Vài ngày sau, Thế Minh cùng với mọi người đến bệnh viện thăm Phạm Cường. Khoảng thời gian này cậu ta khôi phục rất nhanh, Thế Minh và những người khác đều rất vui mừng. Long tươi cười nói với Phạm Cường:
“Cường mày có biết lúc mày bị thương anh Minh đã lo lắng thế nào hay không, đấy là lần đầu tiên tao thấy Minh khóc đấy!”
Phạm Cường cảm kích nhìn Thế Minh, trong lòng có rất nhiều lời lại không thể nói ra cho hết. Thế Minh chính là một người như vậy, đối với kẻ địch có thể nói là không từ thủ đoạn, vô cùng ác độc. Ai mà thành mục tiêu mà cậu muốn đối phó thì không thể nào có kết cục tốt đẹp được. Nhưng cậu đối xử với những người thân thích lại rất tốt, không có cung cách tỏ vẻ người bề trên, cũng chưa từng đánh chửi bất cứ anh em nào trong bang, hào sảng hào phóng với mọi người, cậu không kẹt xỉn với đàn em, và không hào phóng với bản thân. Chính vì Thế Minh có những đức tính tốt với anh em như thế nên cho dù cậu có xấu xa, hiểm độc với người ngoài đến mức nào đi nữa thì anh em bên dưới vẫn luôn cam tâm tình nguyện đi theo cậu.
Thế Minh nhìn đôi mắt long lanh của Phạm Cường thì tiến tới cầm tay cậu vỗ vỗ vào mu bàn tay: “Cường, mau chóng khỏe lại đi, các anh em đều đang đợi mày đấy!”
Sau đó lại nói với mọi người xung quanh: “Chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì mạng anh em cũng là mạng của tôi, tôi không cho phép bất kì một ai chết! Nếu tôi đã đưa mọi người ra khỏi thành phố H, để mọi người rời xa người thân thì tôi phải có trách nhiệm đưa mọi người nguyên vẹn trở về! Mọi người đã biết chưa?”
Lời này khiến mọi người thấy ấm áp, rưng rưng nước mắt, đồng thanh nói: “Biết rồi ạ!”
Thế Minh và những người khác nói chuyện với Phạm Cường một lúc rồi mới rời đi. Sợ bang Hổ Trắng nhân cơ hội này trả thù, Thế Minh đã cố ý để lại bảy tám tinh anh trong bang phái để bảo vệ Phạm Cường, đồng thời cũng đánh tiếng trước với các bác sĩ chăm sóc Phạm Cường nhiều hơn. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Thế Minh lệnh cho mọi người trở về Xóm Mới, bàn bạc chuyện đối phó bang Hổ Trắng.
Ngồi trong phòng họp, Thế Minh lên tiếng trước: “Bang Hổ Trắng đã phát triển nhiều năm, lần này tuy đã chịu tổn thất nhất định, nhưng thế lực cũng không yếu đi là bao. Mọi người có cách nào hay không?”
Đông Thắng nói: “Thế lực của bọn họ lớn mạnh thì chúng ta cũng không yếu! Có bao nhiêu bang phái gia nhập với chúng ta như vậy, lại thêm vũ khí mua từ phía Đai Đen, bây giờ thực lực của chúng ta còn hơn hẳn bang Hổ Trắng, không cần thiết phải sợ chúng. Em thấy hoàn toàn có thể chiến luôn, tiêu diệt bọn họ!”
Thế Minh nghe vậy thì lắc đầu: “Làm thế không ổn. Những bang phái gia nhập với chúng ta có thể nói là gió chiều nào theo chiều nấy, không đáng tin cậy. Nếu mà thật sự liều chiến, bọn họ sẽ không dốc hết sức mình. Hơn nữa, chỉ dựa vào chúng ta, cho dù có thể thắng thì cũng sẽ tổn thất rất nhiều, nói không chừng những bang phái kia còn quay ngược lại cắn chúng ta một nhát.”
Trung Vương gật đầu nói: “Anh Minh nói đúng. Đám người đó chẳng có ai tốt đẹp cả, không biết bọn họ có ý đồ gì khác nữa đâu!”
Đông Thắng nhao nhao: “Chỉ dựa vào bọn họ á? Có thể làm ra cái trò trống gì chứ, hay là bây giờ chúng ta tiêu diệt bọn họ luôn đi!”
Long khó chịu: “Mày không hiểu thì đừng có hớt lẻo, nghe Minh đi!”
Thế Minh suy nghĩ một lúc, gật đầu cười nói: “Thật ra Đông Thắng nói chúng ta cũng có thể suy nghĩ!”
“Cái gì? Không phải chứ, anh Minh?”
Ngoài Đông Thắng, gần như tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Thế Minh. Đánh liều không phải phong cách của Thế Minh, hơn nữa đây cũng là mưu kế tệ nhất, Thế Minh không thể nào không hiểu điều này được. Mọi người đều thấy thắc mắc.
Đông Thắng lắc đầu, nhìn mọi người một lượt, đắc ý cười nói: “Sao nào? Mọi người đừng có suốt ngày xem thường tôi như thế, lần này anh Minh nói ý kiến của tôi dùng được đấy. Lần này bang Thế Minh chúng ta cứ đánh liều, cho giới xã hội đen của cả cái tỉnh này phải mở to con mắt ra, haha!”
Thế Minh thấy vậy chỉ cười, lắc đầu nói: “Ngoài việc làm theo cách của Đông Thắng ra, chúng ta còn phải đồng thời làm một việc nữa.”
Mọi người thắc mắc hỏi: “Việc gì?”
Thế Minh đứng dậy, lấy vài tấm bản đồ photo trong ngăn kéo ở bàn ra, đặt lên bàn chia cho mọi người, nói:
“Đội Ám đã điều tra rõ vị trí địa bàn chính của bang Hổ Trắng rồi. Trước kia chúng ta vẫn luôn tưởng rằng nó ở thành phố, nhưng lại không phải. Địa bàn ở thành phố chỉ là một quân cờ che mắt, địa bàn chính thật sự là ở núi Nhị Long, cách thành phố J không xa, trên bản đồ có đánh dấu, mọi người xem đi!”
Mọi người cầm bản đồ lên nhìn kĩ, quả nhiên có một nơi đã được khoanh đỏ. Thế Minh nói tiếp:
“Không chỉ đại ca của bang Hổ Trắng là Tùng Quân ở đó, đến cả kẻ Myanmar tên Maung cũng ở đó. Nơi bọn họ ở là một biệt thự khá hẻo lánh, canh chừng cũng rất nghiêm ngặt. Nhưng nếu chúng ta chuẩn bị chu toàn, đánh úp bọn họ thì khả năng thành công sẽ rất cao. Đương nhiên, tiền đề là chúng ta phải dụ dỗ khiến bọn họ chú ý đến."
Trọng Tuấn hiểu ra, cười nói: “Ý của anh Minh là bảo chúng ta ngoài mặt thì chiến liều với bang Hổ Trắng, nhưng lại ngầm tấn công trụ sở chính của bọn họ?”
“Ừm! Tuấn nói đúng, chỉ cần kế hoạch chu toàn, chắc chắn có thể thành công!” Ánh mắt Thế Minh hiện vẻ hung ác, khóe miệng nhếch cao lên.
Mọi người lại nghĩ một lúc, rồi lần lượt cảm thán: “Hay lắm! Anh Minh, cách này hay lắm. Nếu đánh úp thì chúng ta sẽ có cơ hội, hơn nữa đối phương lại không phòng bị, nhất định có thể thành công!”
Mọi người đang nói chuyện, chuông điện thoại của Thế Minh reo lên, cậu xua tay với mọi người, cầm điện thoại ra khỏi phòng họp.