mặc dù gã là người sáng lập Saint Games nhưng người có công lớn nhất đối với công ty này lại là hai đối tác còn lại, cũng tức là những người đồng sáng lập. Ý tưởng, thế giới quan v.v. trong game đều đến từ nhóm đối tác, nhưng vì Mark Greenberg giỏi quản lý kinh doanh nên đã ngồi được vào vị trí CEO.

Tuy nhiên trong một hai năm trở lại đây, Mark Greenberg cũng bị công kích rất nặng nề. Uy tín của gã giảm mạnh do lộ tin quấy rối tìn.h dục một vài kỹ sư nữ tại Saint Games vào đầu năm ngoái, thậm chí một số cổ đông còn yêu cầu công ty đổi CEO. Chẳng qua nhờ vào khả năng kiểm soát hội đồng quản trị của Mark Greenberg rất tốt và một số thành viên hội đồng quản trị độc lập của công ty đều đứng về phía gã nên gã đã vượt qua cuộc khủng hoảng đó một cách an toàn.

Thậm chí Kinh Hồng còn không thèm nhấc người đi tới khu vực tiếp khách, anh vẫn ngồi sau bàn giám đốc, chỉ vào cái ghế đối diện mình và nói, “Mời ngồi.”

Mark Greenberg do dự một lát, cuối cùng vẫn kéo ghế ra và ngồi xuống.

Biết Kinh Hồng giỏi tiếng Anh nên Mark Greenberg cũng không cố gắng giảm tốc độ nói của mình, gã cười cười rồi đi thẳng vào vấn đề, “Lần này tôi tới đây là vì chuyện vào Trung Quốc của “Cuộc Viễn Chinh” đã bị trì hoãn mấy tháng…”

“Không việc gì phải vội,” Kinh Hồng lại ngắt lời gã, “trước khi nói về chuyện đánh vào Trung Quốc thì hãy nói về báo cáo tài chính quý III của Saint Games đi.”

Mark Greenberg đan chéo mười ngón tay đặt trên đùi, nghe vậy thì khựng lại một chút nhưng rồi vẫn đáp, “Được.”

Kinh Hồng lật tập tài liệu bên tay phải nhưng không tìm thấy gì, anh bèn nhấn số nội bộ và nói với trợ lý, “In thêm một bản báo cáo tài chính của Saint Games rồi đưa vào đây giúp tôi, cả quý II lẫn quý III luôn.”

Đàm Khiêm trả lời ngay lập tức, “Vâng thưa giám đốc Kinh.”

Trong suốt thời gian chờ đợi sau đó, Kinh Hồng hoàn toàn phớt lờ Mark Greenberg ngồi đối diện mình, chỉ tập trung phê duyệt tài liệu.

Hai ba phút sau, Đàm Khiêm mang báo cáo tài chính vào phòng. Kinh Hồng nhận lấy, nói “Cảm ơn” rồi lại giao mấy tập hồ sơ vừa duyệt cho trợ lý để thực hiện quy trình online của công ty. Công ty quá lớn, có rất nhiều thứ cần Kinh Hồng phê duyệt, rất ít khi Kinh Hồng tự mình sử dụng hệ thống online của công ty, về cơ bản anh đều sẽ duyệt trên giấy, sau đó trợ lý sẽ scan tài liệu, đăng lên hệ thống và giữ lại bản thảo.

Sau khi trợ lý rời đi, Kinh Hồng mới từ từ mở báo cáo tài chính ra và nói, “Doanh thu của “Cuộc Viễn Chinh” trong quý III đã giảm 20% so với quý II, tỷ suất lợi nhuận giảm 29%. Tốc độ tăng trưởng của người dùng cũng chậm lại đáng kể, giảm hẳn một phần tư.”

Mark Greenberg im lặng một lát mới đáp, “Phải. Thành tích của “Cuộc Viễn Chinh” không được như mong đợi nên chúng tôi cần gấp rút mở rộng thị trường”.

“Không đúng.” Kinh Hồng mở ngăn kéo lấy một thứ khác ra rồi nói tiếp, “Hình như “Cuộc Viễn Chinh” đã tổ chức khá nhiều sự kiện lớn trong hai tháng qua nhỉ? Ngày 15 tháng Tám, người chơi sẽ được tặng mười nghìn vàng khi đăng nhập. Ngày 15 tháng Chín, lại thêm một lần tặng mười nghìn vàng khi đăng nhập nữa. Ngày 30 tháng Tám…” Kinh Hồng nhớ kỹ từng tí một, “Ngoài ra thì mỗi tháng “Cuộc Viễn Chinh” đều tung ra một số hiệu ứng đặc biệt cho kỹ năng nhân vật bao gồm tất cả các class* kể từ khi chính thức hoạt động. Nhưng trong suốt tháng Tám và tháng Chín, Saint Games lại chỉ cho ra mắt một hiệu ứng đặc biệt với class đánh xa “Mẫu Hạm” và một hiệu ứng đặc biệt với “Rồng Bay”. Ngoài ra, từ ngày 15 tháng Tám đến ngày 15 tháng Mười, tất cả các hiệu ứng đặc biệt đều được giảm giá một nửa. Cuối cùng, trong hai tháng qua, “Cuộc Viễn Chinh” đã tạm dừng quảng bá tại Nhật Bản, Hàn Quốc và Ấn Độ v.v., thậm chí cắt giảm một nửa số quảng cáo ở thị trường lớn nhất là Hoa Kỳ, đã vậy còn ngừng chạy Facebook Ads hoàn toàn.” Kinh Hồng nói xong thì ném bản báo cáo kia tới trước mặt Mark Greenberg.

*Class: Lớp nhân vật, thường thì chỉ xuất hiện trong các tựa game nhập vai trực tuyến nhiều người chơi với các lớp nhân vật có kỹ năng khác nhau, hoặc các môn phải khác nhau. 

“…” Mãi sau Mark Greenberg mới giải thích, “Vì lo ngăn cản Thanh Huy, chào đón Oceanwide và điều chỉnh nguồn lực nên hai tháng qua Saint Games không đặt trọng tâm vào những hoạt động thường lệ của “Cuộc Viễn Chinh”, đây là sơ suất thôi.”

Kinh Hồng nghe từng chữ một, nghe xong mới nhếch môi hỏi, “Làm gì có? Chẳng lẽ không phải mấy người cố ý à?”

Mark Greenberg, “…”

Thực ra Kinh Hồng đã đề phòng chuyện này từ sớm.

Anh nhìn ra được Saint Games không chào đón Thanh Huy cũng không chào đón Oceanwide. Kéo Oceanwide vào đơn giản chỉ là động thái bất đắc dĩ.

Nhìn chung cũng chỉ có từng đó cách ứng phó khi phải đối mặt với nguy cơ thâu tóm thù địch, ví dụ như “hiệp sĩ trắng”, hoặc là “chiến lược phá sạch*”, ngoài ra còn có “chiến thuật viên thuốc độc*” phổ biến nhất trong vài thập niên qua v.v.

*Tiêu thổ (phá sạch) là một chiến lược quân sự khi một đội quân trước khi rút ra khỏi một địa điểm sẽ phá hủy tất cả những thứ mà địch quân có thể sử dụng được. Tuy nghĩa chính là đốt lương thực, nhưng chiến pháp này bao gồm luôn việc phá sạch các phương tiện trọng yếu như nhà cửa, giao thông, liên lạc, nhà máy… Mục đích là tạo khó khăn cho địch quân khi vào vùng đất bị tàn phá, không đủ điều kiện đóng quân, ăn nghỉ và sửa sang dụng cụ máy móc.

*Viên thuốc độc (poison pill) là là một phương pháp phòng hộ thâu tóm thù địch bằng cách “pha loãng” cổ phiếu nhằm tạo ra rào cản về giá mua cho công ty định thâu tóm. Việc pha loãng cổ phiếu ở đây được hiểu là công ty mục tiêu sẽ phát hành thêm cổ phiếu mới cho các cổ đông hiện hữu nhằm tăng vốn điều lệ, qua đó làm giảm giá trị cổ phiếu của chính công ty này, từ đó gây bất lợi cho công ty hoặc cá nhân mua lại.

Hành động của Saint Games cùng kiểu với chiến lược phá sạch, đó là bán tài sản có giá trị của công ty hoặc phá hủy các tính năng có giá trị của công ty, hoặc là mua tài sản rác làm tăng nợ của công ty khiến công ty trở nên kém hấp dẫn hơn, từ đó làm người mua mất hứng thú, có thể gọi đây là chiến thuật vứt đi*.

*Dùng để chỉ khi sự việc đã phát triển theo chiều hướng xấu đi; không thể tốt lên được nữa thì dứt khoát không tìm cách khắc phục tiếp nữa mà mặc kệ cho tình hình ngày càng tệ hơn.

Mà làm vậy thì cả hai bên đều thua.

Nhưng các công ty dot-com thì khác, tài sản cốt lõi quan trọng nhất của các công ty Internet hiện nay là “lưu lượng truy cập”, vì vậy chỉ cần báo cáo tài chính của công ty game còn ảm đạm, cả doanh thu và biên lợi nhuận đều giảm so với quý II, cho thấy người dùng cũ không còn hứng thú với trò chơi trong khi tốc độ tăng trưởng của người dùng mới đang tiến gần đến giai đoạn bão hòa, như vậy thì đương nhiên Oceanwide sẽ mất đi hứng thú.

Có lẽ ý tưởng ban đầu của Saint Games là lợi dụng Oceanwide để từ chối Thanh Huy, sau đó lại lấy cớ “cố gắng hoàn thiện thẩm định” để trì hoãn offer của Oceanwide, đợi báo cáo tài chính quý III được công bố thì Oceanwide và Thanh Huy sẽ đều mất hứng thú, Saint Games sẽ không gặp nguy hiểm nữa.

Nhưng Oceanwide từ chối việc bị trì hoãn, thậm chí Triệu Hãn Thanh còn kéo hành lý ra sân bay ngay trong đêm, vậy nên Saint Games buộc phải đồng ý cho Oceanwide thẩm định, chấp nhận offer từ Oceanwide và cuối cùng phải cho đi 31% cổ phần.

Rõ ràng là Tập đoàn Oceanwide từ chối cam kết “không tăng cổ phần nắm giữ” vì cũng muốn giành quyền kiểm soát Saint Games, vậy nên hội đồng quản trị Saint Games đã cố gắng hết sức để ngăn chặn Oceanwide có bất kỳ động thái nào trong ít nhất là ba tháng, bọn họ có thể chờ đến khi báo cáo tài chính được công bố và hi vọng Oceanwide sẽ từ bỏ sau khi xem báo cáo tài chính.

Trong khi đối với một trò chơi, chỉ cần nền tảng của trò chơi vẫn còn đó thì có thể dễ dàng đợi đến khi khủng hoảng qua đi để thu hút người chơi quay lại và tái khởi động các sự kiện. Dù sao thì điều người chơi thích nhất không phải là những hiệu ứng đặc biệt lộng lẫy mà là lối chơi độc đáo cốt lõi, họ sẽ không bao giờ từ bỏ “Cuộc Viễn Chinh” chỉ vì thiếu hiệu ứng đặc biệt.

Nhưng Kinh Hồng đã dự đoán được việc này từ trước.

Anh vẫn luôn yêu cầu cấp dưới theo dõi thật sát các hoạt động của “Cuộc Viễn Chinh”, thậm chí còn tự mình đăng ký tài khoản để kiểm tra các hoạt động bên trong.

Cuối cùng đúng như dự đoán, “Cuộc Viễn Chinh” tặng vàng hai lần, giảm nửa giá để kích sale cho toàn bộ hiệu ứng đặc biệt, nhưng chỉ có hai vật phẩm được phát hành trong sáu mươi mốt ngày từ tháng Tám đến tháng Chín.

Đồng thời báo cáo còn cho thấy tất cả các chương trình marketing ở Nhật Bản, Vương quốc Anh, Ấn Độ và những nơi khác đã bị tạm dừng, cố tình làm chậm sự tăng trưởng số lượng người dùng.

Nói cách khác, Saint Games đang cố ý khiến “Cuộc Viễn Chinh” trông giống như một game rác trong suốt mấy tháng qua, khiến Saint Games có vẻ trông như một công ty vứt đi.

Kinh Hồng lại hỏi Mark Greenberg, “Ba tháng đã qua rồi, có phải Saint Games đã tìm được mấy tập đoàn tài chính nhỏ và định mua lại 31% cổ phần trong tay Oceanwide không?”

Kinh Hồng đoán rằng Saint Games đã tìm được một vài tập đoàn tài chính nhỏ ở Hoa Kỳ hoặc châu Âu trong ba tháng qua. Bọn họ muốn tranh thủ lúc báo cáo tài chính yếu kém, giá cổ phiếu trì trệ, Tập đoàn Oceanwide mất đi hứng thú và khả năng cao sẽ muốn thoát ra để cùng nhau mua lại 31% cổ phần trong tay Oceanwide. Bằng cách này, các cổ đông của Saint Games sẽ lại bị phân tán, quyền kiểm soát của công ty sẽ được ổn định trở lại và cuộc khủng hoảng sẽ được giải quyết.

Những tập đoàn tài chính kia hẳn là đã biết được kế hoạch của Saint Games, muốn giành được một miếng bánh từ cái bánh “Cuộc Viễn Chinh” và kiếm một ít tiền mà thôi.

Nếu Oceanwide vẫn còn muốn chờ đợi và không bán đi số cổ phần này sớm, công ty sẽ phải bấm bụng nhịn đau trước tình trạng giảm doanh thu trong vài tháng nữa, và điều này cũng sẽ được phản ánh trong báo cáo tài chính các kỳ tiếp theo.

Tóm lại, tất cả mục đích đều là để khiến Oceanwide lầm tưởng rằng trò chơi quan trọng nhất của Saint Games trong những năm gần đây là “Cuộc Viễn Chinh” sẽ có tương lai rất ảm đạm, từ đó mất hứng thú với việc “kiểm soát Saint Games” và chuyển nhượng lại 31% cổ phần khi người tiếp nhận xuất hiện.

Mark Greenberg nói, “… Đương nhiên là không phải. Sao các vị có thể nghĩ như vậy?” Nhưng rõ ràng nét mặt tươi cười của gã đã sượng trân.

Kinh Hồng lại hỏi tiếp, “Saint Games chỉ có ý định để Oceanwide làm cổ đông lớn trong ba tháng, vậy nên các người mới thúc giục Oceanwide giải quyết vấn đề chính sách cho “Cuộc Viễn Chinh”, để trải đường sẵn cho “Cuộc Viễn Chinh” vào Trung Quốc, đúng chứ?”

“No!” Lúc này thì Mark Greenberg chỉ có thể liên tục lặp đi lặp lại một chữ “No!”.

Kinh Hồng lại nói, “Lợi dụng Oceanwide để đẩy lùi Thanh Huy, sau đó kêu gọi Oceanwide giúp đỡ “Cuộc Viễn Chinh” giải quyết các vấn đề chính sách của Trung Quốc, lấy được cấp phép đưa vào hoạt động tại Trung Quốc, nhưng đồng thời lại làm giảm doanh thu và lợi nhuận của “Cuộc Viễn Chinh”. Chờ hết ba tháng, các người sẽ lại dùng báo cáo tài chính quý III tệ hại để làm Oceanwide cho rằng mình đã sai lầm, vì thua lỗ mà mất hứng thú với Saint Games, từ đó bán lại cổ phần Saint Games cho các người… Vừa khéo giá cổ phiếu còn đang ở mức thấp và thậm chí các người còn kiếm được một khoản chênh lệch.” Kinh Hồng cười cười, “Tính toán giỏi thật đấy. Lợi dụng Oceanwide đến cùng luôn.”

Đê tiên thật, Kinh Hồng nghĩ. Anh bỗng hơi hiểu tại sao Chu Sưởng lại không thèm khách sáo với Saint Games như thế.

Mark Greenberg vẫn kiên quyết phủ nhận đáy lòng gã đã lạnh ngắt. Gã nghĩ Kinh Hồng và Chu Sưởng đều còn trẻ, lại không hoạt động ở thị trường phương Tây vốn là thị trường đi đầu của chủ nghĩa tư bản, nhưng rõ ràng gã đã quá ngây thơ.

“Tôi rất tiếc khi chuyện đến nước này. Nhưng nếu các vị đã đối đãi với cựu “hiệp sĩ trắng” như vậy…” Ở phía đối diện, Kinh Hồng ngồi sau bàn giám đốc, một tay chống cằm mỉm cười trông còn rất đẹp, anh nói, “Tôi không nghĩ công ty của các vị còn cứu được đâu.”
Bình Luận (0)
Comment