“Ựa!”
Không có một dấu hiệu báo trước nào, cảnh sát kia vẫn còn đang ngỡ ngàng, nhưng tim đã bị đạn bắn xuyên qua, gã chỉ kêu lên một tiếng rồi ngã gục xuống.
Long đứng dậy phủi bụi trên người, chỉnh lại tư thế của cảnh sát giống với hiện trường anh vừa nằm bị trúng đạn lúc nãy. Kiểm tra một lượt, thấy không có vấn đề gì thì mới yên tâm. Vừa làm xong những việc này đã có rất nhiều chiếc xe cứu thương cùng tiếng còi inh ỏi xuất hiện. Có hơn mười nhân viên y tế chạy ra từ bên trong, trong đó có một bác sĩ nữ trẻ tuổi nói với Long: “Có mấy người bị thương? Có nghiêm trọng hay không?”
Long đau buồn nói: “Có một đồng nghiệp của tôi đã không qua khỏi! Bị đám côn đồ kia nổ súng bắn chết rồi!”
Bác sĩ vội nói: “Xin lỗi vì chúng tôi đến muộn!"
Rồi cô ta quay sang nói với những nhân viên y tế khác: “Mau đưa các bệnh nhân đến bệnh viện cấp cứu!”
Những người phía sau vội khiêng mấy nạn nhân lên xe cấp cứu. Nhìn cảnh sát bị mình giết được khiêng qua trước mặt, Long thầm thở dài, lặng lẽ nói:
Người anh em à, sống chết có số, chỉ trách số của anh không được tốt lắm thôi!
Nghĩ vậy, anh ta tháo mũ trên đầu xuống, ánh mắt hiện lên vẻ bi thương. Nghĩ đến Phạm Cường vẫn đang nằm trong bệnh viện, nếu sống chết thật sự có số, mong Cường sẽ vượt qua kiếp an bài của số phận!
Bác sĩ kia thấy ánh mắt bế tắc của Long, trong ánh mắt ẩn chứa một nỗi buồn không đáy, giống như một vực sâu đen tối, cô cảm thấy trái tim mình đau nhói. Thì ra ánh mắt của một người đàn ông lại có thể hấp dẫn như vậy.
Nữ bác sĩ bước tới nói: "Tôi cũng rất đau lòng trước cái chết của đồng nghiệp của anh, xin chia buồn với anh!"
Lời của cô khiến Long giật mình, thầm trách bản thân đã thất thố, mỉm cười nói: “Cảm ơn cô!”
Long đội lại mũ, nói tiếp: “Tôi còn có nhiệm vụ, xin phép đi trước!”
Nói xong, Long quay người rời đi. Nữ bác sĩ nhìn theo bóng lưng anh ta, lẩm bẩm:
“Mong rằng chúng ta sẽ còn gặp lại...”
Cuộc xung đột giữa xã hội đen và cảnh sát ở thành phố J đột nhiên thăng cấp, phát triển đến giai đoạn nổ súng. Việc này khiến những kẻ cầm đầu giới xã hội đen không thể lường trước được, gần như đồng thời có hơn mười bang phái rút người của mình về, những bang phái khác cũng không ngông cuồng như lúc đầu nữa, cuộc hỗn loạn dần bình ổn lại.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, cuộc chiến trong một đêm có không dưới năm cảnh sát mất mạng, hàng chục người bị thương nặng. Cảnh sát phải cho tỉnh ủy và gia quyến của nạn nhân một lời giải thích, không chịu dễ dàng buông tay. Trần Trung Văn đã ra lệnh bắt giữ những kẻ cầm đầu các bang phái tham gia vào cuộc bạo loạn. Tất cả các lối ra trong toàn bộ thành phố J đều bị phong tỏa hoàn toàn, chỉ được phép vào, không được phép ra. Những ông trùm của các bang phái khác nhau sợ hãi đến mức trốn ở mọi ngóc ngách trong thành phố và không dám ló mặt ra ngoài.
Lúc này, Thế Minh đã phát huy hết sức mạnh của đội Ám để tìm ra tung tích của những ông trùm này, sau đó cậu bí mật thông báo cho Lưu Thế Đức, người đang ôm cây đợi thỏ và lần lượt bắt giữ những tên tội phạm quan trọng. Cục công an thành phố và tỉnh ủy đã dốc hết sức mình.
Sự việc của thành phố J lần này cuối cùng cũng vẫn khiến trung ương để ý đến, có điều vì về sau đã được xử lí ổn thỏa, hơn nữa cũng rất có hiệu suất nên không trách móc Bí thư Trần Trung Văn quá nhiều. Người quen ở trung ương của ông ta nói cho ông ta, chuyện này vẫn chưa xong, buộc phải tìm một con cừu chịu tội. Sau khi Trần Trung Văn suy nghĩ kĩ càng, cuối cùng đã có ý định đổ chuyện này lên đầu giám đốc cục cảnh sát thành phố J. Người kia cũng là người hiểu chuyện, chủ động nộp đơn xin nghỉ hưu cho Trần Trung Văn. Bí thư không chút do dự liền kí tên phê duyệt! Vị trí còn trống này sẽ được Lưu Thế Đức lên tiếp nhận.
Những ông trùm cầm đầu của các bang phái xã hội đen phố J lần lượt bị bắt, lập tức, nhiều bang phái như rắn mất đầu, trở nên hỗn loạn. Trần Đại Long (Long), chiến binh số một dưới quyền của Thế Minh, giương cao ngọn cờ của bang Thế Minh hội, hô vang khẩu hiệu thống nhất thế giới ngầm và chiến đấu chống lại kẻ thù ngoại bang, đồng thời bắt đầu cuộc chinh chiến với các bang phái khác. Trên thực tế, không có trận chiến nào quá khó khăn để chiến đấu, trước khi giấy báo tử được gửi đi, một số băng nhóm đã đến để nương tựa vào, và một số người khác cũng muốn lấy lòng, chỉ có một số ít bang phái ngoan cố và mong có thể chiến đấu trực diện với bang Thế Minh và chiếm một vị trí trong thành phố J. Chỉ là, kết quả là bọn họ luôn bại trận dưới áp lực của bang Thế Minh và cảnh sát.
Chưa đến ba tháng, thế giới ngầm ở thành phố J đã quay trở lại quy luật phân chia và thống nhất lâu dài. Bang Thế Minh hội nhanh chóng vươn lên dẫn đầu, đứng trên ngai vàng vị trí hàng đầu trong thế giới ngầm. Duy chỉ có Bang Hổ Trắng chưa bị chinh phục vẫn đứng vững với sự hỗ trợ của Chiến Trìu.
Cái bẫy mà bang Hổ Trắng thiết kế tuy đã thất bại, nhưng nó đã khiến Thế Minh thành công. Cậu cũng biết cách nắm bắt cơ hội, chinh phục hàng chục bang phái ở thành phố J trong một lượt. Bang Thế Minh đã trở thành bang phái lớn nhất ở phố J! Đạo Môn không biết vì sao lại không tham gia vào vụ khuếch trương lần này.
Tin tức tốt nhất khoảng thời gian này chắc chắn là việc Phạm Cường đã may mắn vượt qua thời kì nguy hiểm. Ngày hôm đó, những nhân vật cốt cán trong bang Thế Minh đều đến bệnh viện để thăm cậu ta. Phạm Cường tuy còn rất yếu đuối, nhưng cũng có thể nói chuyện được rồi. Việc lớn thứ hai chính là Đai Đen đã cử Vladimir, nhân vật có tầm cỡ thứ hai trong bang phái đến để gặp mặt và bàn chuyện với Thế Minh.
Lần này đối phương đã nhượng bộ rồi, không mong mọi chuyện lại đi vào bế tắc nữa, cuối cùng kết quả khiến cả hai bên đều hài lòng. Bang Thế Minh và Đai Đen liên minh với nhau, bắt tay vào đối phó Chiến Trìu và bang Hổ Trắng. Đồng thời, hai bên cũng đã chốt hợp đồng mua bán, giá cả thấp hơn giá thị trường lúc đó ba mươi phần trăm.
Tháng 4 năm 1999.
Thành phố J về cơ bản đã bị bang Thế Minh khống chế, các bang phái tuy không bị thôn tính nhưng đều bày tỏ ý muốn liên minh với bang Thế Minh. Chỉ có bang Hổ Trắng là có thể cạnh tranh với họ. Hai bên sống ở phía bắc và phía nam của thành phố J, và họ có những cố kị của riêng mình. Tuy nhiên, vùng giáp nhau thỉnh thoảng lại có xích mích xảy ra. Đối với Thế Minh, cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu.