Thùy Linh nghe xong thì lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Tốt nhất là nên như thế, có điều, cái chuyện làm nhân chứng này tôi phải xem tình hình trước đã rồi tính tiếp, Khuê Mù anh muốn chiếm địa bàn ở đất J thì cũng phải xem xem mọi người có đồng ý hay không.”
Lúc này tên mặt sẹo đứng dậy nói: “Hợp nhất? Bà mẹ nó, hợp nhất thì ai cầm đầu? Tao biết thế nào cũng không đến lượt tao, nên tao không có khoái mới cái vụ này! Xin lỗi mọi người, thằng em này không cần thiết phải lãng phí thời gian ở đây!”
Nói xong, hắn nói với ba tên đàn em ở phía sau: “Chúng ta đi!”
Khuê Mù vội nói: “Anh Chính Bình, bây giờ chúng ta đang bàn bạc, còn chưa quyết định ai đứng đầu nữa mà, cho dù có bàn bạc thì cũng phải do mọi người lựa chọn ra, anh hà tất phải như thế, có phải là không nể mặt thằng Khuê Mù này rồi không?!”
“Nể mặt?” Tên mặt sẹo khinh thường nói: “Mày nói chuyện mặt mũi với tao làm gì, mày không nhìn lại bản thân mình xem mày là cái thá gì à? Ban nãy còn mới nói muốn chia đôi phố J với Đạo Môn, bây giờ lại giả vờ giả vịt nói gì mà để mọi người lựa chọn. Nếu không phải nể mặt mày đã từng đi theo ông Tư, bà mẹ nó chứ tao đéo rảnh để ý đến mày! Mày còn tưởng mình rất gì và này nọ đấy?”
Sắc mặt Khuê Mù lạnh đi, co rúm lại, gằn giọng nói: “Vương Chính Bình, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Bây giờ có bao nhiêu ông lớn đang ngồi đây, chỉ có anh là dở thói thôi. Anh cũng không soi gương lại xem mình là cái thá gì à? Liệu có bản lĩnh gì không?"
Tên mặt sẹo cười lớn nói: “Được, mày được lắm! Tao không có bản lĩnh gì, tao đi là được chứ gì! Nhưng những lời ngày hôm nay mày nhớ lấy cho tao!”
“Đi?” Tên Khuê Mù mặt mũi hung tợn: “Anh đi đâu? Hôm nay tôi xem ai có thể rời đi khi chưa được sự cho phép của tôi?”
Tên mặt sẹo không tin Khuê Mù lại có thể giở trò trước mặt bao nhiêu người như vậy, hắn cười nói: “Tao về nhà, tao xem xem ai dám cản tao!?” Nói xong, hắn dẫn thêm ba tên đàn em đi ra ngoài.
Vừa đi được mấy bước đã có hai người xuất hiện ở cửa, nhìn ngoại hình có vẻ không giống người trong nước lắm, trong tay đều cầm súng.
Là người nước ngoài, chẳng lẽ là Myanmar sao? Tên mặt sẹo run rẩy, thầm thấy không ổn, nơi này sao lại có người nước ngoài, Khuê Mù không phải đang có xô xát với bang Hổ Trắng sao? Chẳng lẽ... Tên mặt sẹo vội quay đầu lại, mọi người hai bên bàn họp cũng ngỡ ngàng, chỉ có Khuê Mù là đang tươi cười.
“Mày...”
“Pằng!”
Sắc mặt tên mặt sẹo cứng nhắc, máu tươi đỏ chót chảy xuống từ trên trán, hắn trợn trừng mắt nhìn Khuê Mù, cơ thể chậm rãi đổ xuống.
Thời gian như đang ngừng lại, các ông lớn đứng trong sảnh mắt chữ a miệng chữ o nhìn tên mặt sẹo ngã xuống vẫn còn đang co giật, nhất thời không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Thế Minh thấy rõ mọi thứ, lúc nhìn thấy người Myanmar, cậu lập tức nghĩ đến Chiến Trìu, chẳng lẽ Chiến Trìu đã tìm riêng với Khuê Mù?
Long đứng đằng sau nhân cơ hội này nhỏ giọng nói: “Minh, Khuê Mù không có ý đồ tốt gì đâu, phải cẩn thận đấy!”
Thế Minh nghe vậy, tay vô thức sờ vào cổ tay, khóe mắt cũng liếc nhìn về phía Thùy Linh, nhưng mí mắt của cô cũng không thèm động đậy, có vẻ như là người bình tĩnh nhất trong số những người ở đây.
Khuê Mù cũng lén nhìn sang phía Thùy Linh, thấy cô không tỏ vẻ gì cũng thầm thở phào một hơi. Tối nay chắc chắn sẽ đổ máu, chỉ sợ Đạo Môn có dị nghị, nếu Đạo Môn không tỏ thái độ gì thì dễ hành động rồi.
Đương nhiên Đạo Môn sẽ không tỏ thái độ gì rồi. Trước khi Thùy Linh đi vào đã thấy đàn em của Khuê Mù yêu cầu bọn họ giao súng ra, cô liền đoán được ý đồ của hắn không tốt đẹp gì. Đương nhiên, súng không thể giao ra được, chỉ dựa vào Khuê Mù thì hoàn toàn không có tư cách đưa ra điều kiện cho người của Đạo Môn. Sau đó, cô gọi điện về yêu cầu điều thêm người tới. Với tình hình bây giờ, Thùy Linh chỉ mong Khuê Mù có thể giết sạch toàn bộ các ông lớn ngồi ở đây, mượn tay Khuê Mù giết hết mấy bang phái nhỏ lẻ này, rồi lúc ý một tay giết chết Khuê Mù. Như vậy thì Đạo Môn của họ mới có thể danh chính ngôn thuận bành trướng thế lực ở phố J được, tránh người khác nói Đạo Môn ỷ mạnh hiếp yếu, như vậy thì Thế Minh cũng có thể mở rộng địa bàn của mình, một mũi tên trúng hai đích.
Khuê Mù chắp tay sau lưng, chậm rãi đi đến trước cái xác, đá mạnh một cái, không biết trong tay đã cầm theo khẩu súng từ bao giờ:
"Mẹ mày nữa, cho mày rượu mời mày còn không uống! Ngang bướng với tao thì chỉ có một kết cục như thế này, hôm nay đừng hòng ai có thể dễ dàng rời đi, thương lượng cho ra cái kết quả đã!”
Đàn em của tên mặt sẹo cuối cùng cũng phản ứng lại, thấy đại ca chết thảm, bọn họ gầm lên thảm thiết xông về phía Khuê Mù. Khuê Mù lạnh lùng “hừ” một tiếng, giơ súng về phía bọn họ, nói: “Ai dám tiến lên trước một bước, thì tao sẽ bắn nát đầu!”
Lời của Khuê Mù quả nhiên có sức uy hiếp, bọn họ ngập ngừng, có hai tên trong số đó do dự, chỉ có một tên là giận dữ gầm lên, túm cổ tay đang cầm súng của Khuê Mù.
“Pằng!” Lại một tiếng súng nữa vang lên, tên kia loạng choạng lùi về phía sau rồi ngã xuống đất, máu tươi chảy không ngừng. Khẩu súng của một trong số hai tên Myanmar đứng ngoài cửa đang bốc khói. Lúc này, có tiếng cười lớn vọng vào từ bên ngoài, lại có một người nữa bước vào. Người này trông có vẻ lịch thiệp, đeo kính, ánh mắt lạnh lùng trông rất đẹp trai, nhưng đáy mắt lại có vẻ gian tà.
Gã giơ ngón tay cái lên với Khuê Mù, tán thưởng: “Khuê, làm tốt lắm!”