Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 67

Edit: Thảo Lê

Cứ như vậy qua chừng mấy ngày, vào một buổi tối, bọn họ ngủ lại khách điếm, Tịch Đăng xuyên tường đi tới gian phòng Lục Ngọc Ngang, thấy đối phương ngủ say, mới đi tới phòng Sư Linh.

Sư Linh mới vừa tắm rửa xong, tóc ướt át mà khoác sau gáy, nhìn thấy Tịch Đăng cũng không kinh sợ.

Tịch Đăng đi tới cách Sư Linh vài bước không xa liền ngừng lại, nhẹ giọng hô một câu, “Tân Nùng.”

Sư Linh nghe vậy, nhưng lại nở nụ cười, “Tịch Đăng, ta nghĩ ngươi sẽ luôn giả ngốc.”

“Tại sao lại nhập vào người y? Chuyện này với ngươi không có lợi, ngược lại sẽ tổn hại đạo hạnh của ngươi.”

Lúc này phải gọi là Tân Nùng, khóe mắt hơi nâng, nhấc tay áo che miệng nở nụ cười, “Ta vốn muốn đi đầu thai, còn lo chút đạo hạnh ấy làm gì.” Ánh mắt nhìn Tịch Đăng dần dần nhiễm bi ai, “Chỉ có điều, ta lại không nghĩ rằng sẽ có một ngày ngươi thông suốt. Ngươi ở trong nhân gian phiêu đãng năm trăm năm, ta với ngươi quen biết ba trăm năm, sợ ngươi phát hiện tâm tư của ta, ta theo sân khấu kịch khắp nơi đi hát hí khúc, thế nhưng quỷ tiết hàng năm ta đều sẽ tới gặp ngươi, quỷ tiết năm nay là lần cuối cùng.”

“Tịch Đăng, ta không muốn chờ đợi thêm nữa, ta muốn đi đầu thai.” Tân Nùng nói với Tịch Đăng như vậy.

Tay để bên ngươi Tịch Đăng để giật giật, ánh mắt rũ xuống, sau đó như ngày xưa cười cười, “Cũng được a, vậy ngươi nghỉ sớm một chút.”

Chờ đến khi Tịch Đăng đi, Tân Nùng liền rời khỏi người Sư Linh.

Nhãn thần Sư Linh một mảnh thanh minh, sắc mặt so với lúc trước bị thương khá hơn một chút.

“Ngươi nghĩ kỹ rồi?”

Tân Nùng giơ tay sờ lông mày được vẽ một cách tinh tế của mình một cái, ánh mắt mang theo hờ hững, “Đã sớm nghĩ kỹ, ta giao dịch cùng ngươi, cũng chỉ vì bất đắc dĩ, bằng không ta sao có thể dùng tay ngươi chạm vào Tịch Đăng. Yên tâm, quỷ tiết kết thúc, ta sẽ chủ động đi tìm Hắc Bạch Vô Thường, bất quá, ngươi nhất định phải đưa vật kia cho Tịch Đăng, không cần nói là ta đưa.”

Sư Linh hong khô tóc, “Vì sao ngươi không tự mình đưa?”

Tân Nùng để tay xuống, ánh nến lả lướt trên khuôn mặt hóa trang tỉ mỉ, “Ta tương đối ích kỷ, làm việc tốt, cũng không muốn cho người khác cơ hội hồi báo, ta muốn Tịch Đăng nhớ kỹ ta.”

Sư Linh nhìn Tân Nùng, “Ngươi đang nói dối.”

Tân Nùng cười lạnh, “Vậy thì sao? Đừng quên là ta cứu ngươi, đưa cho ngươi đan dược khôi phục pháp lực.”

Sư Linh cũng không e ngại Tân Nùng, tâm tình trong mắt rất nhạt, “Ta sẽ không quản chuyện của ngươi.”

Tân Nùng cũng không liếc mắt nhìn y, mà trực tiếp nhập vào Sư Linh.

Hắn cần phải nhập vào thân thể Sư Linh, mới có thể thoát khỏi truy bắt của Hắc Bạch Vô Thường.

Ngày quỷ tiết, Tịch Đăng dặn Lục Ngọc Ngang không nên ra khỏi cửa, mới cùng Tân Nùng nửa đêm ra ngoài.

Trên đường không có người sống, chợ âm chỉ có ngày này mới chuyển tới nhân gian.

Vô số Quỷ Hồn du đãng ở nhân gian, bọn họ có khi là muốn tạm biệt người thân còn sống, có khi là muốn trở lại chốn cũ, mỗi con quỷ đều có tâm sự riêng.

Trong quá khứ, vào ngày quỷ tiết, Tịch Đăng đều sẽ hưng phấn dị thường, nhưng năm nay, cậu rất trầm mặc.

Tân Nùng ngược lại tâm tình không tệ, mua thật nhiều đồ vật, còn mua một cái đèn lồng thỏ. Hắn kín đáo đưa chiếc đèn cho Tịch Đăng, “Đây là đồ vật cuối cùng ta đưa ngươi.” Nói xong, liền kéo Tịch Đăng đến bờ sông, “Cùng đi thả đèn đi.”

Bờ sông có một lão nhân đang bày sạp, trước mặt bày đủ loại lồng đèn tinh sảo, nhìn thấy Tịch Đăng, ánh mắt lão nhân chuyển hơn một vòng trên người Tân Nùng, âm thanh ám ách vang lên, “Hai vị hậu sinh, có muốn mua vài chiếc đèn hay không?.”

Tân Nùng ngồi xổm xuống, hắn chọn hồi lâu, cuối cùng chọn được hai cái, trả tiền xong, liền lôi kéo Tịch Đăng đi thả xuống.

Tịch Đăng tỏ vẻ không hứng thú lắm, Tân Nùng cũng không thèm để ý, tự mình viết tâm nguyện xong, liền lấy đèn trong tay Tịch Đăng, viết chữ lên trên.

“Hai bờ nước lặng, xen lẫn núi cao sừng sững. Ngươi tự mình về ta tự đi, không còn chuyện gì nữa rồi. Ta sẽ không nhớ ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ tới ta, tâm tình giao ngươi trước đó, đành phải trao cho người khác thôi.”

Tịch Đăng chỉ liếc mắt nhìn, đôi mắt liền đỏ, đưa tay ra kéo ống tay áo Tân Nùng, nhỏ giọng nói: “Tân Nùng, ngươi có thể không đi được không?”

Tân Nùng nhìn mặt sông sóng gợn lăn tăn nở nụ cười, “Tịch Đăng, ngươi không thể ích kỷ như vậy.” Hắn thả hai ngọn đèn xuống nước, đèn theo dòng sông chậm rãi lướt đi, hai chiếc đèn vốn đang song song tiến lên, tiếng gió vừa vút qua, liền tách ra không còn như cũ nữa.

Tóc Tân Nùng bị gió thổi cuốn lên, hắn lẳng lặng mà nhìn hai chiếc đèn, hồi lâu mới thấp giọng nói một câu, “Thực sự là trời cao đã định.” Hắn quay đầu, sờ tóc Tịch Đăng, ánh mắt ôn nhu chưa từng có, “Ta không bồi ngươi thêm được nữa, ta thấy yêu quái này cũng không sai, nếu như ngươi không thích, thì người phàm kia cũng được, bất quá năm thọ có hạn, không tới mấy năm liền già đi.”

Tịch Đăng quay mặt đi, muốn ép giọt nước chực trào ra khỏi mắt xuống.

Đêm dần dần khuya, Tân Nùng nhìn sắc trời, lại nhìn Tịch Đăng một cái, liền dứt khoát rời khỏi thân thể Sư Linh.



Thân thể Tịch Đăng cứng lại, sau đó nước mắt theo hai má tái nhợt chảy xuống. Cậu không tiếng động ngồi xuống ôm lấy chân, dúi đầu vào giữa hai chân.

Sư Linh ngồi xếp bằng bên người Tịch Đăng, con quỷ kia đi rồi. Y lẳng lặng nhìn bờ vai không ngừng dao động của Tịch Đăng, bởi vì bị bỏ lại, cho nên đau khổ sao?

Tịch Đăng càng khóc về sau, như không chịu được nữa, thút thít khóc lên, giống một đứa trẻ mất đi món đồ mình yêu thích, khóc đến mặt đỏ bừng, nước mắt làm cho xiêm y nơi đầu gối đều ướt đẫm.

Sư Linh thấy thế, kéo Tịch Đăng vào trong ngực của mình.

Tịch Đăng thân thủ níu chặt quần áo Sư Linh, nước mắt không ngừng theo khóe mắt chảy xuống, lướt qua cái cằm thon gọn.

“Tại sao?” Tịch Đăng không thể kìm chế được khóc nấc lên, “Tại sao?”

Buổi tối hôm đó, Tịch Đăng luôn tại sao, nhưng mà tại sao lại hỏi vậy, cậu cũng không hề nhắc đến.

Sư Linh cuối cùng ôm Tịch Đăng trở về, Tịch Đăng chôn mặt trong lồng ngực Sư Linh, đột nhiên buồn buồn lên tiếng, “Ta cũng muốn đầu thai.”

Sư Linh nghĩ đến đồ vật Tân Nùng đưa cho y, theo bản năng che giấu, “Sau này ta sẽ bồi ngươi.”

Y nhẹ nhàng đưa ra một cam kết.

Lục Ngọc Ngang ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn bên ngoài, ánh trăng chiếu trên tảng đá xanh, cô tịch quạnh quẽ.

Sư Linh ngẩng đầu, liền đối mặt với Lục Ngọc Ngang.

Lục Ngọc Ngang hơn phân nửa khuôn mặt đều che giấu trong bóng tối, hắn thật dài thở ra một hơi, trong chớp mắt minh bạch chênh lệch giữa mình và đối phương rất lớn.

Sư Linh nắm giữ sinh mệnh dài dằng dặc, phép thuật cường đại, mà mình, bất quá chỉ là một thư sinh nghèo túng từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên việt tới.

Hắn khẽ cười thành tiếng, thân thủ đóng cửa sổ lại.

———

Ngày hôm sau, Lục Ngọc Ngang sáng sớm đã gõ cửa phòng Tịch Đăng.

“Tịch Đăng, Tịch Đăng, dậy chưa?”

Thật lâu sau, trong phòng mới truyền đến âm thanh huyên náo.

Âm thanh Tịch Đăng uể oải suy sụp, “Sao vậy?”

Lục Ngọc Ngang lấy sách để sau lưng ra, “Đây, cho ngươi, sách truyện hot nhất trên phố, ngươi không phải nói nhàm chán sao? Đọc sách có lẽ sẽ tốt một chút.”

Lục Ngọc Ngang đưa sách cho Tịch Đăng xong, ném câu nói tiếp theo liền quay người đi.

“Ta xuống kêu tiểu nhị giúp ta chuẩn bị thêm mấy cái bánh bao.”

Tịch Đăng lấy sách trong tay, sửng sốt một chút, mới nhìn về phía Lục Ngọc Ngang, đối phương đã đi xuống cầu thang.

Lục Ngọc Ngang thay đổi, tuy rằng vẫn là bộ dáng như vậy, thế nhưng quãng thời gian trước lông mày luôn nặng trĩu tâm sự lúc này đã thả lỏng ra, cả người thoạt nhìn xuất trần hơn rất nhiều, tựa hồ đã trải qua rất nhiều chuyện.

Sư Linh cả ngày ngồi trong xe ngựa tu luyện, tùy ý Tịch Đăng cùng Lục Ngọc Ngang một đường cao giọng nói chuyện, không sợ tiếng ồn làm nhiễu loạn.

Lục Ngọc Ngang có lúc sẽ tò mò, lén lút hỏi Tịch Đăng, “Tịch Đăng, ngươi nói đại sư làm sao từ một đầu… heo tu luyện thành lợi hại như vậy?”

Tịch Đăng ngay lập tức cười ra tiếng, liếc trộm Sư Linh một cái, mới tiến đến bên tai Lục Ngọc Ngang, nhỏ giọng nói: “Đại khái là đạt được cơ duyên, bất quá, nói không chừng lúc mới bắt đầu là sợ bị chủ nhân làm thịt, nên mới nỗ lực tu luyện.”

Sư Linh bỗng dưng mở mắt ra, hừ lạnh một tiếng, hai tấm bùa vàng liền tay tới dán lên trán Tịch Đăng cùng với Lục Ngọc Ngang.

Tịch Đăng, “…”

Lục Ngọc Ngang, “…”

Sư Linh coi như quan tâm đến Lục Ngọc Ngang chỉ là một người phàm, chỉ dán một buổi sáng liền lấy xuống. Thân thể cứng đờ một buổi sáng Lục Ngọc Ngang lập tức kêu thảm một tiếng ngã xuống, Tịch Đăng vô cùng đáng thương trừng mắt nhìn.

Lục Ngọc Ngang được giải trừ phong ấn, muốn giúp Tịch Đăng nói vài câu, thế nhưng đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng sương của Sư Linh, thôi, tiểu sinh vẫn nên né tránh đi.

Màn đêm vừa buông xuống, Lục Ngọc Ngang liền tùy tiện tìm một cái cớ xuống xe ngựa.

Sư Linh lúc này mới lấy phù trên trán Tịch Đăng xuống, Tịch Đăng vừa có thể động, liền tức giận vồ về phía Sư Linh.

Sư Linh không để ý chút nào tiếp được.

“Ta muốn lấy tim heo, gan heo, dạ dày heo của ngươi, còn muốn xào tai heo!” Tịch Đăng nói xong, còn vô cùng to gan mà nhéo lỗ tai Sư Linh, “Mau nhận sai!”

Sư Linh nghiêng đầu nhìn Tịch Đăng một cái, “Muốn ta nhận sai?”

Một câu nói, một cái ánh mắt, Tịch Đăng liền không tiền đồ mà thu tay lại, sầu não uất ức ngồi sang bên cạnh, “Chơi không vui chút nào, cũng không chịu cho ta bắt nạt một chút.”

Sư Linh nghe được câu này, liền kéo Tịch Đăng lại, ôm con quỷ nào đó trực tiếp để lên đùi, “Ngươi muốn bắt nạt thế nào?”

Tịch Đăng hừ mũi, “Người phàm thích nhất là mấy con heo nhỏ, ngươi nói xem?”

Sư Linh như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó đột nhiên biến thành nguyên hình.

Tịch Đăng bỗng dưng trợn to hai mắt, không còn đùi Sư Linh nữa, cậu đặt mông ngồi trên đất, trong lồng ngực còn có một con heo nhỏ đập vào.

Tịch Đăng đầu tiên là sửng sốt hồi lâu, mới móc con heo từ trong đống quần áo ra, nâng đối phương lên cao, trên mặt là biểu tình không dám tin, “Ta cũng có ngày hôm nay sao?”

Sư Linh giật móng, hai con mắt nho nhỏ đầy vẻ khinh bỉ.

Tịch Đăng nhìn nhìn, ôi! Còn dám lộ ra loại ánh mắt này! Dưới cơn nóng giận Tịch Đăng đột nhiên cúi thấp đầu, há miệng cắn vào hai cái tai nhỏ.

———

Lục Ngọc Ngang ngồi cách xe ngựa không xa lắm, gặm một cái bánh màn thầu, uống một hớp nước, nhìn ánh trăng cao, đột nhiên muốn ngâm mấy câu.

“Lý tiên nhân từng nói, ‘Nâng ly mời với trăng sáng, cùng với bóng nữa là thành ba người’ thơ hay, thơ hay!”

Câu thơ trên của Lý Bạch, trong “nguyệt hạ độc chước (một mình uống rượu dưới trăng) kỳ 1”

———–

HAPPY NEW YEAR~~~~~~~~~
Bình Luận (0)
Comment