Edit: Thảo Lê
Khâu Đạt cắm hai tay trong túi, đứng ở dưới đài nhìn Tịch Đăng tham gia một chương trình phỏng vấn.
Người chủ trì và Tịch Đăng đã thiết kế tốt những gì cần nói rồi, nếu không Khâu Đạt cũng sẽ không đồng ý Tịch Đăng một mình tham gia như vậy, bởi vì nếu không soạn sẵn lời kịch cho Tịch Đăng, Tịch Đăng hoặc là rất lâu mới có thể trả lời câu hỏi của người chủ trì, hoặc là trực tiếp không nói lời nào, còn nếu có trả lời thì những lời nếu nói ra đều sẽ là sự thật.
Bất quá Khâu Đạt vẫn không vừa ý, hắn thấy biểu tình của Tịch Đăng hoàn toàn là một dạng, khác hoàn toàn với lúc cậu ca hát, thế nhưng Tịch Đăng có thể chịu tuân theo những lời kịch kia hắn đã cảm thấy vui mừng lắm rồi.
Tịch Đăng tuy rằng không biết từ chối, thế nhưng cũng là một người rất cố chấp, không thích điều gì thì sẽ yên lặng mà chống đối, tỷ như bắt cậu ăn xoài, thứ mà cậu không thích nhất, cho dù là người tai to mặt lớn như thế nào tự mình cắt, Tịch Đăng cũng chỉ liếc mắt nhìn, mặc dù không trực tiếp nói không thích, nhưng cũng chỉ nói cảm ơn rồi nhận lấy, để sang một bên, không liếc mắt lại lần thứ hai.
Đường Bích Nam ngược lại khéo léo chủ động cầm lấy miếng xoài, cắn một cái, mồm miệng không rõ mà nói, “Thật ngọt.”
Khâu Đạt lập tức giải thích rằng Tịch Đăng không thích ăn xoài, may mà người nọ dù danh tiếng cao nhưng đã từng lăn lộn trong vòng giải trí nhiều năm như vậy, cũng không thèm tức giận với một người mới.
Khâu Đạt có lúc cảm thấy may mắn, nhờ có gương mặt Tịch Đăng, số lượng người bởi vì tính cách của cậu mà sinh ra chán ghét cũng sẽ giảm bớt.
Tịch Đăng đồng dạng không thích theo lời kịch, Khâu Đạt chỉ có thể mềm mềm cứng cứng cùng đi, Tịch Đăng nếu diễn theo kịch bản, hắn sẽ cho cậu nghỉ nửa ngày.
Tịch Đăng kết thúc phỏng vấn sau, liền lễ phép theo sát người chủ trì cúi người chào tạm biệt, rồi mới đi về phía Khâu Đạt.
Hôm nay bốn người kia đều được nghỉ, chỉ có mình Tịch Đăng có lịch trình riêng, Khâu Đạt hơi giương giọng, “Kết thúc công việc đi, đêm nay tôi mời mọi người ăn cơm một bữa.”
Mọi người trong đoàn lập tức hoan hô.
Tịch Đăng đi tới bên cạnh Khâu Đạt, “Đạt ca, em muốn về trước.”
Khâu Đạt lườm cậu một cái, âm thanh đè thấp, “Cậu nghĩ tôi là đang vì ai? Về trễ một xí cũng không có vấn đề gì đâu.”
Khâu Đạt nói xong câu đó, liền biết Tịch Đăng sẽ có chút tức giận, bất quá cái loại giận dỗi của trẻ con này hắn cũng không thèm để vào mắt.
Khâu Đạt đã sớm đặt chỗ trong một nhà hàng sang trọng, vừa đủ cho hai mươi người, người chủ trì chương trình phỏng vấn này là một người rất khéo léo, mấy câu liền làm cho bầu không khí trên bàn rượu trở nên hài hòa hẳn lên, Khâu Đạt ở trong vòng giải trí lăn lộn lâu như vậy, tự nhiên cũng được coi là lão yêu quái, đạo lí đối nhân xử thế hắn sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn, săn sóc đến mức không có ai thấy hắn có điểm xấu gì, à không, hắn hiện tại có một điểm xấu không nhỏ, đó chính là Tịch Đăng vẫn luôn trầm mặc ngồi bên cạnh hắn.
Người chủ trì ngồi bên cạnh Khâu Đạt, ánh mắt vượt qua Khâu Đạt, trực tiếp nhìn về phía Tịch Đăng, câu nói đầu tiên liền đem đề tài dẫn tới trên người Tịch Đăng, “Tịch Đăng sao chỉ cuối đầu ăn cơm không vậy, nói vài câu đi nào.”
Đây thật ra là ý tốt.
Thế nhưng Tịch Đăng chỉ ngẩng đầu lên, thả đôi đũa xuống, dùng khăn ăn lau miệng, mới nói, “Trên bàn ăn không được nói chuyện.”
Không khí đột nhiên đọng lại.
Người trung quốc thích nhất ngồi trên bàn rượu cùng trò chuyện.
Khâu Đạt vừa định nói chuyện, người chủ trì kia liền mở miệng nói, “Ha ha ha ha, Tịch Đăng thật sự là người thú vị, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ lớn.”
Tịch Đăng thần sắc lạnh nhạt, “Cảm tạ.” Sau đó chuyển hướng Khâu Đạt, “Đạt ca.”
Khâu Đạt không thể làm gì khác hơn là khoát tay áo một cái, “Cậu ra ngoài hóng mát một chút đi, nhớ đừng đi quá xa, cũng đừng để paparazi bắt gặp.”
Trong mắt Tịch Đăng hơi toát ra ý cười, đôi mắt màu xanh sẫm lập tức trở nên sinh động, Khâu Đạt liền nhíu lông mày lại, khẽ quan sát biểu tình mọi người xung quanh, quả nhiên, tất cả đều ngây ngẩn nhìn chằm chằm Tịch Đăng.
Khâu Đạt nhanh chóng đuổi người ra ngoài.
Một câu có thể làm không khí lập tức đông cứng cũng liền thôi, ở lại chỗ này lỡ may chọc phải phiền phức khác nữa thì càng đáng đánh.
Tịch Đăng ra bên ngoài, hơi thở ra một hơi, trong phòng có rất nhiều người hút thuốc lá.
Cậu giơ tay lên, ngửi một cái, có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Tịch Đăng hơi chớp mắt, thả tay xuống, dọc theo hành lang màu đỏ đi ra ngoài, giữa đường gặp phải một phục vụ mặc sườn xám in hình mẫu đơn màu đỏ tươi, phục vụ tuổi trẻ kia nhìn thấy Tịch Đăng liền lập tức chào đón, hỏi cậu có cần gì không.
Tịch Đăng lắc đầu, môi hé mở, “Không.”
Lúc này nhân viên phục vụ mới nhìn rõ khuôn mặt của cậu, lập tức trợn to mắt, trong cổ họng phát ra tiếng thét chói tai ngắn ngủi, sau đó nhanh chóng bưng kín miệng lại, hướng bốn phía nhìn một chút, không thấy có ai mới thở ra một hơi, sau đó hưng phấn hỏi Tịch Đăng, “Xin… Xin hỏi anh là Tịch Đăng đúng không?”
Tịch Đăng khẽ gật đầu, khuôn mặt dưới ánh sáng đèn lồng trông có vẻ ấm áp vô cùng.
Nhân viên phục vụ rất kích động, “Anh có thể ký tên cho em không?”
Tịch Đăng nhìn cô, “Có vẻ trên người cô không có giấy bút.”
“A.” Nhân viên phục vụ lập tức ủ dột.
Tịch Đăng suy nghĩ một chút, từ trong túi sách móc ra một vật, là một viên kẹo bạc hà, “Cho cô ăn, đừng buồn.”
Nhân viên phục vụ nhận lấy, sau đó lập tức che miệng, đôi mắt đỏ lên.
Tịch Đăng tựa hồ cảm thấy cô bé trước mặt này có chút kỳ quái, “Còn chưa vui sao?”
“Không, rất vui rất vui.” Nhân viên phục vụ kia hít vào một hơi thật sâu, “Từ lúc em mười sáu tuổi đến giờ, không có hôm nào vui hơn hôm nay.”
Tịch Đăng gật đầu một cái, “Vậy thì tốt rồi, tôi đi đây.”
Nói xong, liền lướt qua nhân viên phục vụ rời đi.
Nhân viên phục vụ không kìm lòng được xoay người lại nhìn, chỉ thấy thanh niên tóc đen bóng lưng thẳng tắp rời đi tầm nhìn của cô, đèn lồng màu đỏ chập chờn rực rỡ hai bên. Tình cảnh này làm cho cô nhớ tới giáo thảo(*) năm lớp mười mình từng thầm mến.
(*) giáo thảo: hotboy của trườngĐêm khuya, Khâu Đạt ngồi cùng xe với Tịch Đăng, lái xe là trợ lý Khâu Đạt mới tuyển.
Khâu Đạt uống rượu, trên người có mùi rượu nhàn nhạt, hắn cố ý mở cửa sổ xe ra, hắn biết Tịch Đăng không thích ngửi mùi rượu và mùi thuốc lá.
Tịch Đăng dựa vào cửa sổ, nghiêng mặt nhìn bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
Khâu Đạt liếc mắt nhìn cậu, không nhịn được nói, “Tiểu Tịch.”
Tịch Đăng quay đầu lại.
Khâu Đạt nói, “Cậu biết hôm nay cậu làm sai điều gì không?”
Trợ lý từ gương chiếu hậu nhìn về phía sau một cái, từ khi hắn tới đây, cảnh tượng thế này cơ hồ mỗi ngày đều diễn ra, hắn coi như là trợ lý riêng của Tịch Đăng, thế nhưng chỉ làm một ít việc nhỏ như lái xe, rất ít khi tự mình chăm sóc Tịch Đăng, cơ hồ đều là Khâu Đạt làm hết.
Khâu Đạt khó tính với Tịch Đăng nhất, nhưng cũng cưng chiều Tịch Đăng nhất.
Bốn người còn lại hắn cũng từng gặp, bọn họ mỗi khi có lịch trình riêng, Khâu Đạt đa số là để trợ lý đi theo, chỉ có Tịch Đăng, Khâu Đạt cơ hồ một tấc cũng không rời.
Trong mắt Tịch Đăng lóe lên mê man, cả người thoạt nhìn vừa vô tội lại vừa vô hại, cậu thấp giọng hô Khâu Đạt, “Đạt ca.”
Khâu Đạt nới lỏng cà vạt, “Cậu không được nghỉ nửa ngày nữa, cậu không nhớ rõ lần trước tôi đã dạy cậu những gì sao, trên bàn cơm nếu có tiền bối nói chuyện với cậu, cậu phải trả lời như thế nào?”
Tịch Đăng giật giật môi, nghiêng đầu về, “Đã biết.”
Lúc nào cũng như vậy, không vui liền không muốn nhìn cái người làm mình tức giận dù chỉ một cái, chỉ có thể một mình ngồi bên cạnh, yên lặng không vui.
Khâu Đạt chỉ cảm thấy như đánh một gối vào cú, nhưng nghĩ tới trạng thái thực tế của đối phương, vẫn không nhịn được mềm lòng, mình không cần phải tức giận với Tịch Đăng, cậu ta cũng không tính là một người bình thường.
Công ty thuê cho năm người một căn nhà, năm người ở cùng nhau, để tăng thêm cảm tình đôi bên.
Khâu Đạt mở cửa, phát hiện bốn tên còn lại cũng không khiến hắn bớt lo.
Cư nhiên ngồi dưới đất ăn đồ ăn vặt, còn chơi game.
Hắn giơ tay lên, nhìn thời gian, đã một giờ sáng, âm thanh của hắn lập chuyển lạnh, “Mấy cậu không chú ý mấy giờ rồi hả? Ăn những thứ đó không sợ mập đúng không?”
Bốn người kia lập tức từ dưới đất bò dậy, đồng loạt dừng lại, đồng thời hô một tiếng, “Đạt ca chào buổi tối.”
Tịch Đăng đứng phía sau Khâu Đạt, cậu nhìn thấy Đường Bích Nam chớp mắt với cậu, vì vậy đưa tay ra kéo ống tay áo Khâu Đạt, “Đạt ca, muộn lắm rồi, anh đi về trước đi.”
Khâu Đạt lần lượt trừng bốn người một cái, “Ngày mai tôi sẽ thu thập các cậu.” Mang theo tức giận quay người đi.
Tịch Đăng đóng cửa lại, Đường Bích Nam cầm bao khoai chiên đi tới, cười tủm tỉm nói, “Tiểu Tịch, vị dưa chuột này, có muốn ăn không?”
Tịch Đăng lắc đầu, “Tôi muốn đi ngủ.”
Đường Bích Nam ngăn cản Tịch Đăng, “Ăn một miếng thôi, cậu xem bọn tôi ai cũng ăn cả.”
Tịch Đăng nghe vậy, lấy một miếng khoai chiên trong bì ra, dưới tầm mắt chằm chằm của bốn người bỏ vào trong miệng, sau đó mới lên lầu trở về phòng.
Đường Bích Nam nhìn Tịch Đăng một đường lên lầu đóng cửa phòng, trên mặt lộ ra nụ cười như ý.
Đới Khiêm trong mắt có chút bất an, “Lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”
Vệ Lãng hừ một tiếng, “Cùng lắm cũng là đau bụng mà thôi.”
Đường Bích Nam gật đầu, “Đúng vậy, bọn mình ngay từ đầu đã không ưa gì cậu ta, ai bảo cậu ta vì được ưu ái mà bày ra cái bộ mặt lạnh lùng như người chết đó, huống chi Đạt ca lúc nào cũng bất công như vậy.”
Tạ Bách cong khóe môi, “Kỳ thực cậu ta trước mặt ai cũng đều một dạng như vậy.”
Đường Bích Nam duỗi một ngón tay ra lắc lắc, “Không, tôi đã thấy cậu ta cười rồi, cười với Đạt ca. Hừ, một bộ hồ ly tinh, nam nữ đều câu dẫn, phi.”
Bất quá vượt qua dự liệu của bốn người bọn họ, Tịch Đăng đêm đó liền vào bệnh viện.
Khâu Đạt mặc áo ngủ cùng với dép lê từ trong nhà lái xe đến bệnh viện.
Viêm dạ dày cấp tình, nếu không phải Tịch Đăng trước khi bị đau đến ngất đi tự mình gọi cấp cứu, tình huống cũng không lạc quan như thế này.
Khâu Đạt nhận được điện thoại Đường Bích Nam liền hoả tốc chạy tới bệnh viện, vừa đến bệnh viện, liền thấy bốn tên kia đứng ở hành lang, hắn đi tới, âm thanh gấp gáp, “Xảy ra chuyện gì?”
Đường Bích Nam có chút lúng túng.
Tạ Bách ngược lại bình tĩnh nói, “Cậu ta ăn đồ không tốt.”
Khâu Đạt nhíu mày, “Sao lại ăn đồ không tốt?” Hiện tại Tịch Đăng lại đang nằm trên giường bệnh, Khâu Đạt liếc mắt nhìn một cái, liền xoay người đi tìm thầy thuốc.
Chờ Khâu Đạt đi, Đường Bích Nam nới lỏng một hơi, “Làm tôi sợ muốn chết, có gì chờ bệnh tình cậu ta ổn lại rồi kêu cậu ta gọi cho Đạt ca, cũng may đã thuyết phục bác sĩ rồi, bằng không Đạt ca nếu thật sự biết là mấy người bọn chúng ta làm, không chừng giết hết cả đám.”
Vệ Lãng ghét bỏ liếc hắn một cái, “Đạo đức giả.”