Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 113 - Sòng Bài Đưa Vào Hoạt Động

Một lúc sau, chiếc xe lái đến một căn nhà hai tầng ở khu X phía Bắc. Căn nhà này không lớn, trước kia là văn phòng làm việc của một công ty nào đó, về sau đơn vị đó đóng cửa, căn nhà này cũng để trống ra. Trung Vương tình cờ phát hiện ra mảnh đất này khá ổn, bèn đề nghị Thế Minh mua lại để làm sòng bạc. Lúc đó khi đơn vị kia đóng cửa, căn nhà bị sung công quỹ, bị ngân hàng tịch thu, nhưng vì vị trí xa xôi, mãi không có ai mua trong hơn ba năm trời, để trống không có tác dụng gì. Nên Thế Minh chỉ mất ba mươi lăm triệu đã mua được căn nhà. Sau đó, cậu sửa sang lại một lượt cách bài trí bên trong, bây giờ đã là một cái sòng bạc dưới lòng đất có quy mô không nhỏ rồi.

Bên ngoài căn nhà có treo biển nhà nghỉ, tầng một quả thực cũng trang trí theo phong cách đó, hai bên hành lang của sảnh lớn có tất cả hơn ba mươi gian phòng lớn nhỏ, chủ yếu là cung cấp một nơi nghỉ cho khách khi thấy mệt mỏi!

Thế Minh và Đặng Tâm Lỗi cùng đi vào bên trong.

Ngoài cửa có ba, bốn tên bảo vệ đứng canh gác, thực ra cũng chính là mấy tên đàn em của Thế Minh mặc đồng phục bảo vệ vào, thấy đại ca tới, bọn họ vội đứng dậy hành lễ, Thế Minh xua xua tay, hỏi: “Hôm nay có đông khách không?”

Một tên vội nói: “Đại khái có khoảng hơn năm mươi người! Nhưng cũng đông hơn hôm qua rất nhiều. Thứ bài bạc này cũng giống như thuốc phiện vậy, dính vào là nghiện, hơn nữa còn kiếm nhanh. Hôm qua còn không có tới hai mươi người, hôm nay đã có năm mươi người rồi, có vẻ vẫn còn có xu hướng tăng thêm. Cứ phát triển thế này, không đến một hai tháng nữa nơi này của chúng ta có thể trở thành sòng bạc lớn của đất J rồi! Mấy người mà anh Lỗi tìm đến cũng rất cừ, biết lúc nào nên thắng, lúc nào nên thua...”

Thế Minh mỉm cười nhìn tên đang nói, là một tên cao khoảng một mét sáu lăm, vẻ ngoài bình thường, nhưng cái miệng này dẻo quánh, cậu đưa tay ra vỗ vai hắn, ngắt lời hỏi: “Mày tên là gì?”

Tên kia thầm than không hay rồi, sao hắn có thể khua môi múa mép trước mặt đại ca như vậy. Hắn sợ hãi nhìn Thế Minh không dám nói gì. Một tên bảo vệ còn trẻ đứng bên cạnh cười nói: “Anh Minh, cậu ta là Lẻo Mép! Bọn em đều gọi như thế! Chẳng có ưu điểm gì, chỉ giỏi võ mồm!” Tên nói lời này còn khá trẻ, nhưng cũng xuất thân từ Tân Dân, hiểu rõ Thế Minh hơn những người về sau mới gia nhập.

Thế Minh gật đầu, nói với Lẻo Mép: “Ngày mai đến công ty báo danh, tao sắp xếp cho mày một chỗ mới!” Nói xong, Thế Minh đi lên tầng hai.

Sắc mặt Lẻo Mép có hơi tái đi, hắn nhìn tên bảo vệ nói chuyện ban nãy, hỏi: “Là... là thế nào, không phải đại ca muốn...”

“Thôi đi mày đừng có mà làm trò, bà mày, mèo mù vớ phải cá rán, mày được thăng chức rồi đấy!” Tên kia vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, giọng nói có chút chua chua.

Sau khi lên tầng, Đặng Tâm Lỗi hỏi: “Cậu bảo kẻ tên Lẻo Mép đến công ty làm gì?”

Thế Minh không khỏi bật cười nói: “Ngoại giao!”

“Ngoại giao?” Đặng Tâm Lỗi thắc mắc: “Chỉ dựa vào tên đó sao?”

“Bây giờ có lẽ không được, nhưng nhân tài phải bồi dưỡng mà ra, thiên tài nào có mấy người? Có thiên phú là đã thành công lớn, chỉ cần bồi dưỡng thêm sau này sẽ có chỗ dùng đến!” Thế Minh phát triển càng nhanh càng khao khát nhân tài, phát triển sự nghiệp mà chỉ dựa vào sức lực của một người thôi là không đủ, không có một nhóm nhân tài ở các phương diện mà muốn trở nên hùng mạnh thì khó hơn cả lên trời!

Vừa lên đến tầng hai, đi qua một đoạn hành lang nhỏ là vào trong sảnh. Bên trong có đủ các công cụ cờ bạc, poker (xì tố), mạt chược, tài xỉu, baccarat, vân vân và mây mây, những trò liên quan đến cá cược thì nơi này đều có. Có vài chục người tụ tập trong sòng, người thắng tiền, sắc mặt tươi rói, lớn tiếng hò reo. Người thua tiền thì tối xầm mặt, một lòng muốn gỡ lại vốn. Bất kể khách thắng hay thua thì người thắng nhiều nhất ở đây vẫn là chủ sòng bạc.

Thế Minh đi dạo một vòng ở bên trong, Phạm Cường nghe đàn em nói đại ca đã đến thì vội vàng đi ra từ phòng làm việc, tìm thấy Thế Minh sắc mặt hứng khởi và Đặng Tâm Lỗi cao to đang đứng giữa đám người.

Ba người trở về phòng làm việc, Phạm Cường vui vẻ nói: “Anh Minh, hôm nay kiếm khá lắm. Sáng sớm đã có vài triệu vào tài khoản rồi! Còn nhiều hơn tổng số tiền kiếm được mấy ngày trước nữa!”

Thế Minh cười nói: “Thế có tính là gì chứ, bây giờ chúng ta mới mở hai sòng bạc ở đất J. Đợi đến khi thành phố H cũng chuyển lên đô thị hóa thì thu nhập của chúng ta chắc chắn còn nhiều hơn khi bán thuốc phiện!”

Về điều này thì Phạm Cường hoàn toàn tin tưởng, nhìn lại sự phát triển mấy ngày qua, cậu ta thấy tiềm lực của việc mở sòng bạc là rất lớn.

“Nghe Trung Vương nói, nhà nghỉ Bắc Hồ đang bắt đầu bồi dưỡng người chơi cá cược rồi?”

“Đúng thế!” Thế Minh gật đầu nói: “Bây giờ chúng ta có quá ít người có tay nghề cao, tao đã phái hai người trong số mấy người mà anh Lỗi tìm tới đến phố H, để bọn họ huấn luyện ra vài người mới. Nếu không sau này quy mô lớn rồi, bỏ một số tiền lớn ra thuê người ngoài về vừa lãng phí vừa không đáng tin! Người mà tự mình bồi dưỡng ra thì mới là vốn của chúng ta!”

Phạm Cường và Đặng Tâm Lỗi nghe xong đều lặng lẽ gật đầu, Thế Minh đúng là nghĩ xa, dường như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu vậy.

Sau khi ra khỏi nơi này, Thế Minh lại đến sòng bạc còn lại để thị sát một lượt, cảm thấy không có sơ hở gì rồi mới rời đi. Lúc này đã là gần năm giờ chiều, Thùy Linh gọi điện đến, nói là muốn Thế Minh đi ăn cùng cô. Đương nhiên là Thế Minh rất vui vẻ đồng ý, dẫn theo Đặng Tâm Lỗi đi đón Thùy Linh. Đặng Tâm Lỗi cũng gợi ý một quán ăn, cách phố khá xa, nhưng được cái yên tĩnh, hương vị cũng khá ổn.

Lúc ăn cơm vô cùng vui vẻ, Đặng Tâm Lỗi cũng rất thức thời cùng mấy tên đàn em khác ăn riêng một bàn, để lại không gian riêng cho Thế Minh và Thùy Linh.

Bình Luận (0)
Comment