Là Thùy Linh gọi đến: “Anh Minh, anh đang bận sao?”
“Anh đang họp, em có chuyện gì thế?”
Cô lầm bầm: “Không có chuyện gì thì không tìm anh được à? Đúng là, hừ.”
Thế Minh vội nói: “Nào có, anh đang định đi tìm em đây.”
“Thật sao? Hihi, được rồi, nói việc chính nè, ông nội mới ra lệnh bao vây tấn công đội Hồn.”
Thế Minh nghe vậy thì ánh mắt lóe lên: “Ông cụ muốn tiêu diệt đội Hồn rồi sao? Bọn anh đang định đánh úp bang Hổ Trắng, nhưng anh có thể tiếp tục điều người từ thành phố H qua.”
“Không cần, ông nói đã chuẩn bị rất lâu cho lần hành động này rồi, lần này không phải tấn công vì lợi ích của bang phái, mà là để trả thù.” Thùy Linh nhắc đến hai chữ trả thù thì nghiến răng nghiến lợi.
“Hơn nữa, anh mới thâu tóm nhiều bang phái, được quân chưa chắc được lòng người, lần hành động này không cần anh tham gia.”
Thế Minh suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Được, nếu ông cụ đã muốn tự giải quyết thì anh không nhúng tay vào nữa, nếu cần anh làm gì đó thì cứ nói, đừng quên anh có cái thân phận ở Bộ Chính trị đấy.”
“Được rồi, tạm thời như vậy đã nhé.”
“Ừm.”
Thế Minh nghe máy xong thì trở về phòng họp, thấy mọi người đang tò mò nhìn mình, cậu cười nói:
“Không có gì cả, là Thùy Linh gọi điện đến, nói là bảo tôi cẩn thận với bang Hổ Trắng, gần đây Đạo Môn định khai chiến toàn diện với đội Hồn ở các tỉnh thành, không còn sức để giúp chúng ta nữa!”
Trung Vương cười nói: “Anh Minh, em cảm thấy cô bé Thùy Linh này hợp với anh lắm đấy nhá, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn thông minh có thông minh, hơn nữa còn là người tiếp quản Đạo Môn, hay là anh đá Tuệ Phương đi, yêu Thùy Linh tốt hơn nhiều.”
Nụ cười của Thế Minh trở nên cứng nhắc, cậu híp mắt cười nhìn Trung Vương khiến cậu ta cảm thấy lạnh sống lưng, thầm nghĩ anh Minh tức giận mất rồi. Trung Vương vội cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Thế Minh nữa. Thế Minh ngồi xuống, lạnh lùng nhìn xung quanh một lượt:
“Chuyện riêng của tôi tôi tự có tính toán, mọi người không cần quan tâm quá nhiều, còn về cái chuyện đá Tuệ Phương để yêu Thùy Linh, từ giờ phút này đi tôi không muốn nghe thấy nữa.”
Nghe Thế Minh nói vậy, Long và Trung Vương nhìn nhau không nói gì nữa. Thấy bầu không khí có hơi cứng nhắc, Thế Minh vỗ tay nói:
“Được rồi, chúng ta tiếp tục thảo luận kế hoạch đối phó với bang Hổ Trắng đi!”
“Đánh úp rất tốt. Điều quan trọng nhất là nên để em dẫn đầu, như vậy thì cơ hội thành công sẽ lớn hơn một chút...” Giọng của Đông Thắng vang vọng khắp phòng họp.
Trong những ngày tháng sau đó, thành phố J yên bình một khoảng thời gian rất dài, cục diện lớn đã hình thành, bang Thế Minh và bang Hổ Trắng đấu đá lẫn nhau. Ngoài mặt thì hai bên đều không có ý khai chiến, nhưng lại rục rịch chuẩn bị, biết cuộc chiến cá chết lưới rách là khó tránh khỏi. Thế Minh ngoài mặt thì chỉ lo liệu cho việc kinh doanh hợp pháp của mình, nhưng lại ngầm chỉ đạo bang Thế Minh mở rộng quy mô, đồng thời dùng thuốc phiện để trao đổi một lượng lớn vũ khí với Đai Đen nhằm chuẩn bị cho trận chiến.
Đầu tháng 5 năm 1999, Phạm Cường hồi phục hoàn toàn, mới xuất viện chưa bao lâu, toàn bộ bang Thế Minh đã tiến hành đánh úp địa bàn của bang Hổ Trắng.
Đông Thắng mặc một bộ đồ màu đen, đeo găng tay da đen, đeo một cái túi lớn sau lưng, tay cầm một khẩu súng bạc, xông vào một quán bar sang trọng, đằng sau có hàng trăm anh em đảng Hổ đi theo, tay đều cầm vũ khí. Sau khi vào trong, họ thấy người là đánh, khiến khách hàng sợ hãi chạy toán loạn tứ phía. Cuộc hỗn loạn mới diễn ra một lúc đã có hơn chục người chạy xuống từ tầng hai, tên cầm đầu hỏi: “Chúng mày đang làm cái gì đấy, dám đến chỗ này gây sự à? Có biết bọn tao là ai không?”
Tên này rõ ràng là không thể ngờ được bang Thế Minh hội lại nhanh chóng phát động tấn công đến vậy. Thật ra không chỉ có hắn, mà cả Maung và đại ca bang Hổ Trắng cũng không có ngờ đến.
Đông Thắng để tay cầm súng ra sau lưng, nhếch miệng cười: “Tao biết! Bọn mày không phải bang Hổ Trắng chó má gì đó à!”
Tên kia biến sắc, nổi giận nói: “Thằng béo, mày nói chuyện cho cẩn thận vào. Nếu đã biết chúng tao là bang Hổ Trắng thì tốt nhất đừng có dây vào tao, nếu không...”
Hắn còn chưa nói xong, Đông Thắng đã tiến tới túm cổ áo nói: “Đmm, tao cứ đánh bọn mày đấy!”
Nói xong, cậu ta giơ súng lên bắn vào đầu hắn. Vì khoảng cách quá gần, hộp sọ của hắn bị nổ tung, máu bắn tung tóe trên khuôn mặt của Đông Thắng và những người xung quanh.
Đông Thắng hét lên: “Giết hết cho tao!”
Đồng thời, cậu ta nổ súng vào hơn chục tên phe đối phương ở dưới tầng một. Khoảng cách gần như vậy, hoàn toàn không cần nhắm súng lâu, cứ một viên đạn là có thể bắn gục một tên, đạn xuyên qua người trước, bắn trúng vào người đứng sau.
Những người Đông Thắng đưa đến đều được trang bị vũ khí, thấy đảng chủ đã ra tay, bọn họ lần lượt lấy súng ra, bắn về phía đối phương. Trong giây lát, tiếng súng vang lên khắp nơi như tiếng sấm. Bang Hổ Trắng vừa xuất hiện thì tên cầm đầu đã bị Đông Thắng bắn chết, bọn họ như rắn mất đầu, hơn nữa còn không chuẩn bị kĩ càng, nhất thời, đám người đằng trước bị đánh gục hết, đám người đằng sau chạy tán loạn tìm chỗ nấp.
Hai mắt Đông Thắng đỏ rực, khẩu súng trong tay không ngừng nghỉ giây nào, tiêu diệt sạch những người trước mặt. Không bao lâu, đạn trong súng đã hết sạch. Cậu ta ném súng đi, lại lấy một khẩu AK47 trong balo ra, cười dữ tợn tiếp tục nổ súng về phía đối phương.
Một tên thanh niên đeo kính của bang Hổ Trắng vốn đang trốn sau đám người, nhưng vẫn bị một viên đạn chẳng may bắn trúng đùi. Hắn đau đớn hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất. Hắn nhìn xung quanh, thấy đối phương đến không phải gây chuyện mà giống như là đến giết sạch bọn họ hơn. Thấy người phe mình không ngừng gục xuống, khói đạn và máu tanh tràn ngập trong không khí hộp đêm. Đối với hắn mà nói, tinh thần hắn còn bị đả kích nặng nề hơn thể xác rất nhiều. Hắn cố gắng bò đến chỗ một chiếc gầm bàn, lấy điện thoại ra báo tin cho Maung.
“Ngài Maung, tôi đang ở bar Hồng Dương. Có chuyện không hay rồi, chúng tôi bị hàng trăm người đánh úp, mau cử người đến đi ạ!” (Tiếng Myanmar)