Trên chiếc giường rộng lớn vô cùng bằng phẳng, không hề có một khối gồ lên như thường ngày. Mạc Sinh Bạch vốn đã quen với việc trên giường luôn có một người trốn ở trong chăn chờ hắn đột nhiên có chút mất mát, sức mạnh của thói quen thật sự là quá đáng sợ.
Nhẹ chân nhẹ tay đi về phía phòng của Mạc Chung Thâm, xoay chốt mở cửa, hoàn hảo là không có khóa trái. Vẻ mặt khi ngủ của Mạc Chung Thâm vô cùng an bình, đôi mày giãn ra, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng. Mạc Sinh Bạch đứng ở trước giường ngắm cậu một lát, vươn tay dịch tốt góc chăn rồi mới xoay người rời đi.
Chờ cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại, Mạc Chung Thâm mới mở mắt. Thật ra cậu cũng không biết tại sao mình lại không được tự nhiên như vậy, có thể là vì đột nhiên phát hiện baba mình luôn kính yêu có thể là một người đồng tính luyến ái, hay là vì lí do gì khác cậu cũng không rõ, chỉ là tâm tình rất phiền muộn. Bên cạnh đã không còn hơi ấm quen thuộc của một người, như thế nào cũng không ngủ được.
Thời gian vẫn tàn nhẫn đến gần như vô tình, không thể vì ai nhanh hơn một giây, cũng không chịu vì ai mà chậm đi một giây. Chỉ chớp mắt một học kỳ đã trôi qua, cuối năm cũng đã gần đến.
“Chung Thâm, hôm nay baba đưa con đi mua quần áo mới, được không?” Mạc Sinh Bạch nói ra lời này cũng không phải chỉ vì tranh thủ thời điểm năm mới gần đến mà bồi dưỡng tình cảm với đứa con trai đã cùng hắn xa cách gần nửa năm nhưng vẫn không chịu nói ra lý do này, mà là bởi vì hôm nay hắn đột nhiên phát hiện, đứa con trai mà hắn luôn đặt trong lòng bàn tay yêu thương đã cao đến tận tai hắn rồi!
“Vâng.”
Mạc Sinh Bạch lúc này mới kín đáo mà nở nụ cười, quả nhiên con trai nhà mình khi ngoan ngoãn là tốt nhất.
“Tiên sinh, ngài muốn chọn kiểu quần áo gì ạ?” Nữ nhân viên cửa hàng vừa thấy anh đẹp trai liền mắt tỏa sáng chạy tới, ân cần hỏi han.
“Mua cho người này.” Mạc Sinh Bạch chỉ Mạc Chung Thâm bên cạnh.
Nữ nhân viên khó khăn mà nuốt một ngụm nước bọt, hôm nay thật sự là siêu cấp may mắn, thế nhưng có thể nhìn thấy một cặp nam nam đẹp trai như vậy. Nhìn nam nhân một thân cấm dục kia đi, chắc chắn là lạnh lùng cấm dục công, lại nhìn mỹ thiếu niên có chút ngây ngô bên cạnh, chắc chắn là, ừm? Nàng lại trộm nhìn Mạc Chung Thâm đang chọn quần áo mà suy nghĩ, rốt cuộc là thuộc tính gì mới hợp đây?
“Chọn xong liền vào trong thử xem.”
Mạc Chung Thâm gật đầu, thời điểm bước ra lập tức làm cho nữ nhân viên nước miếng chảy ròng ròng, đôi chân dài kia, cái eo nhỏ kia, đôi môi thoáng phiếm hồng kia, còn có ánh mắt nhìn tiểu công mang ngượng ngùng không yên kia, nữ nhân viên cửa hàng nháy mắt đã bị moe khóc, đây chắc chắn là dụ thụ! Nhất định là như vậy!
Mạc Sinh Bạch cũng vừa lòng gật gật đầu, lại chọn cho cậu một bộ đồ theo phong cách Anh quốc “Thử cái này xem.”
Mạc Chung Thâm nhận lấy quần áo, ngoan ngoãn quay lại phòng thử đồ. Lúc bước ra trực tiếp làm cho nữ nhân viên phun ra một đống máu mũi, đây tuyệt đối chính là mỹ thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh. Cảm giác couple khi đứng cùng tiểu công mãnh liệt đến mức không ai có thể nhìn thẳng!!!!
Nữ nhân viên lau đi máu mũi vốn không hề tồn tại, lộ ra nụ cười vô cùng chuyên nghiệp cùng chân thành nhất, khen từ tận đáy lòng “Tiên sinh, bạn trai ngài thật sự rất đẹp trai!”
“Bạn trai?” Mạc Sinh Bạch cười khẽ “Đây là con trai tôi.”
Nữ nhân viên trong nháy mắt có loại xúc động muốn hóa thân thành Godzilla, mẹ nó! Phụ tử gì gì đó quả thật là moe đến muốn khóc luôn huhu!!!!!
“Baba, mua xong thì đi thôi.”
“Ừ. Vậy phiền cô đem hai bộ quần áo vừa thử xong đều gói lại đi.”
“Vâng, xin chờ một lát.”
Đem quần áo đã gói kỹ giao cho Mạc Sinh Bạch, nữ nhân viên đã sắp chảy ra nước mắt xúc động, ánh mắt từ đầu đến cuối đều bám sát không tha hai người bọn họ “Hoan nghênh quý khách lần sau lại ghé!!”
Hai người mua xong quần áo, lại ghé một nhà hàng ăn cơm, lúc này mới về đến nhà. Đã gần cuối năm, người hầu cũng đã nghỉ phép về nhà, biệt thự to như vậy cũng chỉ còn lại cha con hai người.
“Baba, con về phòng trước.”
“Ừ.” Mạc Sinh Bạch gật đầu, mở TV “Ba xem tin tức một lát.”
Mạc Chung Thâm tắm rửa xong liền xem bài tập một chút rồi mới lên giường ngủ, nhưng lăn qua lăn lại mãi mà vẫn không ngủ được. Từ sau khi từ trong phòng baba dọn ra, đã có gần nửa năm không ngủ cùng baba, chất lượng giấc ngủ của cậu cũng ngày một kém. Không biết baba bây giờ đang làm gì nhỉ, vẫn xem tin tức? Xử lý văn kiện? Hay đã ngủ rồi?
Mạc Chung Thâm cuối cùng vẫn nhịn không được mà đi đến phòng Mạc Sinh Bạch nhìn thoáng qua, cửa phòng vẫn như trước luôn để mở cho cậu tùy thời bước vào, bài trí trong phòng một chút cũng không hề thay đổi, trên tủ đầu giường đặt một bức ảnh năm cậu 10 tuổi chụp cùng Mạc Sinh Bạch. Khi đó cậu vẫn là một bánh bao mềm mại được Mạc Sinh Bạch ôm trong lòng, nhu thuận mà ăn một cây kem siêu lớn, khóe miệng cũng dính một vòng kem trắng, càng có vẻ mềm mại đáng yêu.
“Baba.”
“Ừ?” Mạc Sinh Bạch dường như đang ngủ, trong bầu không khí dường như phảng phất mùi cồn.
Mạc Chung Thâm quét mắt nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên phát hiện trên bàn đặt một chai rượu rỗng “Baba, ba uống rượu?” Cậu kề sát vào người Mạc Sinh Bạch, muốn nhìn xem có phải hắn uống rượu xong còn chưa tắm rửa đã lên giường ngủ hay không, kết quả lại bị giam cầm trong một lồng ngực ấm áp.
“Baba, tỉnh tỉnh.” Mạc Chung Thâm bị gắt gao ôm chặt, vừa muốn đẩy ra, lại phát hiện sức mạnh của người uống rượu rất lớn, đành phải từ bỏ.
Cậu nhàm chán mà quan sát khuôn mặt Mạc Sinh Bạch, thời gian dường như đối với hắn phá lệ ưu đãi, chưa từng lưu lại bất cứ dấu vết gì trên gương mặt hắn. Qua năm mới, nam nhân mà cậu gọi là baba này sẽ 32 tuổi, nhưng thoạt nhìn lại không khác gì người mới 23 24 tuổi, chỉ cần đổi một bộ quần áo khác, nói hắn là sinh viên cũng không có ai hoài nghi. Nhưng hắn đã có một đứa con trai lớn đến như vậy rồi.
Mạc Chung Thâm giật giật, muốn đổi sang một tư thế thoải mái hơn, nhưng vừa cúi đầu đã đụng phải phải một đôi môi mỏng có chút lành lạnh, nhất thời tim đập nhanh như trống bỏi.
“Đừng ồn.” Mạc Sinh Bạch vẫn không hề mở mắt ra, chỉ mơ mơ màng màng mà nói hai chữ, còn dùng tay mà xoa xoa đầu cậu, rồi đột nhiên ôm lấy đầu cậu kéo xuống, hai đôi môi lại lần nữa chạm vào nhau. Mạc Chung Thâm còn chưa kịp phản ứng, môi đã người nọ ấm áp liếm lên, sau đó cả đầu lưỡi cũng bị quấn lấy, khoang miệng bị một nụ hôn ôn nhu bá đạo mà chiếm lĩnh. Mạc Chung Thâm chỉ cảm thấy dường như có một dòng điện đang chạy tán loạn trong cơ thể cậu, cả người đều trở nên tê dại. Mạc Chung Thâm cho tới bây giờ cũng chưa từng hôn qua bất cứ ai, cho nên một nụ hôn triền miên nồng nhiệt rất dễ dàng đã đem cậu hôn đến hít thở không thông. Mạc Chung Thâm vội vàng đẩy Mạc Sinh Bạch ra, ồ ồ mà thở dốc mấy hơi, lúc này mới chậm chạp hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Cậu ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Mạc Sinh Bạch đã vội vàng tông cửa phòng chạy trốn. Tâm tình bối rối cùng thân thể xao động đã chiếm cứ hết tâm trí cậu, cho nên cậu không hề phát hiện vào thời điểm mình xoay người, người đang nằm trên giường lập tức mở ra đôi mắt thanh minh đen láy.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, mục tiêu công lược Mạc Chung Thâm đã bắt đầu ý thức được vấn đề tình cảm thời kỳ trưởng thành, bây giờ đang đối với tình cảm dành cho baba giãy dụa. Kí chủ xin hãy không ngừng cố gắng, mau chóng để cho mục tiêu công lược nảy sinh tình yêu với ngài nha ~ Cố lên ~
Mạc Sinh Bạch: Hệ thống, cậu có thể câm miệng không?
Hệ thống: Kí chủ là kẻ cầm thú xuống tay với cả con ruột mình, không thể ra lệnh cho bản hệ thống, cho nên mệnh lệnh không có hiệu lực.
Khóe miệng Mạc Sinh Bạch co rút, thật là một hệ thống siêu cấp mang thù, mấy năm trước chỉ nói nó một câu cầm thú thế mà lại ghi hận đến tận bây giờ! Làm ơn ai đó mau nói cho hắn biết, lỡ dính vào một hệ thống mang thù thì phải làm sao để thoát khỏi đây?