Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 2 - Học Để Thay Đổi Cái Tư Duy

Từ ngày hôm ấy trở đi, Thế Minh như lột xác thành một con người khác. Cậu âm thầm nghĩ việc làm thế nào để không chịu kẻ khác ức hiếp. Câu trả lời chính là bản thân mạnh hơn kẻ khác, cậu quyết không để cái hèn nhát làm liên luỵ đến bạn bè. Sau đó, với trí óc nhanh nhạy và có chí tiến thủ chăm chỉ học tập, cậu nhanh chóng thích nghi với thân phận mới là "côn đồ". Trong thời gian ngắn đã thành lập hẳn một "đội côn đồ”, và may mắn kết giao được với một chàng trai hơn cậu ba bốn tuổi.

Người này chính là Trần Đại Long, là côn đồ có tiếng tăm trong P, chủ của một cửa hàng bóng bàn Hân Hân, đánh nhau rất “máu”. Trước ngực có xăm một hình con rồng, cho đúng với cái tên Long.

Ngày đầu gặp Long, hai người có xảy ra xô xát nho nhỏ, trong lúc đọ sức thì bị Thế Minh tóm được chỗ hiểm, cuối cùng bị bại trận, có thể là vì Thế Minh chơi đểu, cũng có thể là do cậu ít tuổi nên Long vẫn hậm hực không phục.

Hai người đưa ra giao hẹn, nếu Thế Minh không thực hiện được ước mơ ra ngoài xã hội, Long sẽ rút khỏi nhóm.

Thé Minh cười cười, hai người đập tay thề hẹn. Đến lúc ấy, Thế Minh cũng đã dành được vị trị lãnh đạo.

Thế Minh ngồi trong lớp đang khua tay vẽ liên tục những kế hoạch trên giấy, cậu nhanh chóng sắp xếp lại những thông tin gần đây.

Những côn đồ có tiếng trong trường về cơ bản đã khống chế, giờ chỉ còn yếu tố ngoài trường. Thế Minh quyết định xây dựng thế lực của mình, đặt trường P làm địa bàn chính, Long tiếp tục đi kéo thêm một vài tên côn đồ ngoài xã hội. Bọn này cũng ít tuổi, chỉ dám ở trong ao làng, nói trắng ra là chưa liều. Giờ cậu đang ở tuổi nhiệt huyết, chỉ thêm máu liều trong người nữa là có thể thu phục được chúng nó rồi.

Thế Minh trong mắt bố mẹ vẫn là con ngoan, là niềm tự hào của bố mẹ. Ở trường, cậu là trò giỏi, là con cưng của thầy cô. Nhưng tin tức đã truyền đi rất xa, dân anh em xã hội cũng đã nghe nói đến trường P mới nổi lên thằng trùm – Lê Thế Minh, có máu liều, vật bảo hộ là con dao bấm.

Ngày hôm ấy, Thế Minh đang ngồi học như mọi ngày, cậu đang nghe giảng thì nghe tiếng Đông Thắng thì thầm vào tai:

"Anh Minh, anh Long cho người gọi anh."

  

Thế Minh cúi đầu vẽ viết, không ngẩng đầu trả lời:

"Ừ, đang có chuyện để bàn luôn đây. Tối nay tìm một quán ăn đem theo vài anh em đi cùng."

Đông Thắng gật đầu rồi chạy ra ngoài.

Thế Minh gọi điện về cho nhà thông báo tối đi dự sinh nhật một người bạn cùng lớp, bố mẹ cứ ăn trước không cần phần cơm, đêm cậu về. Sau đó Long, Đông Thắng, Phạm Cường dẫn khoảng năm mươi người anh em đến một tiệm ăn gần đấy. Vừa bước vào quán, mấy đứa đàn em đã ra oai om sòm kêu phục vụ ra đón khách. Khách trong tiệm người thì sợ rước họa vào thân nên chạy đi trước, người thì bị chúng nó đuổi.

Long chọn một chiếc bàn sạch sẽ, kéo Thế Minh ngồi ở giữa, sắp xếp cho mọi người ngồi ổn thỏa. Thế Minh, Long, Phạm Cường và Đông Thắng ngồi cùng một bàn. Chủ tiệm nghe người phục vụ nói có một nhóm người xã hội đen trên dưới năm mươi người đến, ông chủ không hiểu chuyện gì, tưởng mình đắc tội với dân xã hội, vội từ phía nhà bếp ra, nhìn thấy mọi người liền cười nói:

"Ôi! Nay anh em đến tiệm là vinh dự của quán em! Các anh cứ ăn uống tự nhiên, cần gì cứ bảo em, em mời ạ!"

Đông Thắng thấy chủ tiệm khoảng ba mươi tuổi, thân hình mập mạp không kém gì mình, cậu mỉm cười, vẫy tay:

"Ông chú là chủ tiệm ở đây à?"

Ông chủ thấy người hỏi mình là một thanh niên đôi mươi trẻ tuổi, mập mạp, ông cũng không dám xem thường, bước tới nói:

"Ha hả, vâng, em là chủ, không biết nay anh em đến đây là...?"

"Không gây chuyện đâu! Ông chủ đừng lo, nay bọn này muốn mời bữa cơm đãi anh em."

Ông chủ nghe vậy cũng yên tâm hơn, sống ở đất H mà muốn làm ăn thì phải hiểu chuyện, không thì sống nay chết mai, pháp luật cũng không dây vào được.

"Ấy chết, người anh em đang nói gì ấy. Nay anh em đến đây nghĩa là kết nghĩa anh em với tôi rồi, bữa này tôi mời!"

Thế Minh xua tay:

"Thôi chú không cần khách sáo đâu, lần này bọn cháu đến ăn uống chơi bời thôi, có món gì ngon mang ra cho tụi cháu là được."

Ông chủ đắc ý cười, vội trả lời:

"Được, được, mọi người cứ ăn uống no say, cần gì cứ gọi, để tôi phục vụ anh em."

Thế Minh gật đầu cảm ơn rồi ra hiệu ông chủ ra làm việc, lúc sau thức ăn đã lên bàn.

Long sờ ly rượu, nói: "Minh, anh nghĩ chúng ta nên thành lập một tổ chức. Giờ đàn em ngày càng đông, không có tổ chức hoàn chỉnh khó khống chế!"

Đông Thắng và Phạm Cường đã có kế hoạch này từ lâu, gật đầu, Phạm Cường tiếp lời:

"Anh Long nói đúng, chúng ta muốn ra xã hội thì phải có tổ chức riêng."

Đông Thắng sau đó nói:

"Vâng, giống như tổ chức của bọn xã hội. Nhìn oai kinh!" (Phố H vốn là đất của xã hội đen, không ai biết nó bắt đầu từ đâu, chỉ ngầm công nhận đây là đất ngự trú của xã hội đen).

Thế Minh cúi đầu im lặng. Cậu cũng muốn lập một tổ chức, nhưng nói thì dễ, làm thì khó. Nâng cốc rượu, cậu nhấp một ngụm nói:

"Tao không phản đối việc thành lập tổ chức, nhưng số lượng người tăng lên, tổ chức cũng phải chi trả tiền chúng nó ăn uống vui chơi, chúng ta lấy tiền ở đâu để nuôi chúng nó ?"

Đoạn cậu nói tiếp:

"Giờ chúng ta đều lấy tiền bảo kê từ đám học sinh trong trường, cả tháng cũng chỉ có chưa đến chục củ. Chỉ có số tiền cỏn con này đủ để thành lập tổ chức không? Dù bây giờ có thành lập thì sớm muộn cũng tan rã."

Phạm Cường hỏi: "Anh Minh, giờ ý anh thế nào...?"

Thế Minh khẽ mỉm cười, cúi đầu lắc cốc rượu trong tay.

Đông Thắng thiếu bình tĩnh, thấy Thế Minh im lặng, cậu ta lớn tiếng hỏi: "Anh Minh, anh cứ nói đi, anh nói gì bọn em cũng nghe anh!"

Thế Minh nhìn ba người đang nhìn chằm chằm vào mình, mắt kiên định, chậm rãi nói: "Bây giờ chúng mày học đi.”

Đông Thắng và Phạm Cường sững sờ, buột miệng nói:

"Học cái gì?"

"Ờ, chăm chú lên lớp học hành đi, sắp có kỳ thi cuối kì, thằng nào âm ê không chịu học tao xử."

Thế Minh xoay chiếc đũa trong tay, nghiêm túc nói:

"Giờ bọn mình còn trẻ, ra xã hội, người với người hơn nhau ở cái đầu. Giờ mày không có đầu óc làm sao quản lý được cả một tổ chức? Đứa nào quản lý tiền bạc, địa bàn, rồi làm thế nào để mở rộng tổ chức? Đều phải học mới ra được vấn đề, phải có kiến ​​​​thức mới làm cho thằng khác nể. Hơn nhau ở cái não chứ không phải cái đấm. Chứ chẳng lẽ cả đời mình chỉ sống với mấy đồng bạc lẻ từ thu phí bảo kê à?"

Rồi cậu cười nói:

"Thằng Thế Minh này nói rồi, muốn đưa anh em ra ngoài xã hội, giờ có mình thằng này không kham nổi, tôi cần anh em giúp tôi."

Long ngẩn ra:

"Vậy còn... anh mày thì sao?"

Thế Minh cười:

"Anh cứ làm tốt việc của mình, quản lý tốt chỗ này, còn chế ngự làm địa bàn chính, muốn mở rộng thế lực, mục tiêu chính là các trường cấp 3 quanh đây. Dân xã hội không thèm để ý đến bọn cấp 3 thì mình chơi, anh cứ thu tiền mấy thằng trong trường và bọn ngoài trường, đây là nền tảng của chúng ta."

Long gật đầu:

"Ok, anh hiểu ý chú mày rồi, bọn tép riu như tụi mình dọc cái đất phố H có cả đống. Giờ mình không dây được với anh em xã hội thì ăn của mấy thằng tép riu trước?"

Thế Minh tán thưởng gật đầu, nói với anh em:

"Bọn mày nhìn anh Long mà học tập, không thừa đâu."

Phạm Cường vẫn không hiểu ý:

"Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?"

Thế Minh đứng dậy, mắt cậu sáng lên:

"Chiếm trường Tân Dân!"

Đông Thắng và Phạm Cường suýt nữa há hốc mồm:

"Chiếm... Trường Tân Dân… Vãi!"

Đông Thắng cười và nói: "Em hứng lên rồi đấy. Ờm... Tân Dân là trường tập trung bọn xã hội đen nổi tiếng toàn huyện. Haha!!"

Cậu ta quay lại và hỏi Phạm Cường: "Anh Cường, anh có biết mỗi năm có biết bao nhiêu thằng tội phạm toàn huyện từ trường Tân Dân không?"

Phạm Cường lắc đầu, chỉ biết ở đấy rất loạn.

Nhìn thấy Phạm Cường lắc đầu, Đông Thắng lắc đầu nói:

"Này, em nói cho anh nghe. Theo thống kê chưa đầy đủ có đến 8% tội phạm trong huyện đều từ trường Tân Dân mà ra, Ha ha! Ván này được đấy!"

Long và Phạm Cường cùng đưa mắt nhìn Thế Minh, không tin được nói: "Minh, anh định làm thật à?"

Thế Minh híp mắt cười: "Chuyện này tao cũng không rõ lắm, cũng không biết Đông Thắng nghe được tin này từ đâu, nhưng chắc chỉ là lời đồn thôi!"

Long và Phạm Cường đối mặt nhìn nhau, chợt hiểu nói: "Ờ. Chắc có đứa bịa ra!"

Đông Thắng sốt sắng: "Ơ, em nói thật!"

"Xùy." Long cùng Văn Cường cùng giơ ngón giữa, quay đầu không để ý.

Mọi người ăn no rượu say, uống hết mấy can rượu. Thế Minh không uống mấy, cậu không say nhưng có men rượu trong người là cơ thể cậu cứ lâng lâng dù đầu óc còn rất tỉnh táo. Phạm Cường và Long uống hơi quá chén nhưng được cái tửu lượng tốt, còn Đông Thắng thì say gục hẳn xuống bàn, lúc khóc lúc cười, lúc nắm tay Thế Minh, nước mắt giàn giụa trên mặt, lúc sau lại kéo Phạm Cường cười cợt nhả, rồi cậu lại hôn lên mặt Long. Cuối cùng, mọi người đều đưa ra một kết luận: Lần sau không cho Đông Thắng say, tửu lượng của nó quá kém. Phạm Cường gọi xe đưa Đông Thắng về nhà. Long định đưa Thế Minh về nhưng bị cậu từ chối khéo.

  

Đôi lời của tác giả: Vì có quá nhiều thứ muốn viết, nên lấy bối cảnh khuôn viên trường học cấp 3 làm bước đệm để quá độ. Cốt truyện về sau sẽ liên quan đến cuộc chiến giữa Nam và các quốc gia khác như Tàu, Tam giác vàng, Nga, Myanmar. Nếu yêu thích có thể chọn đánh dấu chương ở chỗ “Chương này”, như vậy sẽ không bị lạc đường trong thế giới truyện nữa! Đồng thời, đừng ngần ngại tặng tác giả phiếu đề cử để nhiều bạn đọc biết đến hơn nhé. Cảm ơn tất cả mọi người.

Bình Luận (0)
Comment