Ăn cơm xong, Thùy Linh đề nghị đi dạo. Thế Minh thầm nghĩ, dù sao trong bang phái cũng không có việc gì nên đã đồng ý. Sau đó đã có một cảnh tượng hài hước nhưng lại ấm áp diễn ra.
Chỉ thấy Thế Minh và Thùy Linh kề vai nhau cười đùa vui vẻ, có hai người đàn ông cao khoảng hai mét đi theo cách một khoảng xa, đằng sau nữa là một chiếc xe ô tô đang chậm rãi đi theo với tốc độ 10 km/h.
“Linh này, việc học tập gần đây thế nào, có học hành chăm chỉ không đấy?” Thế Minh hỏi.
“Anh Minh, người ta học giỏi lắm đấy, tuy bây giờ có đang dần tìm hiểu chuyện của bang phái nhưng anh cứ yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện học tập đâu.” Thùy Linh cười nói.
Nghe Thùy Linh nói đang tiếp xúc chuyện của bang phái, Thế Minh hơi nhíu mày lại. Vì trong lòng cậu, Thùy Linh còn là một cô gái ngây thơ vô hại từ ba năm trước, thuần khiết như một tờ giấy trắng. Sâu trong lòng cậu, cậu rất không muốn cô gái này bị mấy thứ trong giới xã hội đen vấy bẩn. Nhưng trong ba năm tiếp xúc với Thùy Linh, quả thực cậu cũng cảm nhận được sự thay đổi một trăm tám mươi độ của cô. Tuy cô đã hết mực che giấu trước mặt Thế Minh, cố gắng duy trì hình tượng trước kia, nhưng sự thật là cô đã thực sự thay đổi rồi. Bây giờ từng cử chỉ, cách nói năng của Thùy Linh đều có phong thái và khí thế của một người lãnh đạo, nhưng cậu không thể và cũng không có tư cách để ngăn cản cô. Vì bị đội Hồn đánh úp, bố mẹ của Thùy Linh đều gặp nạn, chỉ còn lại một mình ông cụ chống đỡ Đạo Môn, Thùy Linh là cô cháugái duy nhất còn sống sót, cô có trách nhiệm bảo vệ và duy trì sản nghiệp của gia tộc, cô cũng buộc phải làm như vậy.
Nghĩ đến đây cậu không khỏi có chút tâm phiền ý loạn, nặng nề thở dài một hơi rồi không nói gì nữa, bầu không khí liền trở nên tĩnh lặng.
Thùy Linh thấy vậy lờ mờ hiểu suy nghĩ trong lòng cậu, cô cẩn thận khẽ hỏi: “Anh không muốn em vào giới xã hội đen đúng chứ, nhưng mà...”
Thế Minh ngắt lời cô: “Linh này, quả thực anh không mong em bước chân vào cái giới này, anh mong em có thể mãi mãi vô lo vô nghĩ, ngày nào cũng sống thật vui vẻ, con đường này quá đỗi nguy hiểm. Nhưng anh biết, em có sứ mệnh buộc phải hoàn thành, hơn nữa đây cũng là nghĩa vụ của em, anh hiểu, anh... cần chút thời gian để điều chỉnh lại.”
Thùy Linh thì có chút buồn bã nói: “Anh Minh, em là con gái của Đạo Môn, đội Hồn cũng vậy mà bang Hổ Trắng hay Nam Đạo Môn cũng thế, có lẽ sau này sẽ còn xuất hiện nhiều thế lực khác nữa, chẳng lẽ em không gia nhập Bắc Đạo Môn thì em sẽ không gặp nguy hiểm sao? Ông nội em nói rồi, chỉ có bản thân mình trở nên mạnh mẽ thì mới có thể chống lại toàn bộ nguy hiểm mà thôi.”
Thế Minh bừng tỉnh: Đúng thế, đây không phải là lí lẽ của chính mình sao? Trông chờ vào người khác chẳng thà trông chờ vào chính bản thân mình, Thùy Linh ở trong Đạo Môn, rất nhiều việc không phải cứ muốn là được.
Thế Minh quay người lại đặt hai tay lên vai Thùy Linh nghiêm túc nói: “Ông cụ có ơn cứu mạng với anh, đồng thời cũng là người thầy của anh, ông ấy đã chỉ dạy cho anh rất nhiều điều, anh cũng luôn coi em như em gái của anh. Em nói đúng lắm, chỉ khi bản thân mình trở nên lớn mạnh thì mới không sợ nguy hiểm gì hết. Nên mặc cho thế nào, em cứ thỏa chí mà làm, anh nhất định sẽ ủng hộ em.”
Thùy Linh nghe vậy thì cười tươi như hoa, sau đó lại có chút thấp thỏm nói: “Cảm ơn anh, nhưng anh sẽ ghét Thùy Linh của bây giờ không?” Nụ cười này như một bông hoa bách hợp nở trong đêm, Thế Minh nhìn gương mặt xinh đẹp của cô mà ngơ ngác.
“Không, không bao giờ, dù cho Linh có trở thành người như thế nào anh cũng sẽ không ghét em, anh thề đấy.” Thế Minh vội ngắt lời nói.
Thế Minh lén lau mồ hôi đi, thầm nói: Chỉ vỏn vẹn ba năm, sự thay đổi của Thùy Linh không chỉ ở khí chất mà còn cả nhan sắc. Tuy ba năm trước cô cũng rất xinh đẹp, nhưng bây giờ Thế Minh dám nói rằng Thùy Linh là cô gái xinh đẹp nhất mà cậu từng gặp, có thể nói là đẹp ngang hàng với ngôi sao trên TV.
Đương nhiên Thế Minh cũng mừng cho cô vì trở nên xinh đẹp hơn, nhưng vấn đề là cậu thường xuyên thất thần trước vẻ đẹp của cô, vậy thì khó xử lắm, cậu sẽ trông rất ngốc nghếch. Thế Minh cảm thấy chán chường xoa trán.
Thùy Linh đương nhiên không biết Thế Minh đang nghĩ gì, nhưng cô rất vui vì cậu có thể nói ra những lời thế này, cô lại cười càng tươi hơn.
Sau đó, cô như hạ quyết tâm gì đó, khẽ nói: “Anh trai, đây là lần cuối cùng em gọi anh là anh trai rồi.”
Thế Minh còn chưa kịp phản ứng lại, Thùy Linh đã gọi Đặng Tâm Lỗi ở phía sau: “Anh Lỗi, đưa em về nhà.”
Đặng Tâm Lỗi đáp lại một tiếng, lái xe đón Thùy Linh, nhìn Thế Minh vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ, thắc mắc hỏi: “Minh, cậu còn muốn đi bộ tiếp sao?”
“À, ồ, được, đưa Linh về nhà.” Thế Minh hàm hồ nói.
Trên đường về, Thế Minh cúi đầu không biết đang nghĩ gì, Thùy Linh lại mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trên đường lại không nói gì. Đặng Tâm Lỗi thấy kì lạ, hai người cũng không giống như đang cãi nhau, bầu không khí sao lại kì kì thế nhỉ? Nhưng gã cũng không dám hỏi nhiều.