Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 66

Edit: Thảo Lê

Lục Ngọc Ngang bị kéo vào trong nước đầu óc trong nháy mắt như trống không, chờ đến khi có gì đó sắc bén tiến vào cơ thể, hắn mới dường như đột nhiên tỉnh táo lại.

Là Cá Chép Tinh vừa mới bỏ trốn, móng tay nàng thật dài bấm xuyên vào da Lục Ngọc Ngang.

Nàng lúc đầu gặp được Sư Linh liền cảm thấy không đúng, cố ý yếu thế chạy trốn, kết quả Sư Linh thật không đuổi theo, hơn nữa còn biến về nguyên hình.

Cá Chép tinh liền núp trong nước, thấy Lục Ngọc Ngang đi tới bên hồ, trong nháy mắt bơi tới, sau đó đưa tay ra kéo Lục Ngọc Ngang xuống.

Nàng lôi Lục Ngọc Ngang không ngừng bơi về sâu trong nước, Lục Ngọc Ngang sặc một ngụm liền lập tức nín thở.

Như vậy không được, còn tiếp tục như vậy, không cần yêu quái này ăn, hắn sẽ trước tiên chết đuối.

Lục Ngọc Ngang lén lút từ bên hông lấy một cây chủy thủ ra, đây là lần trước đi Chùa Vạn Thiên, Huyền Không đưa cho hắn. Huyền Không còn cố ý dặn, tận lực không nên để dao găm rời khỏi người, chủy thủ này tròng thời khắc nguy nan có thể cứu hắn một mạng.

Lúc nãy khi hắn lên bờ mặc quần áo, liền lấy cây chủy thủ từ bên trong quần áo ướt sũng ra, bỏ vào bên eo.

Lục Ngọc Ngang trong mắt lóe ra một tia kiên quyết, liền đâm một phát vào lưng Cá Chép Tinh.

Cá Chép Tinh cảm thấy dao động của dòng nước phía sau, xoay người liền thấy nhân loại nàng không để vào cư nhiên cầm một cây chủy thủ đâm tới.

Ánh mắt Cá Chép Tinh lóe lên tức giận, một tay bóp tay Lục Ngọc Ngang đang cầm chủy thủ, cái tay gắt gao bóp cổ Lục Ngọc Ngang, một đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, mặt ghé sát vào tai Lục Ngọc Ngang, “Lá gan ngươi thật lớn.”

Nàng thay đổi chủ ý, nhìn sắc mặt Lục Ngọc Ngang dần dần tái xanh, nàng quyết định giết người chết xong, mới kéo về động phủ của mình.

Lục Ngọc Ngang nín giận, khoảng cách gần nhìn gương mặt yêu dị, tay không bị khống chế nắm tóc Cá Chép Tinh, sau đó dùng sức kéo xuống một cái.

Tóc là điểm yếu của phụ nữ, Lục Ngọc Ngang ở hiện đại sống lâu như thế, từng vô cùng hứng thú với phương thức nữ sinh dùng để đánh nhau.

Thừa dịp Cá Chép Tinh bị đau trong nháy mắt phân tâm, Lục Ngọc Ngang cầm dao găm dùng một phương thức vặn vẹo nhúc nhích một chút, sau đó tàn nhẫn đâm vào tay Cá Chép Tinh.

Cá Chép Tinh lập tức thống khổ kêu một tiếng, rút tay về.

Dao găm kia sau khi đâm vào, vết thương lập tức tỏa ra kim quang.

Cá Chép Tinh nhịn đau kéo chủy thủ ra, vết thương đang to dần. Dưới cơn nóng giận Cá Chép Tinh lập tức biến thân, thân thể to lớn đem quần áo xé rách.

Lục Ngọc Ngang vừa thoát khỏi ràng buộc của Cá Chép Tinh, lập tức bơi lên bờ.

Bộ dáng Cá Chép Tinh lúc này thoạt nhìn so với hình người khủng bố gấp trăm lần, một đôi mắt cá màu đỏ so với đầu Lục Ngọc Ngang còn lớn hơn, đuôi quét qua, liền đánh Lục Ngọc Ngang một cái.

Lục Ngọc Ngang phun một ngụm máu trong miệng ra.

Hắn sẽ chết, hắn thấy Cá Chép Tinh cách hắn càng ngày càng gần, đầu óc bắt đầu choáng váng.

Đột nhiên đầu cùng đuôi Cá Chép Tinh dùng một phương thức quỷ dị vặn vẹo, Tịch Đăng mặt không hề cảm xúc rút tay từ trong bụng Cá Chép Tinh ra, trong tay nâng một nội đan màu bạc trắng. Cậu nhanh chóng đi ra, bơi về phía Lục Ngọc Ngang, nhìn thấy sắc mặt Lục Ngọc Ngang, liền biết có chuyện không ổn.

Lục Ngọc Ngang sắp nghẹt thở mà chết.

Tịch Đăng một tay ôm Lục Ngọc Ngang, nhanh chóng bơi lên mặt nước.

Lục Ngọc Ngang liếc nhìn con quỷ đang ôm mình, ánh mắt liền bị viên nội đan kia hấp dẫn.

Ánh mắt hắn trở nên si mê, sau đó dùng tốc độ nhanh không giống người bình thường, đoạt lấy nội đan trong tay Tịch Đăng, như vô cùng đói bụng hoảng loạn nhanh chóng nuốt nội đan xuống.

———

Sư Linh bị lưu lại trên bờ đột nhiên biến lại hình người, y mới vừa mặc quần áo tử tế, một thân ảnh nho nhỏ liền xuất hiện lờ mờ phía sau cái cây.

Gương mặt Sư Linh băng lãnh, âm thanh trầm thấp, “Tiểu quỷ như ngươi cũng dám chủ động đến tìm ta?”

Trả lời y là một âm thanh tinh tế, âm thanh bé gái non nớt, “Nghe nói ngươi từng bắt được rất nhiều quỷ.” Cùng lúc đó, thân ảnh kia cũng từ phía sau cây đi ra.

Là con quỷ nhỏ lúc trước từng nhìn chằm chằm Lục Ngọc Ngang.

Nàng đã hoàn toàn biến thành một ác quỷ, trong ánh mắt đều là hung ác, “Vị ca ca kia đi cứu một ca ca khác, ngươi bị thương như vậy, có thể đánh được ta và một con quỷ khác sao?” Khóe môi nàng hơi nâng lên, “Tân Nùng ca ca, ngươi còn không đi ra?”

Nhỏ vụn âm thanh từ bên cạnh rừng cây truyền ra, một bóng người đạp ánh trăng đi ra, trên mặt còn hóa trang nổi bật, môi đỏ khẽ mím, vung tay áo một cái, liền đứng bên người tiểu quỷ.

Sư Linh lạnh lùng nhìn hai con quỷ đối diện, tay phải biến ra một cây bút, tay trái từ trong túi càn khôn lấy phù vàng ra, không chút sợ hãi, “Các ngươi có thể thử một lần.”

Tịch Đăng kéo Lục Ngọc Ngang đã rơi vào hôn mê lên bờ, lúc trước đánh lén Cá Chép Tinh cũng đã tiêu tốn rất nhiều linh lực của cậu, cậu ẩn giấu tung tích, nhìn thấy Cá Chép Tinh biến thành nguyên hình, mới trực tiếp tấn công, lấy được nội đan.

Tịch Đăng lên bờ, mới thở phào nhẹ nhõm, liền thấy Sư Linh đứng cách đó không xa, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc, trong không khí tràn ngập khí tức quái dị.

“Chủ nhân?” Tịch Đăng nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Sư Linh quay người sang, đôi môi còn đỏ hơn trước, ánh mắt nhìn chằm chằm Tịch Đăng, chầm chậm lên tiếng, “Cứu lên được?”

Tịch Đăng nhìn Sư Linh một hồi, mới thu hồi nhãn thần, nhìn Lục Ngọc Ngang hoàn toàn ướt đẫm.

“Hắn ăn lầm nội đan của Cá Chép Tinh, bị ngất đi.”

Sắc mặt Lục Ngọc Ngang lúc này cũng không phải quá tệ, ngược lại so với lúc ở trong nước, gương mặt hồng hào đến không tin được.

Sư Linh đi tới, ngồi xổm xuống, tay vỗ nhẹ mấy cái lên bụng Lục Ngọc Ngang, sau đó liền nhíu mày, “Kỳ quái, thân thể của hắn đang từ từ tiếp nhận viên nội đan kia.”

Đây là chuyện không xảy ra bên trong nguyên văn, trong mắt Tịch Đăng cũng lộ ra mấy phần lo lắng, “Sẽ chết hay là biến thành yêu quái?”

Sư Linh thu tay về, “Tạm thời chưa rõ, nhìn hắn có thể tỉnh hay không liền biết.”

Tịch Đăng nhìn Sư Linh một cái, đột nhiên cầm tay Sư Linh lại, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc, “Ngươi…”

Cậu không nói nữa, Sư Linh cũng tùy ý cậu cầm lấy, đáy mắt không hề chập trùng.

Tịch Đăng đột nhiên thu tay về, ánh mắt cũng dời đi, ôm Lục Ngọc Ngang lên, “Đi thôi.”

———

Lục Ngọc Ngang đột nhiên từ trên giường bật dậy, trên trán đều là mồ hôi lạnh, hô hấp dồn dập, ánh mắt đăm đăm, trên mặt còn mang theo hoảng sợ khoảnh khắc lúc trước đối mặt với sinh tử.

Tịch Đăng ngồi dưới đất, tay chống cằm, dựa vào bên giường nhìn Lục Ngọc Ngang, “Sao vậy, choáng váng?”

Lục Ngọc Ngang quay đầu, liền thấy Tịch Đăng. Hắn đột nhiên nắm ống tay áo Tịch Đăng, kéo đối phương lên, liền trực tiếp ôm lấy.

“Ta… Ta cho rằng ta chết rồi.”

Tịch Đăng bị ôm lấy trong nháy mắt có chút mê mang, nghe được lời đối phương, nở nụ cười, mang theo trấn an mà vỗ lưng đối phương hai cái, “Đại con lừa, ngươi nếu chết, có thể làm bạn với ta, không vui sao?”

Thân thể Lục Ngọc Ngang cứng đờ một chút, sau đó ấp úng nói: “Tiểu sinh vẫn nên tiếp tục sống sót đi.”

Tịch Đăng không khách khí lườm một cái, “Vậy ngươi còn ôm ta như vậy làm gì, thả ra!”

Sư Linh lúc này đẩy cửa tiến vào, liền thấy Lục Ngọc Ngang đang ôm Tịch Đăng.

Ánh mắt nhanh chóng chuyển lạnh.

Lục Ngọc Ngang đỏ mặt buông lỏng Tịch Đăng ra.

Tịch Đăng nhìn chằm chằm đối phương, nhíu mày, “Đại con lừa, ngươi có cảm thấy nơi nào không thoải mái không?”

Lục Ngọc Ngang đần độn mà a một tiếng, cúi đầu nhìn xuống, mới ngẩng đầu lên, “Ta phải cảm thấy không thoải mái sao?”

Tịch Đăng nói: “Có đặc biệt muốn xuống nước không?”

Lục Ngọc Ngang lập tức kiên quyết lắc đầu, “Không muốn.”

Sư Linh đi tới, trực tiếp cầm tay Lục Ngọc Ngang, chốc lát sau nói: “Có muốn cũng không phải chuyện lớn.”

Tịch Đăng lấy ngón tay chạm cằm, trong ánh mắt chợt lóe nghi hoặc, “Ít nhất phải có chút biến hóa mới được a, hoàn toàn không chút biến hóa trái lại có chút kỳ quái.”

Lục Ngọc Ngang uống một ngụm nước, cũng khẩn trương lên, “Tiểu sinh cần phải có biến hóa gì?”

Tịch Đăng nhìn bộ dáng vội vã cuống cuồng của Lục Ngọc Ngang, liền cố ý nhíu mày lại, nghiêm mặt, “Ngươi không nhớ rõ đêm trước xảy ra chuyện gì sao?”

“Đêm trước? Ta ngủ một ngày?” Lục Ngọc Ngang thấy Tịch Đăng gật đầu, trong nháy mắt cảm giác rất khủng bố, “Tiểu sinh sẽ chết sao? Tiểu sinh chỉ nhớ rõ yêu quái kia biến thành nguyên hình muốn giết tiểu sinh, mặt sau đều không nhớ rõ.”

Sư Linh ở bên cạnh nhàn nhạt mở miệng, “Ngươi ăn nội đan của Cá Chép Tinh.”

Lục Ngọc Ngang trợn tròn cặp mắt.

Sau mấy ngày, Lục Ngọc Ngang đều sẽ nhìn chằm chằm bụng của mình, lúc nào cũng hoài nghi không biết mình sẽ chết hay biến thành một yêu quái.

Tịch Đăng dựa vào trên giường mềm mại, nằm ăn vặt, “Đừng nhìn nữa, không biết còn tưởng rằng ngươi đang mang thai.”

Sư Linh ngồi bên cạnh Tịch Đăng, nghe được Tịch Đăng, cười khẽ một tiếng, liền nhẹ nhàng sờ tóc Tịch Đăng chưa buộc lên.

Lục Ngọc Ngang nhìn thấy màn này, không lên tiếng, tiếp tục vùi ở một góc phiền muộn.

Tịch Đăng tự nhiên cũng phát hiện Sư Linh đang sờ tóc mình, nhưng mà cũng biểu tình vẫn bình thường, thậm chí còn ngẩng đầu nở nụ cười với Sư Linh.

Sư Linh thấy Tịch Đăng nở nụ cười, tay liền từ tóc Tịch Đăng rời đi, đụng vào môi Tịch Đăng.

Thân thể Tịch Đăng trong nháy mắt cứng ngắc, bất quá rất nhanh liền biến mất. Sư Linh tự nhiên phát hiện, khẽ cười một tiếng, liền kéo Tịch Đăng dậy, hướng vào lồng ngực mình.

———

Khoảng thời gian này, Sư Linh vẫn luôn dùng hình người xuất hiện, hơn nữa so với trước đây càng thêm trầm mặc ít nói, thế nhưng thái độ với Tịch Đăng lại biến hóa lớn vô cùng.

Sư Linh bắt đầu đối với Tịch Đăng làm một số chuyện chỉ có tình nhân mới có thể làm, đồng thời còn làm ngay trước mặt Lục Ngọc Ngang.

Tịch Đăng nhìn thấy biến hóa của Sư Linh, vẫn chưa nói gì, mà Lục Ngọc Ngang nhưng lại càng ngày càng trầm mặc, ban đầu hắn cũng khiếp sợ nhìn Sư Linh trực tiếp đưa tay vào trong quần áo Tịch Đăng, nhưng là lúc hắn muốn ngăn lại, lại đối diện với đôi mắt Sư Linh.

Băng lãnh mang theo nguy hiểm.

Lục Ngọc Ngang yên lặng lui lại, bởi vì hắn phát hiện Tịch Đăng cũng không phản kháng.

Nếu như bọn họ là tình nhân, mình cũng không có lý do gì tiến lên ngăn cản.
Bình Luận (0)
Comment