Lúc này, các đại ca của giới xã hội đen phố H đã đến khá đông đủ rồi, ai nấy đều tìm những người quen của mình để nói chuyện. Thế Minh nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Thùy Linh đâu, còn đang cảm thấy kì lạ.
Khuê Mù thấy đã có kha khá người đến, vỗ tay lớn tiếng nói: “Được rồi, mọi người yên lặng lại nào, yên lặng một chút, tôi có lời muốn nói!”
Mọi người nghe thấy giọng nói của hắn thì đều dần im lặng, nhìn về phía hắn. Khuê Mù hài lòng gật đầu, mỉm cười nói: “Tôi nghĩ chắc hẳn mọi người đều rất tò mò mục đích tôi mời mọi người đến lần này nhỉ!”
Một tên gầy gầy có vết sẹo trên mặt lườm hắn một cái, ngồi nghiêng người nói: “Đúng là tôi có hơi tò mò, đừng vòng vo nữa, có gì thì mau nói thẳng đi, bà mẹ nó. Tết nhất rồi còn không được nghỉ ngơi mà phải chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này họp mới chả hành! Hành xác thì có!”
Lời của tên mặt sẹo khiến sắc mặt Khuê Mù sầm lại, hắn bực bội trong lòng: Không cần mày to mồm ở đây, lát nữa mở bát xử mày đầu tiên!
Rồi hắn cười nói: “Anh Chính Bình nói đúng lắm! Bây giờ tôi sẽ nói vào vấn đề chính.”
Khuê Mù im lặng vài giây, thấy tầm mắt mọi người đều hướng về phía mình thì mới nói tiếp: “Tôi cũng không nói mấy lời thừa thãi nữa, mục đích tôi gọi mọi người đến đây chỉ có một, tôi muốn giới xã hội đen của phố J hợp lại, biến anh em ta thành một tập thể.”
Hợp lại? Mọi người nghe vậy thì đều ngỡ ngàng, vượt khỏi dự đoán của bọn họ, bao gồm cả Thế Minh.
Thế Minh lạnh lùng nhìn Khuê Mù, thầm nghĩ dã tâm của hắn lớn thật, muốn không cần đổ máu mà thôn tính toàn bộ các bang phái, cậu vốn còn tưởng rằng hắn muốn liên minh... Thế Minh đang suy nghĩ, cảm thấy phía sau có người đang kéo áo mình, cậu ngơ ra, rồi ngả người về phía sau.
Lúc này, cửa lớn đột nhiên bị mở ra, một giọng nói lạnh lùng nhưng lại rất dễ nghe vang lên: “Khuê Mù, đây chính là mục đích anh phát thiệp mời sao? Tôi cũng rất hứng thú muốn nghe xem anh định hợp lại thế nào? Đạo Môn chúng tôi nên làm thế nào để hợp lại làm một với bang phái của anh nhỉ?”
Người xuất hiện chính là Thùy Linh, chỉ thấy cô mặc một chiếc váy màu xanh lục cùng với một chiếc chuông buộc trên eo, ánh mắt khinh thường, thong dong bước vào từ cửa lớn. Lúc cô bước đi, chiếc chuông kia phát ra tiếng ‘ting, ting, ting’ nghe rất dễ chịu.
Nhưng Thùy Linh còn chưa đi đến khu vực trung tâm thì đã dừng lại, có khoảng mười người mặc nguyên một bộ đồ đen bao vây lấy cô, những người này sắc mặt đều rất vô cảm, ánh mắt lạnh băng, cảnh giác nhìn tứ phía, rõ ràng là cảm nhận được bầu không khí hiện giờ có gì đó bất ổn.
Khuê Mù làm như không có việc gì, cười lớn tiến lên đón tiếp: “Chào mừng cô chủ Đạo Môn đại giá quang lâm, đúng là vinh dự ba đời mười kiếp của tôi mà. Còn về chuyện hợp nhất dân xã hội, đương nhiên sẽ không tính cả Đạo Môn vào trong rồi, có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám có ý này. Nào, nào, nào, mời cô lớn lên ngồi.”
Khuê Mù vừa nói vừa đón Thùy Linh vào trong, mọi người nghe thấy đây là cô chủ Đạo Môn thì cũng ồ ạt hùa theo chào hỏi.
Lúc này cũng không thể nhìn ra được vẻ mặt thật sự của Thùy Linh, cô lạnh nhạt nói: “Hôm nay là tiệc lớn do Khuê Mù anh chủ trì, tôi không dám khách đoạt quyền chủ, nhưng nếu chuyện hợp nhất hết các anh em xã hội, mà không tính cả Đạo Môn chúng tôi thì tôi rất tò mò, vậy mục đích mời tôi đến đây là gì?”
Thùy Linh đương nhiên không biết hắn có ý định quái quỷ gì trong lòng. Tuy không tin đối phương sẽ ra tay với mình, nhưng để đề phòng ngộ ngỡ, thì đứng gần cửa một chút vẫn tốt hơn, nên cô mới không đi vào bên trong nữa.
Khuê Mù thấy Thùy Linh không muốn di chuyển thì cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Cô lớn đại diện cho một bang phái lớn như Đạo Môn, chuyện hợp nhất ngày hôm nay là chuyện lớn của đất J, nên tôi muốn mời người bạn của Đạo Môn tới để làm nhân chứng, tránh để tới lúc nào đó có vài người lại không chịu thừa nhận. Ngoài điều này ra thì không có ý gì khác, tuy Đạo Môn là bang phái lớn, nhưng theo tôi được biết Đạo Môn cũng mới đến đất J chưa bao lâu, từ nay về sau, đất J này chúng ta chia đôi, thế nào?”
Thế Minh thầm cười, Khuê Mù này đúng là một tên ngu xuẩn. Tuy không nói rõ, nhưng dám nói bóng nói gió uy hiếp Đạo Môn ở trước mặt nhiều người thế này thì đúng là đầu bị cửa kẹp rồi.
Thùy Linh lạnh lùng, cơ thể cô liền tỏa ra khí thế bức người, nhìn thẳng vào đối phương: “Khuê Mù, gan của anh đúng là không nhỏ nhỉ, anh có biết uy hiếp Đạo Môn có nghĩa là thế nào không?”
Mấy người đứng bên cạnh Thùy Linh cũng tỏ ra giận dữ, rất ăn ý mà tiến sát lại gần cô và đưa tay vào túi áo, khí thế mạnh mẽ khiến đối phương không dám làm càn.
Khuê Mù thấy vậy hoảng loạn xua tay nói: “Không không không, cô lớn hiểu nhầm rồi, là cái miệng ngu ngốc này của tôi không biết nói năng, tôi dám thề với trời xanh, tôi tuyệt đối không có ý uy hiếp Đạo Môn, hôm nay mời Đạo Môn đến là muốn nhờ mọi người làm chứng giúp tôi, chỉ thế mà thôi. Còn về thành phố J sau này như thế nào thì do Đạo Môn quyết hết. Đạo Môn một tay giữ trời, như vậy được chứ?” Khuê Mù cứ như đã quên mất hắn đang ở trên địa bàn của chính mình, khí thế lập tức bị Thùy Linh chèn ép.
Bình thường Thế Minh chỉ thấy dáng vẻ ngoan ngoãn hiền lành của Thùy Linh, đây là lần đầu tiên cậu thấy hình tượng này, không khỏi có chút cảm khái. Chỉ ba năm ngắn ngủi mà cô đã có được khí thế này, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng đối mặt với bao nhiêu đại ca xã hội đen thế này mà vẫn ung dung không run chẳng sợ, quả thật là rất tài giỏi. Thế Minh khen ngợi, Thùy Linh thật sự không còn là cô bé cứ hở một chút là đỏ mặt không dám nói chuyện trước kia nữa rồi.