“Vậy tại sao lại không tìm Đạo Môn?”
“Ông Hoàng Kim Bằng của Đạo Môn không ở phố J, chỉ có con bé Thùy Linh kia thì không thể nào khống chế cục diện được.”
“Ừm... Cho dù có là vậy, Thế Minh cũng không thể nào vô duyên vô cớ nghe lời chúng ta được, chắc chắn phải có điều kiện gì đó chứ?”
“Chuyện này thì ông cứ yên tâm, tôi và cậu ấy khá thân thiết với nhau, có lẽ sẽ thuyết phục được thôi.”
“Vậy thì được, lần này phiền đến ông rồi. Mong là có thể kiểm soát được chuyện này!”
Lưu Thế Đức cúp máy, cười một tiếng, giơ ngón tay cái với Thế Minh đứng bên cạnh, nói: “Thế Minh, quả nhiên là giống hệt những gì cậu nói, Trung Văn bây giờ rất sốt ruột, cậu có cách gì để có thể khống chế những người này?”
Thế Minh cười nói: “Không có cách gì khác. Mấy kẻ gây chuyện đều là mấy kẻ xấu xa, lưu manh. Chính phủ có trách nhiệm bắt hết bọn họ lại, hơn nữa thủ đoạn cũng có thể thô bạo một chút. Haha!”
Lưu Thế Đức khó xử: “Bao nhiêu người như vậy, chúng tôi rất khó giải quyết, cho dù có bắt hết được thì cũng không có chỗ để nhốt!”
Một góc nào đó ở khu DL.
Có hàng trăm tên lưu manh đang đối đầu với cảnh sát, hai bên cách nhau khoảng hơn chục mét. B là một câu lạc bộ đêm sang chảnh, quán này là do bang Hổ Trắng mở, nhưng người của bang Hổ Trắng đã rút về địa bàn chính từ lâu, quán bar này trống trải không một bóng người. Chỉ có cảnh sát nghe thấy tin đến để ngăn cản.
Trong nhóm cảnh sát thường xuyên có người lớn tiếng kêu lên: “Tất cả mọi người bỏ vũ khí trong tay xuống rồi rời đi! Nếu còn ngoan cố phản kháng đến cùng thì chúng tôi sẽ nổ súng!”
Lời này không những không có chút tác dụng nào mà còn càng kích thích bọn họ. Mặc dù bọn côn đồ không dám lao tới nhưng chúng vẫn không ngừng ném đồ vật, cảnh sát phía trước liên tục bị đánh lui.
Người cầm đầu bên cảnh sát là một đại đội trưởng, thầm nghĩ không thể giải tán những người này nếu chỉ dùng lời nói như vậy được, anh ta bèn hét lên: “Xông lên!”
Sau đó, anh ta giơ dùi cui lên và lao về phía đám xã hội đen. Được anh ta dẫn đầu, cuộc hỗn chiến chính thức diễn ra và hàng trăm người đã lao vào chiến đấu. Vì không có chỉ thị nổ súng từ cấp trên, cảnh sát đã mất đi vũ khí lợi hại nhất của mình, nhất thời ở thế bị động. Đội trưởng vừa la hét đã bị mấy tên to lớn bao vây, không cẩn thận bị đánh ngã xuống đất, mấy gã to lớn vây quanh xông lên, sau khi ăn một gậy, đội trưởng bê bết máu và hấp hối. Cảnh sát cũng càng ngày càng hoảng sợ hơn, đối phương hung ác vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Cảnh sát quen với việc đánh người, nhưng điều kiện tiên quyết là khuất phục đối phương trước. Họ không quen với kiểu chơi liều lĩnh như hiện giờ. Một lúc sau, hai bên đã có rất nhiều người gục xuống.
Long mặc một bộ đồng phục cảnh sát đi ra từ một con ngõ nhỏ, nhanh chóng trà trộn vào đám người. Lúc này, cảnh sát đều đang tập trung đến đám xã hội đen, hơn nữa, bọn họ còn khó mà giữ mạng cho mình, nào có tâm tư để ý đến một người xa lạ giả mạo
mặc đồ cảnh sát.
Long chậm rãi đi vào nơi đang giao chiến ác liệt, chưa kịp đứng vững thì một cây gậy bất ngờ đánh thẳng vào sườn trái của anh ta. Long hoảng hốt, vội né sang một bên, dùng tay túm cổ người đàn ông cầm gậy, tay còn lại tát mạnh vào mặt đối phương.
Tên kia bị đánh đến mức tối sầm mặt, quay hai vòng dưới mặt đất, hoa mắt chóng mặt cầm một cây gậy lao về phía một cảnh sát khác, tưởng anh ta là Long. Cảnh sát đen đủi kia chưa kịp phản ứng lại đã vô duyên vô cớ bị hắn đánh gục xuống đất.
Tên này vẫn chưa hả giận, lao tới vừa đập vừa chửi: “Mẹ mày, đánh tao này, mày đánh tao này...”
Long thấy vậy chỉ biết lắc đầu, thầm nghĩ đúng là hỗn loạn, xem như anh đen đủi đi! Nghĩ vậy, Long rút một khẩu súng ở eo ra, bắn vào tên lưu manh kia.
“Pằng!” Tiếng súng này nhức tai như tiếng sấm.
Long nổ súng xong thì hét lớn lên: “Xã hội đen nổ súng rồi! Xã hội đen nổ súng rồi!”
Những cảnh sát khác nghe vậy thì hoảng loạn, lần lượt rút súng ra, nhưng vẫn không dám chắc chắn, muốn đi tìm đại đội trưởng. Nhưng lúc này, người đội trưởng kia đã bị đánh đến bất tỉnh nhân sự rồi. Lại có một tiếng súng nữa vang lên giữa đám người, lúc này cảnh sát đã căng thẳng đến cực điểm. Bên xã hội đen cũng thắc mắc, trước khi bọn họ đến đại ca đã dặn dò là chỉ cần không nổ súng thì sẽ dễ giải quyết, sao lại có người nổ súng cơ chứ?!
Long nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy mục tiêu. Mộc trà trộn giữa đám người côn đồ, trong tay còn cầm súng, nhìn về phía anh ta với ánh mắt bất thường. Long lập tức hiểu ra, hét lên một tiếng rồi xông về phía Mộc. Mộc không chút do dự giơ súng lên, viên đạn bay sượt qua cổ Long. Long nhân cơ hội này hét lên một tiếng, ôm bụng ngã xuống. Những cảnh sát khác thấy người phe mình bị bắn trúng, nào còn quan tâm đến mệnh lệnh gì đó nữa, lập tức nổ súng về phía xã hội đen.
Chỉ trong giây lát, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi, mấy tên côn đồ bị đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, chạy tán loạn khắp nơi. Ban nãy cảnh sát nín nhịn một bụng tức, thấy đối phương trốn chạy lại còn đuổi ngược lại, nhìn ai cũng giống kẻ mới nổ súng ban nãy. Đánh chết cảnh sát ở thành phố J không phải chuyện nhỏ, nếu có ô dù chống đỡ thì may ra giữ được mạng, nếu không thì đừng hòng sống sót. Không cần phải ra toà, thậm chí không cần vào đồn cảnh sát, lúc cảnh sát bắt được thì kẻ đó sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ.
Cảnh sát đuổi theo xã hội đen, ngay lập tức, con đường đông nghẹt ban nãy đã trở nên thông thoáng. Có vài cảnh sát và mấy tên lưu manh đang nằm hôn mê dưới đất, một cảnh sát ở lại trông coi, đợi xe cấp cứu đến đón. Anh ta nhìn về phía đội trưởng, thấy đối phương chỉ hôn mê chứ không có gì đáng ngại thì lại đi đến chỗ Long, khẽ lẩm bẩm:
“Người anh em, cậu đen thật đấy, bao nhiêu người như vậy cũng không ai xông lên, chỉ có cậu là tích cực, trúng đạn còn không phải cậu tự tìm lấy à? Ài! Đúng là vạ vào thân!”
Rồi gã lật người Long lại, kì lạ là không thấy một vết thương nào, đến cả một giọt máu cũng không có.
Cảnh sát tỏ ra thắc mắt, ngó lên để nhìn, liền có một gương mặt tươi cười đập vào mắt. Long cười rất vui vẻ, nhìn chằm chằm vào gã không chớp mắt lấy một cái. Gã sợ hãi, tò mò hỏi:
“Không... không phải cậu đã chết rồi sao?”
“Hihi!”
Long cười lạnh lùng: “Ban nãy đúng là đã chết, nhưng bây giờ tôi sống lại rồi! Nhưng tôi phải tìm một người thay chân tôi.”
Nói xong, không biết trong tay anh ta đã cầm một khẩu súng từ khi nào, nổ một phát vào tim của cảnh sát kia.