Khoái Xuyên Hắc Hoá Yêu Trúng Bạch Liên Hoa

Chương 11

Bên này Lục Nhạc Hàm hoàn toàn không biết được ý nghĩ của Tề Hưng Triết, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy chiếc xe màu xanh lam chói mắt đậu ở đó, đi tới gõ gõ cửa sổ xe.

Cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt trang nhã của Tiết Diệc Nhu, nàng nói:

- Lên đây đi.

Lục Nhạc Hàm kêu một tiếng Diệc Nhu tỷ, đi vòng qua phía trước xe ngồi ở trên ghế phó lái.

Nhà của Tiết Diệc Nhu cũng coi như thuộc tầng lớp cao, từ nhỏ đến lớn đều ở nước ngoài, tính cách rộng rãi, đi cùng với cậu cũng rất thoải mái, Lục Nhạc Hàm cũng thả lỏng không ít, nhìn người bên cạnh lần đầu gặp mặt còn yên tĩnh giống như là đại gia khuê tú, ngày hôm nay lại cười đến ngửa tới ngửa lui hoàn toàn không để ý hình tượng, rốt cuộc biết cái gì gọi là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Xuyên thấu qua gương xe nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Nhạc Hàm, Tiết Diệc Nhu không cảm thấy kinh ngạc, nói:

- Ngày đó có ba ba của ngươi ở đó, ta làm sao không biết ngại ngùng a.

Lục Nhạc Hàm thầm nghĩ quả thế.

Cửa hàng đồ ngọt mà Tiết Diệc Nhu đề cử giống như là chuyên môn mở ra để nữ hài tử giao lưu với nhau, phóng tầm mắt nhìn xung quanh một chút, một đống một đống tất cả đều là muội tử mười mấy tuổi hai mươi mấy tuổi, lúc Lục Nhạc Hàm đi vào mọi ánh mắt đều tập trung ở trên người cậu.

Lục Nhạc Hàm bị vây xem giống như là kỳ quan thứ chín trên thế giới, trên mặt có chút hồng, cực lực dùng thân thể thon thả của Tiết Diệc Nhu che kín chính mình.

Tiết Diệc Nhu quay đầu lại cười nói:

- Có cái gì mà thẹn thùng, nam sinh lớn như vậy, bị người xem một chút liền không dám ngóc đầu lên a.

Lục Nhạc Hàm yên lặng không nói, cũng là bởi vì nam sinh lớn như vậy mới không dám nhấc đầu lên có được hay không, ngượng ngùng nở nụ cười, tìm một góc ngồi xuống chờ Tiết Diệc Nhu đi chọn món.

Trên khay có hai cái mousse tinh xảo, màu sắc tươi đẹp, làm thành màu sắc cầu vồng, vẻ ngoài cũng thật là đáng yêu, rất phù hợp ham muốn của nhóm tiểu muội muội, nhìn cũng làm người ta thèm ăn nhỏ dãi, Lục Nhạc Hàm tâm lý đã là người lớn tuổi, thế nhưng không kháng cự được đồ vật đáng yêu, đôi mắt đều có chút thẳng.

Tiết Diệc Nhu nhìn thấy bộ dáng sói đói của cậu, cười điểm điểm trán của cậu nói:

- Ăn thật ngon, bất quá cũng chỉ có thể ăn một cái, tuy rằng ít đường, thế nhưng ăn nhiều cũng không tốt.

Lục Nhạc Hàm le lưỡi một cái, vội cầm lấy cái nĩa xiên một khối bỏ vào trong miệng, vừa vào miệng liền tan ra, vị mềm mại, ngọt mà không ngấy, thiếu chút nữa đem đầu lưỡi đều nuốt xuống, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Tiết Diệc Nhu cầm lấy cái nĩa đã xiên bánh ngọt nửa ngày cũng không có bỏ vào trong miệng, ngẩn người nhìn Lục Nhạc Hàm ăn.

Lục Nhạc Hàm ngẩng đầu lên, nghi hoặc mà nhìn Tiết Diệc Nhu, trong miệng vẫn còn dư vị khối bánh ngọt mới vừa nuốt xuống kia.

Tiết Diệc Nhu cười nói:

- Tri Phi cùng ca ca ngươi lớn lên không hề giống a.

Lục Nhạc Hàm có chút buồn bực, chính mình là vai Bạch Liên hoa, Tề Hưng Triết là vai nam chủ, làm sao có khả năng giống a, chính mình là nhu nhu nhược nhược, môi hồng răng trắng, trong bùn mà không nhiễm bùn, mà Tề Hưng Triết khuôn mặt anh tuấn, chiều cao ít nhất 1m85 trở lên, cơ ngực cơ bụng thành từng khối, không nên hỏi Lục Nhạc Hàm là làm sao biết, sau khi Tề Hưng Triết tắm xong thường thường chỉ quấn một cái khăn tắm liền trực tiếp đi ra.

Vui mừng chính là mình chỉ có lớp 11 vẫn chưa phát dục thành thục, nếu không Tề Hưng Triết sắc dụ như vậy mình làm sao kiềm chế được a, vóc người khuôn mặt so với tên khốn mình thích trước kia tốt hơn gấp trăm lần, càng ngược tâm chính là hắn vẫn là ca ca của mình, Lục Nhạc Hàm tâm lý yên lặng lưu lại hai hàng nước mắt.

Nuốt nước miếng một cái nói:

- Đúng nha, bất quá ta còn đang lớn đây, qua mấy năm cũng có thể cao lớn hơn một chút.

Tiết Diệc Nhu xì bật cười.

Lục Nhạc Hàm lúng túng nhìn Tiết Diệc Nhu.

Tiết Diệc Nhu vội vàng xin lỗi, nói:

- Tri Phi, ta không phải ý đó, ngươi khẳng định còn có thể cao hơn.

Chỉ là trong giọng nói vẫn là không che giấu nổi ý cười.

Lục Nhạc Hàm yên lặng nhìn Tiết Diệc Nhu đang cực lực nhẫn cười, ủy khuất cúi đầu tiếp tục ăn bánh ngọt, tấm thân thể này xác thực không cao, cũng đã mười bảy tuổi mà chỉ có 1m7, vừa rồi cùng Tiết Diệc Nhu sóng vai tiến vào, gần như bằng với Tiết Diệc Nhu không có mang giày cao gót, phỏng chừng cũng sẽ không cao nữa.

Tiết Diệc Nhu ngừng cười, ăn hai cái bánh ngọt nhìn ngoài cửa sổ, lơ đãng hỏi:

- Vậy ca ca của ngươi có bạn gái hay không a?

Lục Nhạc Hàm nói:

- Không có a.

Tiết Diệc Nhu nhếch miệng hé ra một nụ cười, nói:

- Có thật không?

Lục Nhạc Hàm hỏi ngược lại:

- Diệc Nhu tỷ không phải cùng về nước với ca ca ta sao?

Tiết Diệc Nhu nói:

- Ca ca ngươi ở nước ngoài chỉ biết bận rộn, xác thực không có quen bạn gái, ta còn tưởng rằng hắn có người yêu ở quốc nội đây.

Lục Nhạc Hàm ăn bánh ngọt trước mặt mình nói:

- Không có nha, trước khi ca ca xuất ngoại cũng không thân cận với nữ sinh, sau khi trở về cũng không gặp, nữ sinh mà ca ca quen biết ta chỉ gặp mỗi một mình tỷ tỷ nha.

Tiết Diệc Nhu đáy mắt đều là ý cười.

Lục Nhạc Hàm nghịch ngợm cười hỏi:

- Tỷ tỷ có phải là yêu thích ca ca ta?

Sắc mặt Tiết Diệc Nhu trong nháy mắt đỏ lên, nói:

- Tiểu hài tử biết cái gì?

Lục Nhạc Hàm cười ra tiếng, thả cái nĩa trong tay xuống một bên liếm liếm đôi môi nói:

- Vì báo đáp tỷ tỷ mời ta ăn bánh ngọt, ta có thể giúp tỷ tỷ theo đuổi anh của ta nha.

Tiết Diệc Nhu vẫn còn có chút ngượng ngùng, thế nhưng đề nghị này quả thực quá dụ người, Tề Hưng Triết ưu tú như vậy, rất nhiều nữ nhân danh môn, giàu có muốn nhào tới, cố tình bất kể là ở nước ngoài hay là trở lại quốc nội, Tề Hưng Triết đối với bọn họ đều là bộ dáng không có hứng thú gì, nam nhân như vậy gặp được há có đạo lý buông tha.

Lục Nhạc Hàm nhìn thấy dáng dấp xoắn xuýt trên mặt nàng, cười nói:

- Tỷ tỷ không thích ca ca ta a, quên đi.

- Được.

Tiết Diệc Nhu vội vàng đáp, âm thanh hơi lớn, chính mình cũng lấy làm kinh hãi, trên mặt đã hồng thấu.

Nhìn cô gái trước mặt này, Lục Nhạc Hàm cảm thấy được chính mình cần phải sửa nội dung vở kịch lại một chút, một cô gái tốt như vậy làm sao có thể hủy diệt cả đời của nàng được, ngược lại chính mình chỉ là cần tăng lũy thừa Bạch Liên hoa, ai quy định mưu kế của Bạch Liên hoa nhất định thành công đâu?

Trên mặt Lục Nhạc Hàm lộ ra một vệt cười, nói:

- Vậy sau này tỷ tỷ phải mời ta ăn thật nhiều bánh ngọt nha.

Sau đó liền thêm một câu, hạ thấp giọng lặng lẽ nói rằng:

- Cũng không thể nói cho anh ta cùng cha ta biết.

Tiết Diệc Nhu cười ra tiếng, có chút thẹn thùng nói:

- Ngươi nha, được a, chỉ là có thể không cần nói cho anh của ngươi hay không.

Lục Nhạc Hàm làm một cái động tác kéo khóa, nói:

- Bảo đảm nói năng thận trọng, một điểm không lộ ra ngoài, sẽ chờ tỷ tỷ biến thành chị dâu.

Tiết Diệc Nhu cúi đầu che miệng cười, như một tiểu nữ sinh hạnh phúc.

Từ sau lần đó, Tiết Diệc Nhu chỉ cần ăn được điểm tâm ngọt nào ngon liền sẽ nghĩ tới Lục Nhạc Hàm, lúc rãnh rỗi hai người cũng thường nhắn tin nói chuyện phiếm, đương nhiên đề tài mãi mãi là Tề Hưng Triết cùng với đồ ngọt.

Từ trong miệng Tiết Diệc Nhu, Lục Nhạc Hàm cũng biết một ít chuyện của Tề Hưng Triết ở công ty, Tề Hưng Triết mới vừa vào công ty liền dùng ánh mắt đặc biệt và thủ pháp quyết đoán trong thời gian ngắn mang đến khoản thu nhập hơn mười triệu cho công ty, giành được sự khen ngợi của tất cả mọi người trong đại hội cổ đông, hiện tại Tề Hưng Triết đang làm cho tập đoàn Tề thị chậm rãi lớn mạnh.

Nghe những điều này, Lục Nhạc Hàm cảm thấy chính mình muốn đoạt lại tập đoàn Tề thị là không có khả năng, mình chỉ cần chế tạo thời điểm hắc hóa là được rồi, với thủ đoạn của Tề Hưng Triết đối phó mười người như mình cũng thừa sức, trình độ trước khi xuyên qua của mình đại khái cũng chỉ có thể khiến công ty hàng tháng có lợi nhuận mà thôi, công ty vẫn là dựa vào mấy lão già kia chống đỡ, ai cao ai thấp, không cần so sánh liền có thể đưa ra kết luận.

Dựa vào tình huống hiện tại của mình, mười người như mình cũng không chống đỡ được một đầu ngón tay út của Tề Hưng Triết đi, đợi đến sau khi mình tốt nghiệp đại học, ạch, vẫn không cần suy nghĩ đi.

Tề Hưng Triết cũng hỏi qua quan hệ giữa cậu và Tiết Diệc Nhu, chỉ là mỗi lần hai người đi ra ngoài cũng không có đi nơi nào khác, đơn giản chính là tiệm bánh, cửa hàng đồ ngọt, Lục Nhạc Hàm cũng đều dựa theo tình hình thực tế nói, hỏi mấy lần, Tề Hưng Triết cũng liền không hỏi nữa.

Chỉ bất quá có điều cậu không biết, mỗi lần cậu cùng Tiết Diệc Nhu đi ra ngoài đều sẽ có mấy người âm thầm đi theo phía sau lén lút chụp xuống bức ảnh của hai người, thậm chí còn dùng trăm phương ngàn kế ghi âm lại đối thoại của hai người, Tề Hưng Triết nhìn bức ảnh, nghe ghi âm, trên mặt một trận xoắn xuýt, một lúc lâu nhíu nhíu mày, khóe miệng chậm rãi câu lên một vệt cười, Tề Tri Phi, xem ra ngươi đối với chuyện đại sự cả đời của ta rất quan tâm a.

Bất quá làm cho Lục Nhạc Hàm phiền lòng nhất chính là Nghiêm Thừa, hắn biến mất lâu như vậy không biết từ chỗ nào đột nhiên xông ra, mỗi lần từ trên xe bước xuống cổng trường, đoạn đường từ cửa trường học đi đến phòng học nhất định sẽ ngẫu nhiên gặp mặt hắn.

Mặc dù biết đó là sức mạnh của nội dung vở kịch, nhưng mỗi ngày đều như vậy thật sự rất phiền, thế nhưng thân là Bạch Liên hoa Lục Nhạc Hàm phải nhẫn nhịn, thậm chí trên mặt không thể lộ ra nửa điểm không kiên nhẫn.

Tỷ như sáng sớm ngày hôm nay, Lục Nhạc Hàm mới vừa xuống xe, liền có một bóng người đột nhiên nhô ra:

- Tri Phi?

Bóng người vọt tới quá nhanh, Lục Nhạc Hàm lùi về sau hai bước mới nhìn rõ là ai, trên mặt mang theo một chút ngượng ngùng cười nói:

- Là ngươi a.

Nghiêm Thừa cười như du côn, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng hôm bị Tề Hưng Triết dọa sợ đến chạy trối chết, hai người cũng rất ăn ý không có nói tới chuyện đó, chỉ là Nghiêm Thừa đi theo phía sau Lục Nhạc Hàm như cái đuôi nói:

- Tri Phi, ngày đó ta rất xin lỗi.

Lục Nhạc Hàm quay mặt lại cúi đầu, âm thanh nhẹ nhàng nói:

- Không có chuyện gì.

Nghiêm Thừa cười nói:

- Lời của ta ngày hôm đó là thật, Tri Phi có suy nghĩ qua hay không?

Lục Nhạc Hàm cắn cắn môi dưới, có chút ngượng ngùng nói:

- Như vậy là yêu sớm, không tốt đâu, ngày đó ca ca ta đều nói qua với ta.

Nghiêm Thừa nhìn khuôn mặt nhỏ của Lục Nhạc Hàm, cười nói:

- Ngươi đã mười bảy tuổi, đã sắp thành niên, nơi nào nhỏ, tại sao còn nghe lời ca ca của ngươi như vậy.

Lục Nhạc Hàm cúi đầu nói:

- Hơn nữa chúng ta đều là nam, tại sao có thể..

Nhìn thấy trên mặt Lục Nhạc Hàm xoắn xuýt, Nghiêm Thừa cảm thấy được tựa hồ có hi vọng, nói:

- Nam cùng nam thì làm sao, ngươi xem ở trên mạng nam nam yêu nhau rất nhiều.

Lục Nhạc Hàm ngẩng mặt lên nhìn Nghiêm Thừa mặt đầy ý cười trước mặt, ngập ngừng nửa ngày vẫn là quyết định nói:

- Như vậy là không tốt đâu.

Dứt lời quay người bước nhanh đi về phía phòng học, cũng không quay đầu lại, Nghiêm Thừa ở phía sau hô một câu:

- Tri Phi, ta nhất định sẽ không bỏ qua.

Lục Nhạc Hàm dưới chân khựng lại, đầu càng cúi thấp hơn, lần này hoàn toàn không phải giả bộ, mẹ, hiện tại tiểu hài tử đều làm sao vậy, lớn tiếng như vậy, còn ngại không đủ mất mặt à

May mà Tề gia cùng Nghiêm gia cũng có bối cảnh, không có ai dám chỉ trỏ ở trước mặt Lục Nhạc Hàm, nhiều nhất cũng là ở sau lưng nói một chút giáo thảo lớp 11 được một nam sinh theo đuổi.

Mọi người sau khi kinh ngạc lại cảm thấy không ngoài ý muốn, trưởng thành như vậy hoàn toàn không muốn phong hắn làm giáo thảo, ngược lại càng muốn phong làm hoa khôi của trường a.

Lục Nhạc Hàm không có đồng ý với Nghiêm Thừa nhưng cũng không có nói hắn đừng tìm đến nữa, Nghiêm Thừa giống như là bắt được Lục Nhạc Hàm nhẹ dạ, điện thoại không ngừng, thậm chí đi theo học các tiết của lớp Lục Nhạc Hàm.

- Tiểu Cửu, kỳ thực Nghiêm Thừa lớn lên vẫn rất khá a.

Nhìn Nghiêm Thừa từ đàng xa đi tới, Lục Nhạc Hàm đánh giá một phen từ trên xuống dưới đưa ra lời bình.

Mặc dù không có vóc người đẹp như Tề Hưng Triết, hơi hơi hơi gầy yếu, thế nhưng thân cao, tướng mạo dương quang, có dáng dấp người lãnh đạo.

Âm thanh 009 có chút lo lắng, dù sao Lục Nhạc Hàm đúng là GAY a.

{ Nhạc Hàm, tuy rằng làm hệ thống của ngươi, nhìn đến ngươi có thể nhanh chóng tiến vào nội dung vở kịch ta rất vui vẻ, thế nhưng ngươi ngàn vạn cũng đừng động tâm với Nghiêm Thừa a, ngươi ngốc ở thế giới này không bao lâu, hơn nữa Nghiêm Thừa không phải người tốt. }

Lục Nhạc Hàm cười cười nói:

- Một thằng nhóc như vậy, cái gì cũng không làm liền trông cậy ta động tâm đối với hắn, thật giống như ta rất khát khao tình cảm.

Nghiêm Thừa đi vào, vẩy vẩy tóc mái hơi dài trên trán, nói với Lục Nhạc Hàm:

-"LTri Phi, tối hôm nay có rảnh không? Ra ngoài chơi?

Lục Nhạc Hàm cúi đầu lắc đầu một cái nói:

- Không được, ngày hôm nay bài tập của chúng ta rất nhiều.

Nghiêm Thừa nở nụ cười, lôi kéo cánh tay của Lục Nhạc Hàm, nói:

- Tri Phi học tập giỏi như vậy còn muốn làm bài tập a, không làm một lần giáo viên cũng sẽ không nói gì đâu.

Biểu tình của Lục Nhạc Hàm khẽ biến, nhúc nhích thân thể một chút tránh đụng chạm với Nghiêm Thừa, cả người hơi chật vật, nói:

- Cái kia, ta thật không có thời gian, hơn nữa anh của ta tối hôm nay sẽ ở nhà.

Sắc mặt của Nghiêm Thừa có chút không tự nhiên, trong nháy mắt liền đổi thành khuôn mặt tươi cười nói:

- Ngươi còn sợ sệt ca ca ngươi?

Lục Nhạc Hàm tâm lý lườm nguýt một cái, ngươi cũng sợ hãi, ta tại sao không thể sợ, đang muốn mở miệng nói chuyện, điện thoại di động trong túi run lên.

Thuận thế rút cánh tay về, lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình, dĩ nhiên là Tề Hưng Triết, theo bản năng mà nhìn bốn phía, xác định hắn không có ở trước mặt, lúc này mới tiếp cuộc gọi, còn không đợi hắn nói chuyện, Nghiêm Thừa liền cười nói:

- Ai nha, sao lại không có mắt như vậy.

Trong nháy mắt một ngụm lão huyết dâng lên cổ họng của Lục Nhạc Hàm, rốt cuộc là ai không có mắt đây, vội vàng nói với điện thoại:

- Ca.
Bình Luận (0)
Comment