Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 25

Edit: Thảo Lê

Lúc Tịch Đăng tỉnh lại, trong phòng bệnh không một bóng người, sóng mắt lưu chuyển một hồi, liền nghiêng người qua tiếp tục nhắm mắt lại.

Chưa được bao lâu, cửa liền bị gõ vang, cũng không đợi Tịch Đăng lên tiếng, cửa phòng liền bị người mở ra.

“Khá hơn chút nào không? Tôi mang theo chút đồ đến.”

Là một giọng nam xa lạ.

Tịch Đăng hơi ngẩng lên, quay đầu qua nhìn.

Là một nam nhân trẻ tuổi, hơn nữa dung mạo rất đẹp, là loại mặt mày sắc sảo, tự nhiên mà đẹp, tuy rằng khuôn mặt trắng nõn còn hơn cả nữ sinh, nhưng lại không chút giống con gái, cũng không giống như Tịch Đăng mang vẻ đẹp tinh tế như điêu khắc.

Nam nhân kia nhìn thấy Tịch Đăng, hoàn toàn không bị dung mạo đối phương làm cho kinh ngạc, mà chỉ nhíu mày, sau đó nhìn lại số phòng.

Tịch Đăng không nói gì, vẫn luôn duy trì tư thế đó nhìn chằm chằm người đi nhầm phòng.

Người kia quả nhiên nói tiếng xin lỗi, sau đó lùi ra ngoài, khép cửa lại.

Tịch Đăng chờ người đi rồi, ánh mắt mới hơi biến hóa, lông mi dài khẽ chớp, che giấu hứng thú nơi đáy mắt.

Vai chính công Chung Kỳ xuất hiện.

Thế giới này khác những thế giới trước, lúc này là ở hiện đại, mà tâm nguyện được ủy thác cũng không giống trước.

Nguyên thân là một thanh niên xinh đẹp ít nói, âm thanh lãnh đạm, “Vai chính công sẽ chụp một bộ ảnh tên là Ánh Bình Minh, tâm nguyện của tôi là hắn ta không được chụp bộ ảnh đó, hoặc nếu có chụp thì nhân vật chính cũng không được là vai chính thụ.”

Nguyên thân bởi vì khi còn nhỏ chứng kiến mẹ mình thắt cổ tự sát, nên mắc phải tính tự bế vô cùng nghiêm trọng, không thể giao lưu bình thường với mọi người, không thể đi học. Cha nguyên thân là người nước Đức, bởi vì nguyên thân bị bệnh nên đành phải thuê gia sư đến nhà dạy, thế nhưng không ngờ rằng giáo viên người pháp phong độ chính trực kia lại gian dâm đứa con của mình khi nó mới chỉ mười bốn tuổi, kỳ thực cũng có thể coi là cưỡng dâm, chỉ có điều bởi vì bệnh của nguyên thân, cưỡng ép mới biến thành dụ dỗ.

Nguyên thân vẫn luôn tiếp thu tâm lý trị liệu vào ngày sinh nhật hai ba tuổi đưa ra nguyện vọng muốn trở về cố hương của mẹ mình, cha của nguyên thân đáp ứng, hỏi nguyên thân có điều gì muốn làm không, nguyên thân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói, “Con muốn trải nghiệm cuộc sống trước đây của mẹ.”

Mẹ nguyên thân là một minh tinh, sau này gặp được cha nguyên thân mới lui về sau hậu đài, cho dù đã sinh con nhưng đó cũng chỉ là không cam tâm tình nguyện, cuối cùng lựa chọn tự sát.

Nguyên thân đi tới quê hương của mẹ, liền dựa vào quan hệ của cha, ký hợp đồng với một công ty giải trí, đồng thời chỉ huấn luyện nửa năm, liền trực tiếp cùng mấy người đã đào tạo nhiều năm thành một nhóm để ra mắt.

Nguyên thân vào nhóm để ra mắt cũng chỉ vì cha nguyên thân không muốn đứa con của mình nhận được quá nhiều sự chú ý, hơn nữa bởi vì nguyên thân kiên quyết không cho phụ thân sai người tới bảo vệ mình, vậy nên cha của nguyên thân cũng chỉ có thể thuận theo, có thể bảo vệ bằng cách nào thì dùng cách đó.

Nguyên thân bởi vì căn bệnh của mình cộng thêm gương mặt kia, bị không ít người chiếm được tiện nghi, may mà cậu ta có một người đại diện vô cùng chuyên nghiệp, đuổi đi hơn phân nửa ong bướm vây quanh cậu ta.

Nguyên thân đối xử với bất kỳ người nào cũng đều bình tĩnh đến mức không có phản ứng, mỗi một tên bị Khâu Đạt đánh đuổi cơ hồ đều sẽ nói, “Đây không phải là lỗi của tôi, là cậu ta câu dẫn tôi.”

Cái người giáo viên nước pháp năm đó cũng đã nói như vậy.

Nguyên thân trong lúc làm rơi một xấp báo thấy được một bức ảnh, đó là bộ ảnh mà vai chính công đã chụp cho vai chính thụ có tên là ánh bình minh, bởi vì bộ ảnh kia, vốn chỉ là tiểu minh tinh hạng ba vai chính thụ lập tức tiếng tăm vang xa.

Nguyên thân mê mẩn bộ ảnh đó, cậu ta đi tìm vai chính thụ, lại nhìn thấy vai chính thụ đang hôn môi với vai chính công. Cậu ta không quấy rầy, mà chỉ lẳng lặng rời đi. Sau đó, chỉ cần vai chính thụ ở đâu, nguyên thân đều sẽ xuất hiện, điều này tự nhiên bị người khác chú ý tới, vai chính thụ đương nhiên cũng vậy, có lần không nhịn được trực tiếp đi hỏi nguyên thân, nguyên thân lại hỏi vai chính thụ có thể đi cùng với cậu ta hay không.

Đương nhiên là bị cự tuyệt, vai chính thụ từ chối nguyên thân sau, lại càng ngày càng nổi tiếng, sau cùng nhận được giải thưởng ảnh đề liền trực tiếp bày tỏ, đối tượng bày tỏ là vai chính công.

Đêm đó nguyên thân ở nhà xem phát sóng trực tiếp, sau khi xem xong liền tự sát trong phòng.

“Tôi quá mức mê mẩn bộ ảnh kia, bởi vì nó mang lại cho tôi cảm giác ấm áp như của mẹ, nếu như có thể, tôi muốn hủy diệt bộ ảnh đó, coi như dùng cái chết của tôi để đánh đổi.” Đáy mắt mỹ thanh niên cơ hồ lộ ra điên cuồng.

Tịch Đăng trầm mặc một hồi, sau đó nở nụ cười, “Nếu như đây là nguyện vọng của cậu, tôi đáp ứng cậu.”

Mỹ thanh niên câu môi khẽ mỉm cười, trong nháy mắt vô cùng diễm lệ, xinh đẹp tới mức giết người.

Tịch Đăng đã bày tốt kế hoạch, cậu không định tiếp cận vai chính thụ, mà sẽ trực tiếp ra tay với vai chính công Chung Kỳ.

Như vậy bộ ảnh kia cũng chỉ có thể là của mình.

Tịch Đăng khỏi bệnh xong, liền bị Khâu Đạt dẫn đi chụp bìa tạp chí.

Ở trên xe, Khâu Đạt hỏi Tịch Đăng tối hôm đó ăn thứ gì, Tịch Đăng đương nhiên biết nguyên nhân là miếng khoai chiên đó, thế nhưng ở trước mặt Khâu Đạt, cậu chỉ lắc đầu, liền chuyển đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe.

Khâu Đạt thấy Tịch Đăng không muốn nói chuyện, cũng chỉ có thể tùy theo.

Tạp chí đó, bốn người trong lúc Tịch Đăng bị bệnh đã chụp xong, Tịch Đăng tới đây để chụp bù.

Sau khi đến địa điểm quay chụp, bốn người kia cũng có mặt, cùng Tịch Đăng chụp mấy bức nhóm xong, liền dồn dập mang theo trợ lý đi, bọn họ đều có lịch trình riêng.

Khâu Đạt ở trên đường nhận được điện thoại, vội vã đi, trước khi đi kêu trợ lý mới tới ở đây bảo vệ, chụp xong liền chở Tịch Đăng trực tiếp về công ty.

Tịch Đăng nhìn thấy Khâu Đạt đi, vẫn đang ngồi trên ghế sa lông liền nghiêng người dậy, tạp chí từ trên ngực rơi xuống bụng. Đôi mắt màu xanh sẫm chớp chớp, “Đạt ca đâu?”

Nhiếp ảnh gia không dừng lại, vẫn tiếp tục chụp Tịch Đăng.

Trợ lý bên ngoài liền vội vàng nói, “Đạt ca có việc đi trước.”

Tịch Đăng thu tầm mắt loại, nhìn thấy nhiếp ảnh gia vẫn đang chụp, liền chuyên nghiệp nằm trở lại trên ghế salông.

Nhiếp ảnh gia đột nhiên nói, “Tịch Đăng, cởi nút áo sơ mi trên cùng ra.”

Trợ lý ngẩn ra, hắn nhớ Đạt ca trước khi ký hợp đồng đã cố ý hỏi xem có hạng mục chụp ảnh nào để lộ thân thể hay không, gay rồi, hắn không nhớ rõ Đạt ca đã đồng ý hay cự tuyệt.

Mà đầu kia Tịch Đăng trầm mặc một hồi, liền duỗi ngón tay trắng noãn thon dài tới nút áo sơ mi trên cùng.

Hạt nút đầu tiên được mở ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo trắng nõn.

Trong trường quay cư nhiên truyền tới âm thanh nuốt nướt bọt.

Nhiếp ảnh gia ngay lập tức chụp thêm mấy tấm.

Chụp xong, vẫn chưa thỏa mãn, liền nói với Tịch Đăng, “Tịch Đăng, mở thêm một nút nữa.”

Tịch Đăng nghe vậy, liền yên lặng mà làm.

Lần này, toàn bộ trường quay đều trở nên tĩnh mịch, không có người nói chuyện.

Nhiếp ảnh gia vừa định tiếp tục chụp, bên cạnh liền duỗi ra một cánh tay trắng nõn, “Tôi tới.”

Nhiếp ảnh gia bị đoạt đi máy ảnh, ngẩn người một chút, thấy rõ người tới sau, âm thanh liền cao lên, “Chung lão sư, sao ngài lại tới đây.”

Người đến mang mũ lưỡi trai đen, kéo rất thấp, che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chóp mũi cao ngất, đôi môi hồng hào cùng với cái cằm duyên dáng.

Tịch Đăng nghe vậy liền nhìn sang đó một cái, là nhân vật chính công Chung Kỳ.

Chung Kỳ tuy rằng tuổi không lớn lắm, thế nhưng vô cùng có tiếng tăm trong giới, bao nhiêu người muốn cùng y học nhiếp ảnh, người biết y cơ bản đều xưng một tiếng thầy Chung.

Chung Kỳ đoạt máy ảnh người khác, mặt cũng không đỏ một chút, xoay mũ lưỡi trai lại, lộ ra một gương mặt làm người khác vô cùng kinh diễm, “Để tôi tới chụp.” Sau đó liền nói với Tịch Đăng, “Cởi thêm một nút nữa.”

Tịch Đăng lại nghe lời, lộ ra lồng ngực trắng nõn, hai viên hồng quả trên lồng ngực bởi vì không khí lạnh đột ngột mà hơi đứng lên một chút, phối hợp với gương mặt xinh đẹp của Tịch Đăng, đã có rất nhiều người mất mặt ngẩng đầu che mũi của mình, thế nhưng vẫn không muốn rời đi.

Chung Kỳ chụp mấy bức sau, nói với người mẫu đang chuẩn bị đồ bên cạnh, “Cô qua hôn lồng ngực cậu ta.”

Trợ lý mở to miệng, lập tức xoay người chuẩn bị gọi điện thoại cho Khâu Đạt, chuyện này đi quá xa rồi, không thể chịu được thêm nữa.

Người mẫu kia là người nước ngoài mắt xanh tóc vàng, nghe được Chung Kỳ nói, lập tức chuyên nghiệp đi tới, quỳ gối bên cạnh ghế sa lông, thần sắc thành kính mà chuyên chú kề môi tới sát lồng ngực Tịch Đăng.

Chung Kỳ vẫn chưa hài lòng, “Lại mở thêm một nút ra, liếm bụng cậu ta.”

Trợ lý gấp muốn chết, Đạt ca sao lại không nhận điện thoại.

Người mẫu không chậm trễ chút nào, đưa tay ra cởi. Tịch Đăng rũ mắt xuống, lông mi thật dài hơi rung động, không từ chối động tác người mẫu, chỉ là lúc người mẫu nữ giơ chiếc lưỡi màu hồng nhạt ra liếm lên bụng cậu, cả người liền run lên một cái, sau đó bên tai hơi ửng đỏ.

Hành động này tự nhiên rơi vào trong mắt Chung Kỳ.

Chung Kỳ một bên chụp một bên nghĩ, thì ra đây là bộ phận nhạy cảm của thanh niên.

Bởi Chung Kỳ đột nhiên xen vào cùng với ý tưởng nảy ra bất chợt của nhiếp ảnh gia kia, bộ ảnh vốn nên cấm dục đột nhiên lại trở nên tình sắc nhưng không hạ lưu.

Trong quá trình quay chụp, có thật nhiều người bịt mũi vội vội vàng vàng mà chạy, sau đó liền đỏ mặt chạy về.

Chung Kỳ vốn còn muốn Tịch Đăng cởi quần, thế nhưng bị Tịch Đăng cự tuyệt.

Tịch Đăng đẩy người mẫu còn đang kề sát vào mình ra, tự nhiên mặc quần áo vào, “Tôi không cởi quần, không chụp.”

Chung Kỳ thả máy ảnh xuống, đáy mắt để lộ khó chịu nhàn nhạt, chưa từng có ai cự tuyệt yêu cầu chụp ảnh của y, người này là người đầu tiên.

Tịch Đăng mặc quần áo tử tế, liếc nhìn Chung Kỳ một cái, “Anh tên là gì?”

Chung Kỳ thấy không thể chụp được nữa, quay mũ lưỡi trai trở lại, không nhìn Tịch Đăng, chỉ trả máy lại cho nhiếp ảnh gia, “Gửi ảnh đến cho tôi, tôi sẽ chỉnh sửa.” Nói xong, liền quay người đi.

Tịch Đăng thấy người đi, liền tăng nhanh bước chân đi tới, trực tiếp kéo vạt áo đối phương, “Anh chưa nói tên của anh cho tôi.”

Chung Kỳ không quay đầu lại, “Tại sao phải nói cho cậu biết.”

Tịch Đăng nhưng lại chuyển hướng nhìn về phía nhiếp ảnh gia kia, nhiếp ảnh gia bị đôi mắt màu xanh sẫm của Tịch Đăng nhìn, liền không kìm lòng được nói tên Chung Kỳ ra.

Tịch Đăng buông áo Chung Kỳ, gật đầu, quay người đi về phía trợ lý của mình.

Chung Kỳ liếc nhìn nhiếp ảnh gia một cái, ánh mắt rất lạnh.
Bình Luận (0)
Comment