Thành phố H, sân trường cấp 3 P.
Bây giờ là 6 giờ sáng, ánh mặt trời chiếu rọi, những chú chim chăm chỉ đã hót líu lo chào bình minh, có người đã cần mẫn bận rộn đi làm, có người vẫn còn say trong giấc nồng. Một ngày mới tươi đẹp bắt đầu. Nhưng ở sân trường P lại là một hiện cảnh hoàn toàn khác, dưới cột cờ giữa sân trường là chục thanh niên rên la “ay… ay…”, miệng than thở đau đớn, cong người oằn mình thành hình cánh cung, duy chỉ có ba chàng trai đang kiên cường đang đứng, mặt mũi đầy vết xước, quần áo xộc xệch.
Một chàng thanh niên hơi gầy gầy đang phủi quần áo trên người. Cậu nhìn bốn phía, cười nhạt, lên tiếng: “Từ nay trở đi, trường này là của chúng ta rồi.”
Cậu ấy chính là Lê Thế Minh, vừa nhập học trường cấp 3 P chưa được mấy hôm. Ngoại hình hết sức bình thường, nhưng có một đôi mắt phượng dài hẹp hơi cong vút lên trên, cũng vì đôi mắt hút hồn ấy mà diện mạo bình thường của cậu đã không thành tầm thường.
Lê Thế Minh là một cậu thanh niên thông minh, chăm chỉ, thành tích ưu tú và đặc biệt có đầu óc hơn người. Trong bốn năm cấp hai cậu đều có thành tích vượt trội toàn trường.
Trường cấp ba P không phải trường chuyên trong tỉnh. Mọi người sẽ cảm thấy lạ tại sao học lực giỏi như vậy mà lại phải chọn một ngôi trường đại trà? Câu trả lời này chỉ có một số ít người biết, cậu chọn trường chỉ đơn giản vì hệ thống quản lý tại đây lỏng lẻo. Trong trường thường xuyên từ đâu trà trộn bọn đầu xanh đầu đỏ. Lũ này trạc tuổi học sinh cấp ba, vì nhiều lý do khác nhau mà đã bỏ học, lăn lộn trải đời từ khá sớm. Chúng sẽ ăn dơ câu kết với bọn học sinh hư bên trong trường, chuyên tìm những đứa nhút nhát yếu đuối để ăn hiếp, thú vui là chặn đường kiếm chuyện hay đòi tiền. Có điều hiện giờ chúng đang nằm la liệt, mặt mũi bầm dập, kêu oai oái dưới đất rồi.
“Mẹ mày, anh Minh nói chúng mày điếc à?” Một giọng nói the thé lanh lảnh vang lên. Câu nói này doạ bọn kia đang lần đường đứng dậy bỗng giật thót mình, có vài thằng vẫn chưa kiệt sức hẳn nhìn liếc qua người vừa nói.
Chỉ thấy bóng dáng mập mạp bên cạnh cậu ta, mắt vằn lên, khuôn mặt đỏ rực nhưng con gà chọi hăng tiết, bặm môi, hai tay gồng chặt nắm đấm, chỉ đợi lao vào bất kì đứa nào dám hó hé. Chàng thanh niên đưa mắt chăm chăm nhìn bọn họ như chờ trực ăn tươi nuốt sống. Nếu có thằng oắt nào dám cãi lời là tiếp tục “chiến”, thân hình vốn đã mập mạp đánh nhau xong lại càng đô con hơn, đôi mắt thâm thâm, cả thân hình như chú gấu trúc, vừa đáng yêu lại buồn cười.
Có một thằng tóc xanh nghe thấy thế thì sợ hãi van lài: “Em nghe rõ rồi ạ, anh béo, bọn em đi ngay đây, bọn em đi ngay bây giờ đây.” Bộ dạng lôi thôi lếch thếch này minh chứng cho việc ăn không ít miếng đòn cùi chỏ của “anh béo”.
“Mẹ mày, mày nói ai béo, mày nói lại tao nghe xem nào?”
Ai mà biết được, thằng kia không nói thì thôi, giờ mở miệng lại đụng chạm đúng cái lòng “tự ái” của “anh béo”. “Anh béo” máu nóng xông tận não, xắn áo, xắn quần lên tận bẹn, chuẩn bị khai chiến hiệp hai. Nhìn thấy bộ dạng hùng hổ ấy thằng đầu xanh đầu đỏ kia sợ mất mật, đang mon men định đứng dậy thì lại sợ hãi ngồi phịch về vị trí cũ.
Anh béo này tên thật là Nguyễn Đông Thắng, thân hình to cao tròn trịa, tính cách nóng nảy, bốc đồng. Bên má trái có một vết sẹo nhỏ, là một người điển hình cho dạng “đầu óc ngu si tứ chi phát triển” nên thành tích học tập đương nhiên không ra gì.
“Được rồi, Thắng ơi, sắp sáu giờ đến nơi rồi, chúng nó nhận thua rồi, mày còn muốn đánh. Có thằng kia bị anh Minh quẹt con dao là ok rồi, để chúng nó phắn trước đi.”
Người thanh niên tóc xanh nghe thấy như nghe tiếng tôn chỉ trời ban, mắt hấp háy sợ sệt nhìn về phía người cứu mình một mạng. Chàng trai vừa cất tiếng là một chàng thanh niên cao gầy, đứng bên phải Thế Minh. Cậu thanh niên này trầm tính hơn, từ lúc đầu đến giờ không nói một lời. Bọn nằm dưới đất đưa ánh mắt cảm kích về cậu bạn này thay lời cảm ơn.
Chàng thanh niên cai gầy này tên là Phạm Cường, lông mày rậm, mắt to tròn, mũi cao, tính cách điềm đạm, có một cái đầu lạnh, là người nghĩa khí, thân thủ rất “cừ”, và cũng khá thâm hiểm, có điều trong cái “ác” cũng len lỏi chút ít cái “thiện”?
Hai người đưa ý kiến đồng thời nhìn sang chàng thanh niên đứng giữa chờ đợi câu trả lời, rõ ràng, chàng thanh niên Lê Thế Minh này là trùm xỏ trong ba người.
Thế Minh tiến lên trước một bước, đưa tay lau sạch con dao bấm rồi cất gọn vào túi áo, mắt híp híp lạnh lùng: “Bọn ngoài trường phắn đi, mấy thằng trong trường ở lại.”
Mấy chàng thanh niên đầu xanh đầu đỏ nghe xong như sắp chết đuối vớ được áo phao cứu hộ, vội vàng đỡ mấy thằng đồng lõa ở ngoài trường đứng dậy, mồm lép xép cảm ơn, thằng chân thấp chân cao lê ra ngoài trường. Còn mấy thằng ở lại nghe thấy xong, mắt bơ vơ lạc lõng, mặt ai cũng trắng bệch bất an.
Chuyện này bắt nguồn từ ngày hôm qua, một vài thằng học sinh “nhàn rỗi sinh nông nổi” của trường cấp 3 P thích bắt nạt bọn “ma mới” lớp 10 trong trường. Chúng nó nhìn vẻ ngoài gầy gò yếu đuối của Thế Minh, cứ nghĩ là mục tiêu dễ đụng, ai ngờ “kẻ cướp gặp bà già”, dây đúng vào mấy chàng thanh niên “cứng” này, vừa không moi được đồng bạc nào lại còn có hai thằng bị ăn đánh cho “tơi bời ra bã”. Trước khi đi Thế Minh còn không quên thách thức một câu: “Thằng nào có gan mai sáu giờ sáng quyết một trận sống mái, thằng nào không đến làm con chó canh nhà tao.”
Mấy thằng côn đồ nào nhịn được cái tức này, chúng câu kết gọi mấy thằng tằng tằng “hổ báo cáo chồn” ngoài trường vào giúp một tay. Sáng sớm, trường còn chưa mở cổng đã trèo tường, chúng nó tập trung ở giữa sân trường đợi sẵn. Lúc sau, Thế Minh dẫn Đông Thắng Phạm Cường đến nơi. Hai bên vừa chạm mặt, chúng nhìn thấy đối phương chỉ có ba thằng, khinh thường ra mặt, luôn miệng chê cười.
Ai biết Thế Minh không nhiều lời tiến lên đấm loạn xạ vào thẳng mặt đối phương, mấy thằng kia vẫn còn chưa định hình được gì đã ngã rạp xuống đất ba thằng. Chúng tức điên, bắt đầu chiến đấu.
Kết quả bọn chúng nó bị đánh bại một trận thảm hại, mà trong lúc đánh chúng phát hiện, người gầy gầy nhỏ con kia lại là người ác độc cay hiểm nhất. Nghĩ đến tình thế này thằng nào cũng hối hận không nguôi, muốn ức hiếp cũng phải biết chọn đối tượng, sao lại chọc tức đúng tổ kiến lửa? Tuy ba thằng kia có vẻ đánh đấm quen tay, nhưng với năm sáu người bên này, cộng thêm cả hội bên ngoài cũng hơn chục người, ấy mà kết quả là bị ba thằng đánh cho không ngóc đầu dậy được.
Trong lúc mấy thằng đang nơm nớp lo sợ đối phương sẽ xử lí thế nào thì Thế Minh lạnh lùng: “Tao tên Lê Thế Minh, nếu trong trường không có thằng nào mạnh hơn, thì tao từ hôm nay tao tuyên bố. Trường này, tao nói thế nào là y áng như thế, thích thì ở lại đi ăn với bọn tao, không thích thì tao cũng không ép. Chúng mày chọn đi, ngay và luôn.”
Đông Thắng lắc đầu nói tiếp: “Ý anh Minh là cho chúng mày gia nhập vào hội chúng tao rồi mời bọn tao đi ăn sáng, không thích thì biến nhanh cho nước nó trong.”
Vừa dứt lời, đầu Đông Thắng đã bị ăn ngay một hạt hứng dương vào đầu:
“Béo, mày im đi, anh Minh nói thế bao giờ?” Phạm Cường nghe lời phiên dịch vô lý của Đông Thắng thì mất kiên nhẫn.
“Ai béo, đây người ta gọi là có da có thịt.” Đông Thắng sờ đầu, miệng làu bàu.
Thế Minh bất lực lắc đầu, không tiếp lời, nhìn dáng vẻ là biết đã quá quen thuộc với việc hai người họ đấu khẩu, cậu đưa mắt nhìn bộ dạng ngơ ngác của tất cả mọi người đang đợi chờ câu trả lời. Mọi người tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, không biết làm thế nào mới phải.
Ngay lúc này một thằng hừng hực dũng khí mạnh dạn hỏi: “Đi theo anh có cái lợi gì?”
Thế Minh nghe xong cười cười, con mắt, giọng điệu đầy vẻ mê hoặc mà vẫn rất từ tốn: “Đưa chúng mày “ra đời”, chẳng lẽ chúng mày chỉ nhìn thấy cái trường học trước mắt là to à, chẳng lẽ chúng mày không muốn nhìn thế giới ngoài kia rộng lớn thế nào à. Thế giới này to rộng hơn mày tưởng nhiều.”
Thế Minh nói xong ngồi lặng thinh đợi chúng nó trả lời, có mấy thằng ghé sát vào tai nhau to nhỏ một hồi. Lúc sau, chúng nó lần lượt bảo nhau đứng dậy, bước đến trước mặt Thế Minh, mặt mày kiên quyết, hạ quyết tâm, cung kính đồng thanh: “Đại ca.”
Thế Minh thấy vậy khoé miệng khẽ nhếch cười: “Đã vậy thì sau là người một nhà cả, đi ăn sáng đi.”
Đông Thắng vui mừng: “Haha, lại thêm mấy thằng em, sau nhớ cho kĩ. Tao tên Nguyễn Đông Thắng. Haiz, mãi mới được đi ăn sáng, từ sáng đến giờ giã giò tụi mày tao mệt bở hơi tai mà chưa được cái gì vào mồm đây.”
Phạm Cường bĩu môi, cũng coi như là cười, cậu ta báo danh cái tên rồi cũng thôi không nói gì nữa.
Mọi người cun cút theo sau, hỏi thăm tên nhau xong, có một thằng nhỏ giọng: “Anh Minh, bọn em không đem tiền. Đại ca, bữa nay anh mời được không?”
Thế Minh nghe xong dừng khoảng chừng là năm giây, rồi cười to: “Mấy thằng mày mới gia nhập để bữa nay tao mời, khỏi lo tiền bạc, cứ vô tư đi.”
Mọi người nghe thấy mắt vui mày vẻ. Đông Thắng vò đầu bứt tai nghi hoặc hỏi: “Em hiểu nhầm à? Ra là anh Minh mời.”
“Ừ, thế nên bảo mày câm mồm, béo.” Phạm Cường nói.
“Đã bảo bao lần, đừng gọi thằng này là béo, chỉ là cơ thể đẫy đà có da có thịt tí thôi.”
“Biết rồi, thằng béo.”
Một thằng đệ tử lanh lảo đi đến bên Thế Minh hỏi: “Anh Minh này, vừa nãy anh bảo bọn em là mới gia nhập? Vậy hiện giờ anh có bao nhiêu người?”
“Không đông lắm, mới thành lập. Mười mấy người.” Đông Thắng trả lời.
“Thế sao chỉ có ba anh đến?” Thằng kia thấy khó hiểu.
Đông Thắng bĩu môi, mặt chẳng quan tâm: “Đấu với chúng mày, ba thằng tao là đủ, nếu gọi người đông chúng mày chẳng phục khối ý!”
“Anh Minh dặn dò thế đấy… A… ay… đau thật đấy…” Nói xong, Đông Thắng còn thêm một câu. Có điều cậu mãnh béo to tiếng, gào mồm ngoạc ra tận mang tai nên động đến vết thương ria mép, đang xoa xoa quai hàm.
Mấy thằng học sinh mới gia nhập bỗng chốc hiểu rõ, cũng có cái nhìn khác về nhân vật Lê Thế Mình này, vì cậu ta đủ bản lĩnh và tự tin chỉ dựa vào ba người cũng có thể giải quyết được bên mình.
Thế Minh cười nhạt: “Có tý thuốc giảm đau, tẹo tan học anh lấy cho anh em mỗi người thay phiên nhau mà bôi.”
“Ô sờ kê đại ca.” Đông Thắng đáp.
Đông Thắng nóng tính, nên cũng rất hào sảng hào phóng, tính thẳng như ruột ngựa, vừa mới đánh nhau thế đấy mà lại tụ tập lại nói chuyện xôm xả với nhau rồi.
Phạm Cường thì hoàn toàn ngược lại, trầm ngâm đăm chiêu, ít miệng kín lời, nhưng đã nói là nói thẳng trọng tâm, không lòng vòng.
Sáng hôm sau, trường P gần nhà Thế Minh, chỉ cách một con đường, đi bộ tầm 10 phút là đến. Cậu đến sớm, lớp vẫn chưa mở cửa, trường khá vắng, chỉ có vài bạn học sinh đến sớm trực nhật, cậu đứng hành lang đợi tầm 5 phút thì bác bảo vệ mở cửa.
Thế Minh ngồi bàn đầu, sở dĩ cậu ngồi bàn đầu không phải vì cậu thấp mà là vì cậu học giỏi. Ở trường P là vậy, giỏi ngồi bàn đầu, học kém ngồi phía sau, cứ mỗi kì lại chia chỗ ngồi một lần. Trường giải thích sở dĩ sắp xếp như vậy là vì những bạn có thành tích kém là hay nói chuyện riêng trong giờ, không chịu nghe giảng, cho ngồi cuối lớp để không ảnh hưởng đến các bạn khác.
Cậu mở sách đọc trước bài hôm nay cô dạy. Một lúc sau, các bạn cũng đến, lớp học dần náo nhiệt và ồn ào hơn. Vài đứa chơi thân tụ tập lại thành một tốp, tốp này kể về phim hôm qua diễn biến đến đâu, tốp kia xôn xao thần tượng mới ra bài mới, có mấy đứa con gái truyền nhau mấy tấm tạp chí hình thần tượng.
Thế Minh thơ thẩn nghĩ về mùa hè của hai năm về trước, cậu từ một người sống nội tâm, thậm chí là hèn nhát, dáng người lại thêm phần gầy gò ốm yếu. Đó là giai đoạn tuổi dậy thì, giai đoạn nổi loạn nhất của đời người, dù có thành tích xuất sắc nhưng cậu thường xuyên bị các bạn cùng lớp bắt nạt. Đông Thắng và Phạm Cường là hai anh bạn chơi thân từ thuở cởi truồng tắm mưa với Thế Minh, tất nhiên họ luôn ở bên bảo vệ cậu, cho đến một lần vì ra mặt giúp đỡ cậu mà hai người bị bọn côn đồ bên ngoài trường đánh đến bầm tím khắp người.
Ngày hôm ấy, trời đổ mưa rào, một mình cậu hai tay hai bên, một bên đỡ Phạm Cường một bên đỡ Đông Thắng loạng choạng tầm tã tắm mưa, nước mưa hoà cùng vết thương cay xè, nước mắt mũi mũi đầm đìa. Hai người họ đau mà miệng vẫn an ủi Thế Minh đừng sợ, ai mà biết Thế Minh đang thầm trách mình hèn nhát vô dụng liên luỵ cả bạn bè.
Thế Minh sẽ chẳng bao giờ quên, vì ngày ấy là khởi đầu quỹ đạo cuộc đời cậu.
Đôi lời của tác giả: Tôi nghĩ nếu muốn trở thành một người vĩ đại tầm cỡ thì cần có đồng đội sát cánh. Vậy nên tác giả sẽ xây dựng một đội ngũ, có thể không mạnh nhưng phải đáng tin và đoàn kết. Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì hãy đi cùng nhau. Ở giai đoạn đầu của truyện sẽ giống như luffy trong one piece, phải thành lập một đội ngũ của riêng mình.