Khoái Xuyên Hắc Hoá Yêu Trúng Bạch Liên Hoa

Chương 12

Nghiêm Thừa có chút mộng, ngẩn người một chút lúng túng không tiếng động mà cười cười, hơi di chuyển đi tới một bên.

Điện thoại nửa ngày không có âm thanh từ bên kia, Lục Nhạc Hàm còn tưởng rằng bị cúp, đem điện thoại di động đưa tới trước mắt nhìn một chút, vẫn còn đang gọi a, Tề Hưng Triết rốt cục nói chuyện:

- Tri Phi, ngươi đang ở cùng ai?

Lục Nhạc Hàm cả kinh, nghe được?

Liền vội vàng nói:

- Một người bạn, ca, làm sao vậy?

Tề Hưng Triết ngừng nửa ngày, trầm mặc trong phút chốc làm cho tâm lý của Lục Nhạc Hàm loạn tùng phèo, cái gì đều chưa bắt đầu liền bị phát hiện nói dối, quả nhiên mình vẫn không thuần thục nghiệp vụ.

May là sau khi trầm mặc, bên kia cũng chỉ nói:

- Ngươi trước tiên tìm một chỗ ngồi đợi, ta tới đón ngươi, ngày hôm nay Lý mụ có việc, chúng ta ăn ở bên ngoài.

Lục Nhạc Hàm nói:

- Được.

Điện thoại vẫn chưa cúp, Lục Nhạc Hàm hỏi:

- Ca, còn có việc sao?

Yên lặng một hồi, Lục Nhạc Hàm cho là hắn đang tổ chức lại ngôn ngữ, không nghĩ tới cuối cùng nói:

- Không có chuyện gì, khi nào tới sẽ gọi điện thoại cho ngươi.

Đơn giản thô bạo mà trực tiếp cúp điện thoại.

Thu hồi điện thoại di động, nhìn Nghiêm Thừa đang đưa lưng về phía mình, tẻ nhạt mà đếm người qua lại trên đường, thấp giọng nói:

- Ta phải đi, anh của ta gọi điện thoại nói sẽ tới đón ta.

Nghiêm Thừa quay lại nhìn Lục Nhạc Hàm, trên mặt có chút kiêng kỵ, lại không đề cập tới ca ca cậu mà nói:

- Vậy ngày khác ta lại tới tìm ngươi.

Sau đó liền rời đi.

Nhìn bóng lưng của Nghiêm Thừa, Lục Nhạc Hàm bĩu bĩu môi, thật không biết nguyên chủ nghĩ thế nào, coi như lợi dụng cũng phải tìm một người tốt chút, người này thật sự có thể giúp mình sao?

Lục Nhạc Hàm tìm một cửa hàng trà sữa gọi một ly trà matcha ngồi xuống, ngẩn người nhìn xe cộ và người đi đường tới lui trên đường phố, nữ hài tử xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Lục Nhạc Hàm cũng không thèm để ý, cũng không muốn đi nghe, dù sao đề tài nghị luận của các nàng nếu không phải nói dĩ nhiên nhìn thấy giáo thảo ở đây, thì chính là bát quái sự tình của mình và Nghiêm Thừa, hắn cũng không thèm để ý.

Cuối cùng âm thanh thực sự càng lúc càng lớn, Lục Nhạc Hàm thậm chí đều có thể nghe thấy các nàng nhắc tới tên của mình, không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt gật gật đầu đối với những người đó, đổi lấy một tràng thét lên của các nàng, thời điểm đang chuẩn bị nhìn ra bên ngoài một chút, thì Tề Hưng Triết đến.

- Ngươi nhìn cái gì?

Giọng nói của Tề Hưng Triết từ phía trên đầu vang lên.

Lục Nhạc Hàm còn không có quay đầu liền treo lên nụ cười vui vẻ, ngẩng mặt lên nhìn Tề Hưng Triết, trong thanh âm mang theo vui mừng nói:

- Tìm ca ca a, xem ca ca từ hướng nào lại đây?

Tề Hưng Triết trên mặt chợt lóe một tia nhu sắc, cười hỏi:

- Vậy tại sao không thấy?

Lục Nhạc Hàm bẹp bẹp miệng, có chút không cam lòng, nói:

- Khả năng vừa rồi không chú ý tới.

Tề Hưng Triết liếc mắt nhìn xung quanh, nói:

- Đi thôi.

Lục Nhạc Hàm cầm lấy ly trà matcha trên bàn, ngoan ngoãn đi theo Tề Hưng Triết, các nữ sinh xung quanh từng trận thổn thức, thảo luận quan hệ của hai người.

Lúc đi ngang qua đám người đó, Lục Nhạc Hàm thậm chí đều nghe thấy bọn họ nghị luận.

- Hai người bọn họ sẽ không phải là quen nhau đi?

- Có thể nha, giáo thảo trường chúng ta đẹp như vậy mà.

- Bất quá nam nhân bên cạnh thật đẹp trai a, hai người bọn họ thật xứng đôi.

- Oa nha nha, nam nhân kia nhìn tới, wow, thật là đẹp trai a.

Lúc trước Lục Nhạc Hàm nghe thấy mấy lời này cảm thấy không có gì, loại chuyện loạn ghép đôi cho mình cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng hôm nay người ghép với mình là ca ca, hơn nữa còn ở chung một căn phòng thì có chút xấu hổ, hai gò má chậm rãi đỏ ửng, kéo kéo ống tay áo Tề Hưng Triết.

Tề Hưng Triết nghi hoặc xoay đầu lại nhìn về phía Lục Nhạc Hàm.

Tiếng kinh hô hai bên càng lớn hơn.

Lục Nhạc Hàm nháy hai mắt thật to, cất cao giọng nói:

- Ca, chúng ta đi nơi nào ăn a?

Xung quanh một trận than thở.

- Nguyên lai là ca ca của giáo thảo, lớn lên không hề giống a.

- Aiii, xứng đôi như thế thật đáng tiếc a, giáo thảo quả thật có một ca ca.

Nghe thấy các nữ sinh sửa lại miệng, Lục Nhạc Hàm thở phào nhẹ nhõm, lần này là thật sự có chút muốn biết đi nơi nào ăn cơm.

Tề Hưng Triết nhàn nhạt nhìn lướt qua Lục Nhạc Hàm, nhìn thấy quá trình căng thẳng biến thành thả lỏng của cậu, ánh mắt bâng quơ, nói:

- Đi tiệm đồ xào ngươi thích được không?

Lục Nhạc Hàm mặt mày cong cong, nheo mắt lại, đầu lưỡi màu phấn hồng duỗi ra liếm liếm khóe miệng, nuốt nước miếng một cái, lôi kéo tay Tề Hưng Triết bước nhanh nói:

- Ca, đi nhanh đi, ta đều sắp chết đói.

Tề Hưng Triết nhìn Lục Nhạc Hàm đi ở phía trước còn lôi cánh tay của mình, đáy mắt xẹt qua một vệt ý cười, ngoắc ngoắc khóe miệng nói:

- Được.

Cửa hàng này bởi vì ở góc vắng vẻ cho nên người không nhiều, thế nhưng các món ăn siêu ngon, cũng không biết Tề Hưng Triết làm thế nào phát hiện, sau khi mang Lục Nhạc Hàm tới mấy lần, Lục Nhạc Hàm chỉ cần là ăn cơm ở bên ngoài thì đều sẽ tới đây.

- Hai người các ngươi lại tới nữa rồi a.

Bà chủ nhiệt tình chào hỏi, đưa thực đơn ra:

- Ngày hôm nay muốn ăn gì?

- Ta muốn ăn bắp xào giống lần trước, ca, món kia tên gọi là gì?

Lục Nhạc Hàm một bên tách đũa ra, một bên nhìn về phía Tề Hưng Triết đang xem thực đơn.

Bà chủ đang chuẩn bị ghi lại, Tề Hưng Triết giương mắt nói:

- Không ăn cái đó, bà chủ chuẩn bị vài món ăn sở trường không thêm đường và một đĩa tôm say rượu.

Lục Nhạc Hàm mím môi, mất hứng nói:

- Ngươi không ăn ta ăn a.

Tề Hưng Triết đem thực đơn đưa trả lại cho bà chủ, nhàn nhạt nói một câu:

- Mấy ngày nay ngươi đã ăn nhiều bánh ngọt, mới vừa rồi còn uống trà matcha.

Lục Nhạc Hàm nhất thời câm nín, trên tay còn đang cầm ly trà matcha chưa uống hết, ngày hôm trước Tiết Diệc Nhu đi ngang qua trường học thuận tiện đưa cho mình một cái bánh socola, cảm giác kia hiện tại nhớ tới còn chảy nước miếng.

Bà chủ tiếp nhận thực đơn, cười híp mắt nói:

- Tình cảm hai huynh đệ các ngươi thật tốt, ta đi nói cho lão già nấu cho các ngươi mấy món sở trường.

Tề Hưng Triết gọi bà chủ đã xoay người lại bỏ thêm một câu, nói:

- Bà chủ, bỏ nhiều ớt một chút.

Bà chủ quay đầu lại cười nói:

- Biết rồi, Tri Phi thích ăn ớt mà.

Lục Nhạc Hàm nghĩ thầm, này còn tạm được.

- Ca, ta đi vệ sinh a.

Mới vừa uống một ly trà matcha, thừa dịp đồ ăn còn chưa đem ra nhanh đi vệ sinh, để điện thoại di động cầm ở trong tay xuống liền đi vào bên trong.

Lục Nhạc Hàm mới vừa đi không bao lâu, điện thoại di động để trên bàn liền chấn động, Tề Hưng Triết nhàn nhạt liếc mắt một cái, chau mày lại, nhìn chằm chằm màn hình đôi môi khẽ mím.

Hai chữ Nghiêm Thừa rõ ràng muốn lơ cũng lơ không được.

Bà chủ đưa đồ ăn tới hỏi:

- Sao không nhận điện thoại?

Tề Hưng Triết nhếch miệng cười nói:

- Điện thoại của Tri Phi, chờ hắn trở về gọi lại a.

Bà chủ cười đến ôn hòa, nói:

- Đứa nhỏ Tri Phi này lớn lên đẹp mắt như vậy, các ngươi làm gia trưởng khẳng định cũng đau đầu đi.

Tề Hưng Triết con ngươi tối sầm, nhưng trên mặt vẫn là mang theo ý cười nói:

- Đúng là đẹp mắt.

Bà chủ thấy hắn phản ứng như vậy thì có chút kỳ quái, bất quá cuối cùng cũng nở nụ cười, nói:

- Đúng vậy nha, bất quá Tri Phi ngoan ngoãn hơn nhiều so với những học sinh cấp ba khác, làm sao giống những tiểu tử đó, ai u, từng ngày từng ngày cũng không cố gắng học tập cho giỏi, chỉ biết nói chuyện yêu đương, cũng không biết ba mẹ bọn họ dạy dỗ thế nào, được rồi, các ngươi ăn trước đi, có việc cứ kêu ta.

Nói xong xoay người rời đi, bà chủ là người lắm lời, tình cờ gặp ai cũng có thể trò chuyện hai câu.

Tề Hưng Triết nhìn màn hình điện thoại di động đã đen lại, Tề Tri Phi, ngươi cứ không thể chờ đợi được nữa muốn đem mình đưa đi như vậy sao.

- Ca, sao ngươi không ăn?

Lục Nhạc Hàm xoa xoa nước trên tay cầm lấy đũa, không thể chờ đợi được nữa liền muốn bắt đầu ăn, tay nghề lão bản rất tốt, mỗi lần tới hầu như đều là muốn đỡ tường đi ra ngoài.

- Tri Phi.

Lục Nhạc Hàm nhét đầy đồ ăn trong miệng, không kịp nói chuyện, chỉ là hơi ngẩng đầu lên.

- Ngươi còn liên hệ với Nghiêm Thừa?

Tề Hưng Triết gấp một hạt đậu vào trong miệng, hờ hững hỏi.

- Khụ khụ."

Lục Nhạc Hàm nghẹn một chút, vội bưng chén trà bên cạnh lên uống hai hớp, đợi sau khi nuốt hết đồ ăn trong miệng, lúc này mới dùng khóe mắt liếc trộm Tề Hưng Triết, dùng đũa chọc chọc cơm trước mặt, cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Không có a.

Tề Hưng Triết lạnh nhạt nói:

- Mới vừa rồi Nghiêm Thừa gọi điện thoại cho ngươi.

Lục Nhạc Hàm thiếu chút nữa trực tiếp đứng lên chửi má nó, không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, đây cũng quá pháo hôi đi.

Lau lau khoé miệng dính dầu mỡ, đôi mắt xoay hai vòng, sắc mặt có chút khó coi, cúi đầu chậm rãi nói:

- Ca, ta không có liên hệ y, là y cứ tới quấy rầy ta, ta nói muốn dây dưa, thế nhưng y luôn không nghe.

Đôi đũa trong tay Tề Hưng Triết dừng lại, yên lặng nhìn Lục Nhạc Hàm trước mặt đã sắp khóc, nói:

- Tại sao y lại muốn quấn lấy ngươi?

Lục Nhạc Hàm ngẩn người một chút, trên mặt đỏ ửng, cầm chặt lấy đũa, há miệng mấy lần sau đó mới chậm rãi mở miệng nói:

- Y nói yêu thích ta, sau đó kêu ta ra ngoài đi chơi với y.

Viền mắt có chút ửng đỏ, tội nghiệp mà bỏ thêm một câu:

- Ta không có, ta chưa từng đi ra ngoài cùng u

Tề Hưng Triết nhìn hốc mắt đầy nước mắt của cậu, cũng có chút bất ngờ, con mắt hơi ám trầm đưa cho cậu giấy ăn, cúi đầu che giấu đi ý cười sâu xa trong đôi mắt, trầm thấp nói:

- Ta chỉ là tùy tiện hỏi một chút, khóc cái gì, thật là đã lớn như vậy, ở đây còn nhiều người như vậy.

Lục Nhạc Hàm tiếp nhận giấy ăn cà cà nước mắt, cũng không dám tiếp tục ăn cơm, liền cúi đầu mà ngồi ngơ ngác.

Tề Hưng Triết khẽ cười thành tiếng, nói:

- Ăn cơm nha.

Lục Nhạc Hàm lúc này mới dám cầm lấy đũa, thế nhưng không có hứng thú như vừa rồi, gấp từng miếng nhỏ bỏ vào miệng.

Tề Hưng Triết mở miệng hỏi:

- Ca ca giúp ngươi làm cho y sau này không tới tìm ngươi nữa có được hay không?

Đũa trong tay Lục Nhạc Hàm ngưng lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Tề Hưng Triết, trong đầu một vạn thảo nê mã lao nhanh qua, không cùng pháo hôi tập hợp thì nội dung vở kịch đi thế nào?

Trên mặt có chút lúng túng nói:

- Như vậy không tốt đâu, dù sao y cũng không làm gì.

Tề Hưng Triết nói:

- Không phải ngươi nói y luôn quấn lấy ngươi sao, Tri Phi của chúng ta không phải không thích tiếp xúc cùng người khác sao?

Từ sau khi phát sinh sự tình tên cổ giả lúc nhỏ, Lục Nhạc Hàm xác thực không thích tiếp xúc người khác, càng không thích người khác đụng tới mình, ngoại trừ Tề Hưng Triết.

Cái này muốn trách thì trách thế giới này nhan khống, lúc đó da ở tay của cổ giả kia thô ráp giống như vỏ cây già đã để lại bóng tối trong đầu của Lục Nhạc Hàm, làm sao cũng không quên được.

Tề Hưng Triết nhìn mặt của cậu, tựa như cười mà không phải cười nói:

- Lẽ nào Tri Phi không nỡ lòng bỏ y?

Lục Nhạc Hàm sợ đến bật thốt lên:

- Không có.

Tề Hưng Triết:

- Ân, Tri Phi không cần phải để ý đến, ta xử lý giúp ngươi.

Cả người run lên, luôn có một loại cảm giác xuyên qua đến bên trong phim ma, run run trên người nổi da gà, miễn cưỡng kéo ra một vệt cười nói:

- Vậy cám ơn ca.

Tề Hưng Triết nói:

- Sau này lại cám ơn cũng không muộn.

Lần này Lục Nhạc Hàm là triệt để ăn không vô nữa, hỏi hệ thống:

- Tiểu Cửu, vậy phải làm sao bây giờ?

Âm thanh 009 cũng có chút khổ não.

{ Chắc sẽ không có chuyện gì, nguyên bản bên trong nội dung vở kịch tuy rằng hai người nhận thức lúc cấp ba, thế nhưng lên đại học mới bắt đầu loại quan hệ đó, cho nên hiện tại cho dù như vậy cũng không ảnh hưởng }

Suy nghĩ một chút cho dù có quan hệ chính mình cũng không có thể làm gì, luôn cảm thấy sau khi trở về nước Tề Hưng Triết càng ngày càng quỷ dị.

Cho dù là sau khi cơm nước xong ngồi ở trên xe đi về, Lục Nhạc Hàm đều không dám nói chuyện, chỉ lo Tề Hưng Triết lại nở nụ cười khủng bố như vậy với mình.

- Ở trường học Tri Phi rất được hoan nghênh?

Tề Hưng Triết hỏi.

Lục Nhạc Hàm đều sắp khóc, cũng đã đồng ý cho ngươi xử lý Nghiêm Thừa, tại sao còn phải tiếp tục cái đề tài này, lúng túng đáp lại nói:

- Không có a.

Tề Hưng Triết cười ra tiếng, nói:

- Ta nhìn thấy vừa nãy có rất nhiều nữ sinh liếc trộm Tri Phi đây.

Lục Nhạc Hàm tâm lý kêu oan, rõ ràng hơn một nửa đều là nhìn ngươi, tại sao điệu bộ này của Tề Hưng Triết lại giống như gia trưởng bắt được hài tử của mình yêu sớm?

Hơi cúi đầu, ấp úng nói:

- Cũng không có.

Tề Hưng Triết nhìn lướt qua Lục Nhạc Hàm hai gò má đỏ chót đang cắn môi dưới, nhếch miệng lên cười hỏi:

- Ở trường học có kẻ đáng ghét hay không?

Lục Nhạc Hàm cảm thấy được có chút kỳ quái, làm sao đang tốt lại hỏi cái này.

Tề Hưng Triết cười giải thích nói:

- Gần đây trong công ty có người chống lại ta, muốn xem coi phải làm thế nào.

Lục Nhạc Hàm rất ít nghe Tề Hưng Triết nói đến chuyện của công ty, càng ít nghe đến vấn đề mà Tề Hưng Triết không biết giải quyết thế nào, không khỏi có chút ngạc nhiên, nghiêm túc nói:

- Người đó làm việc gì không tốt đối với ca ca sao?

Tề Hưng Triết nói:

- Không có, thế nhưng đã muốn làm đi.

Lục Nhạc Hàm càng thấy buồn bực, làm sao ngươi biết người ta muốn làm chuyện có lỗi ngươi, vì vậy nói:

- Có lẽ y sẽ không làm đâu, lại nói nếu như ca không thích y, không cần nhìn đến y không phải tốt rồi sao.

Tề Hưng Triết lại hỏi:

- Nếu người đó có khả năng làm chuyện xấu, nhưng bây giờ vẫn chưa làm thì có nên chịu trừng phạt hay không?

Lục Nhạc Hàm suy nghĩ một chút, dựa theo Bạch Liên hoa thuộc tính nói:

- Đương nhiên không nên, lại nói ai đều sẽ thay đổi, nói không chắc sau này y sẽ không làm chuyện xấu a, chỉ cần giám sát y không cho y có cơ hội phạm sai lầm là tốt rồi.

Tề Hưng Triết hơi có thâm ý mà cười cười, nói:

- Giám sát thì đã giám sát.

Lại hỏi:

- Vậy nếu như cuối cùng vẫn phạm sai lầm thì sao?

Lục Nhạc Hàm căn cứ vào thái độ tất cả sai lầm đều có thể sữa chữa của Bạch Liên hoa nói:

- Vậy thì xem bản tính của người này xấu hay không, nếu như là bị người xúi bậy, vậy thì trừng phạt thích đáng, sau đó ra lệnh cho y cải tà quy chính là tốt rồi.

Tề Hưng Triết thu hồi nụ cười nói:

- Cũng không phải là xấu, có thể là lúc không chú ý bị ai đầu độc.

- Vậy thì đưa ra trừng phạt nhỏ thôi, đem y kéo trở về là tốt rồi, dù sao không có ai chưa từng làm sai.

Lục Nhạc Hàm le lưỡi.

Tề Hưng Triết bị động tác nhỏ của cậu chọc cười.

Đưa tay sờ sờ tóc của cậu, xoa xoa đỉnh đầu nửa ngày, thời điểm thu tay về trong lúc vô tình xẹt qua hai má Lục Nhạc Hàm, lầm bầm lầu bầu một câu:

- Nếu muốn trừng phạt nhỏ, vậy thì phải xem người ấy có bao nhiêu không nghe lời.
Bình Luận (0)
Comment