“Baba, chào buổi sáng.” Biểu tình Mạc Chung Thâm có chút không được tự nhiên, dưới mắt là một mảng thâm quầng nên không dám ngẩng đầu nhìn Mạc Sinh Bạch.
“Chào buổi sáng.” Mạc Sinh Bạch thuận tay đưa cho Mạc Chung Thâm một ly sữa bò “Sao vậy? Tối qua ngủ không ngon?”
Mạc Chung Thâm từng ngụm nhỏ bắt đầu uống sữa bò, đây là thói quen Mạc Sinh Bạch cứng rắn bắt cậu tuân theo, trước đây cậu rất nhỏ gầy, baba lo lắng sau này lớn lên cậu sẽ không cao nổi, cho nên mỗi buổi sáng đều bắt cậu phải uống một ly sữa bò. Dù mùi vị của sữa bò không ngon lắm, nhưng uống nhiều năm như vậy cũng đã sớm thành thói quen, mà cậu bây giờ cũng đã cao đến 1m80, xem ra uống sữa bò vẫn rất có tác dụng.
“Đang nghĩ gì đấy? Baba đang nói chuyện với con cũng không nghe thấy.” Mạc Sinh Bạch cầm khăn tay, động tác mềm nhẹ mà lau đi vệt sữa dính nơi khóe môi cậu, trong mắt là sự cưng chiều nồng đậm “Vẫn hệt như hồi nhỏ.”
Mặt Mạc Chung Thâm không thể khống chế mà đỏ lên.
“Con có muốn đi chỗ nào chơi không, baba khó lắm mới có được thời gian ở nhà. Đi công viên trò chơi được không? Trước đây ngày nào con cũng quấn quýt lấy ba đòi phải đi công viên trò chơi đấy.”
Nghe ra ý cười trong câu nói của Mạc Sinh Bạch, Mạc Chung Thâm bất mãn nói “Baba, con sắp 16 tuổi rồi, không phải trẻ con nữa!”
“Nhưng trong lòng baba, con vĩnh viễn đều là bảo bối nhỏ của baba.”
“Baba!” Ngoài mặt Mạc Chung Thâm có chút trách cứ, trong lòng lại trào ra một cỗ vui sướng khó tả, còn có chút chua xót khó hiểu.
“Được rồi, baba không nói nữa. Nhưng mà Chung Thâm, con phải nhớ kỹ, trên thế gian này người baba yêu nhất chính là con, con biết không?”
Mạc Chung Thâm bị ánh mắt nghiêm túc cùng chăm chú của hắn nhìn đến ngẩn ra, không hiểu sao liền buột miệng “Baba, nếu con không phải con trai của ba thì sao?”
“Ngốc.” Mạc Sinh Bạch xoa xoa mái tóc mềm mại của Mạc Chung Thâm “Nào có nhiều chữ ‘nếu’ như vậy. Bây giờ con chính là con trai của ba, điều này không thể nghi ngờ.”
Tim Mạc Chung Thâm bắt đầu đập thình thịch không ngừng, cậu bắt đầu ý thức được mọi chuyện có chút không thích hợp, khi cậu đối mặt với baba thì mặt sẽ đỏ ửng, tim đập gia tốc, chỉ cần nghĩ một chút cũng biết tình trạng của cậu bây giờ không bình thường. Dường như là từ sau nụ hôn vô ý kia, mọi chuyện đã bắt đầu trở nên kỳ lạ. Dù chưa từng yêu đương, cậu cũng có thể hiểu được một thứ, cậu, cậu rất có khả năng đã đem lòng yêu người cha ruột đã nuôi cậu lớn lên. Làm sao đây, chẳng lẽ mình là một tên biến thái sao? Còn đối với baba của mình có suy nghĩ kỳ quái biến thái nữa? Sắc mặt Mạc Chung Thâm lập tức trắng bệch “Baba, hôm nay con có chút không khỏe, không muốn ra ngoài.”
“Vậy có cần gọi điện nhờ bác sĩ Trương đến khám một chút không?”
Mạc Chung Thâm nhìn quan tâm trong mắt Mạc Sinh Bạch hoàn toàn là xuất phát từ tình yêu thương của một người cha đối với con trai, không pha lẫn bất cứ thứ gì khác, lắc lắc đầu “Chắc là vì đêm qua ngủ không ngon, đầu có chút choáng, con ngủ bù một giấc là tốt rồi.”
“Ừ, nếu như con cảm giác không thoải mái thì phải nói ngay với baba.”
“Con biết rồi ba ba, vậy con đi ngủ đây.”
Mạc Sinh Bạch nhìn theo bóng dáng đứa trẻ của mình nay đã lớn lên thành một cây Bạch Dương nhỏ
[1] cho đến tận khi cậu về phòng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhiệm vụ này sẽ có thể hoàn thành trước thời hạn, thời gian hắn dành cho thế giới này đã nhiều lắm rồi.
[1]một loài cây có sức sống mạnh mẽ và quật cường, sống ở nơi biên giới cằn cõi, vượt qua gió rét cắt da thịt“Chung Thâm.”
Mạc Chung Thâm nghe được một thanh âm vô cùng quen thuộc, vừa quay đầu quả nhiên nhìn thấy Mạc Sinh Bạch đang nhìn cậu mỉm cười.
“Baba.” Mạc Chung Thâm muốn đi về phía hắn, đột nhiên phát hiện cơ thể mình đã bị biến nhỏ, bàn tay bàn chân đều ngắn ngủn nộn thịt, thanh âm lại mềm mại non nới như trẻ con. Cậu ngây ngẩn nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ xíu của mình, còn chưa kịp phản ứng, đã bị ôm vào một lồng ngực ấm áp. Người kia hôn lên hai má phấn nộn của cậu “Bảo bối sao lại chạy đến đây, baba suýt nữa không tìm được con.”
“Baba?” Mạc Chung Thâm hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cảnh tượng đột nhiên thay đổi, Mạc Chung Thâm chú ý tới đây là phòng ngủ của Mạc Sinh Bạch, giường ngủ trắng tinh không một hạt bụi, rèm cửa màu vàng nhạt, vị trí đặt ảnh chụp cũng giống nhau như đúc. Mạc Chung Thâm muốn nhìn xem baba cậu đang ở đâu, liền nhìn thấy cửa bỗng nhiên bị đẩy ra. Mạc Sinh Bạch quấn một cái khăn tắm màu trắng, chỉ che khuất hạ thể, lộ ra nửa người trên trắng nõn như ngọc. Mạc Chung Thâm nhìn tám khối cơ bụng như ẩn chứa vô số sức mạnh của hắn đến có chút thất thần.
Người kia không hề do dự đi đến trước mặt Mạc Chung Thâm, chỉ dùng một cái ôm công chúa đã đặt cậu lên giường.
“Baba?” Mạc Chung tràn đầy bất an, đột nhiên phát hiện cơ thể mình đã khôi phục bộ dáng như cũ, cả người bị Mạc Sinh Bạch đè ở dưới thân.
“Ừ?” Thanh âm trầm thấp của Mạc Sinh Bạch làm cổ họng Mạc Chung Thâm căng thẳng.
“Baba.”
“Đừng sợ.” Mạc Sinh Bạch dịu dàng hôn lên mắt cậu, một bàn tay trấn an mà vuốt ve lọn tóc mềm mại của cậu, tay kia cởi ra từng nút áo sơmi trên người cậu. Chỉ chốc lát, Mạc Chung Thâm đã bị cởi sạch chỉ chừa lại một cái quần lót màu trắng. Mạc Chung vừa khẩn trương lại có chút chờ mong, yếu ớt gọi “Baba.”
“Bảo bối, ngoan.” Mạc Sinh Bạch kéo xuống thứ cuối cùng còn sót lại trên người Mạc Chung Thâm, cơ thể trần trụi của cậu liền hiện ra trước mắt hắn.
Ánh mắt Mạc Chung Thâm trở nên mê luyến, không dám nhìn thẳng người đang đè trên người mình kia, cảm giác xấu hổ cùng hưng phấn làm cả người cậu có chút run rẩy, cậu biết rõ chuyện gì sắp sửa xảy ra, nhưng dưới mệnh lệnh của người kia, Mạc Chung Thâm vẫn nhu thuận mở ra thân thể chính mình, toàn tâm toàn ý mà đón nhận va chạm mạnh mẽ của người kia.
Mạc Chung Thâm chỉ cảm thấy một cỗ khoái cảm không thể thốt nên lời, chỉ có thể thì thào một tiếng lại một tiếng “Baba, baba.”, giống như hai chữ này là sự cứu rỗi duy nhất của cậu. Đột nhiên trước mắt trở nên trắng xóa, cậu bắn.
“Chung Thâm.”
Nghe được thanh âm người kia, Mạc Chung Thâm mở mắt, cảm giác đầu tiên chính là sự dính ướt không thoải mái dưới thân, tiếp theo liền nhìn thấy khuôn mặt Mạc Sinh Bạch. Mạc Chung Thâm hoảng sợ “Baba, sao người lại ở đây?” Mặt Mạc Chung Thâm đỏ lên, lúc nãy còn nằm mơ thấy cậu cùng baba làm chuyện xấu hổ kia, vừa mở mắt lại thấy được nhân vật chính trong mơ, nhất thời khẩn trương co người lại trốn.
“Đến thời gian cơm chiều rồi, ba vào kêu con dậy ăn cơm.”
“Baba.” Mạc Chung Thâm đem khuôn mặt nóng rực vùi vào trong chăn, không nhìn tới hắn “Baba, ba ra ngoài trước được không?”
“Được. Nhưng mà, ” Mạc Sinh Bạch cười có chút trêu tức “Chung Thâm nằm mơ thấy cái gì vậy?”
Mạc Chung Thâm đem đầu lộ ra, biểu tình có chút ngốc, cổ họng phát ra một âm tiết tối nghĩa “A?”
“Không biết là con nằm mơ thấy gì, nhưng Chung Thâm không ngừng gọi baba baba đấy.”
Mạc Chung Thâm như bị sét đánh, cả người đều không khỏe, thanh âm cũng có chút lắp bắp “Con, con không có nói cái gì khác nữa chứ?”
“Vậy thì không có.” Mạc Sinh Bạch đi đến cạnh cửa “Có phải Chung Thâm sợ ngủ một mình nên mới gọi baba không?”
“Không, không phải.”
Mạc Sinh Bạch nhướng mày, không đùa cậu nữa “Mau rời giường xuống ăn cơm, baba đã hầm canh xương sườn con thích ăn nhất đấy.” Nói xong, liền cửa đóng cửa lại bước ra ngoài.
Mạc Chung Thâm buồn bực mà nện một quyền xuống giường, gãi gãi tóc, tâm phiền ý loạn nghĩ cách phải tiêu diệt tội chứng ga giường như thế nào.