“Ừm!” Trung Vương gật đầu, nhìn về phía đó. Lúc này, tiếng súng đã dừng lại, trận chiến về cơ bản đã kết thúc. Năm mươi tên của bang Hổ Trắng, kẻ thì đã chết, kẻ thì chạy trốn và cả những tên bị thương đang nằm la liệt dưới đất kêu than. Trung Vương điểm danh lại anh em của mình, không có ai thương vong, thầm đắc ý trong lòng, kiêu ngạo cất súng đi. Lần này đánh úp khá là thành công, bang Hổ Trắng bị đánh đến mức trở tay không kịp, hơn năm mươi tên chỉ có không đến mười tên chạy thoát thân.
Kim hỏi: “Vương, những tên bị thương này làm thế nào đây?”
Vừa nói xong, dưới núi liền vọng lên tiếng còi cảnh sát, nghe âm thanh có vẻ đang tiến gần về phía này.
Trung Vương nhìn đồng hồ, bất mãn nói: “Ông Đức này sốt ruột gì thế không biết, chưa chi đã lên đến đây rồi!”
Nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cho ông ta: “Tôi nói này giám đốc Lưu, không phải đã bảo ông đợi nửa tiếng rồi sao? Sao nhanh thế đã lên núi rồi?”
“Haha, không sao! Tôi nghe trên núi đã không còn tiếng súng nữa nên muốn lên xem xem!”
Giọng nói phía bên kia đầu điện thoại có vẻ rất thích thú. Lưu Thế Đức đúng là rất vui mừng, vừa mới ngồi lên vị trí giám đốc công an thành phố, bây giờ lại có thể bắt được con cá lớn bang Hổ Trắng này, trong mắt lãnh đạo tỉnh, đây quả là một công lao rất lớn.
Trung Vương thầm lắc đầu nói: “Đợi thêm mười phút nữa, còn một số việc vẫn chưa giải quyết xong!”
“Được, được! Không thành vấn đề, vậy lát nữa tôi sẽ cho người lên đó!”
Lưu Thế Đức đồng ý rất dứt khoát, nói với những cảnh sát khác dừng xe lại. Bọn họ đều cảm thấy khó hiểu, nhưng ông ta là giám đốc, không ai dám ho he cãi lời, răm rắp nghe theo lệnh của ông ta, bọn họ lần lượt dừng xe lại, ngồi trong xe hút thuốc tám chuyện.
Trung Vương cúp máy, nói với mọi người: “Giải quyết sạch sẽ mấy thằng bị thương này đi, không được để sót một thằngnào. Dùng dao là được.”
Hai người bên cạnh đáp lại một tiếng, lần lượt cất súng đi rút dao ra, kiểm tra từng tên một xem ai còn sống, thấy tên nào còn thở lập tức chém một nhát để giải quyết.
Maung và Tùng Quân ngồi trên một chiếc xe bị xì một lốp cố gắng lết về phía trước, bọn họ hiểu rõ, có thể sống sót trở về biệt thự đã xem như là chiến thắng, bên trong còn có hơn mười tên phe mình. Hơn nữa, vị trí của biệt thự cũng rất khó tấn công, không sợ đối phương ập tới. Maung liên tục thúc giục:
“Mày lái nhanh lên, lát nữa bọn chúng đuổi kịp thì chúng ta đều sẽ phải chết ở đây!”
“Đm tôi hiểu rồi! Anh không biết là có một cái lốp bị xì hơi à, tôi cứ muốn nhanh là nhanh được à?” Tùng Quân càng sốt ruột hơn, cũng không quan tâm đến việc Maung là cấp trên của mình nữa, gầm lên nói.
Maung tức tối trong lòng, hận tận sâu trong xương tủy,lặng lẽ tính toán, nếu thoát được ải này, gã nhất định phải giết chết thằng oắt này. Bây giờ lá gan Tùng Quân càng lúc càng lớn, nói không chừng ngày nào đó sẽ còn tạo phản nữa! Tùng Quân cũng có ý định như vậy, hắn đã không thể chịu nổi cái vẻ cao cao tại thượng, khua tay múa chân của Maung được nữa, thầm nghĩ lát phải tìm một cơ hội để giết chết gã, vừa vặn lần này có người đánh úp, hắn cũng dễ bề giải thích với Chiến Trìu.
Hai người đều có những suy tính riêng, ngồi trên chiếc xe ba bánh trở về biệt thự. Thấy biệt thự lấp ló phía trước, hai người thở phào một hơi. Tùng Quân vừa lái xe, vừa sờ vào khẩu súng ở thắt lưng, khóe mắt nhìn thấy Maung đang tập trung về phía trước, thầm mừng trong lòng, lặng lẽ lấy súng ra dí vào bụng gã.
Vì lái xe bằng một tay, tốc độ xe cũng chậm lại, Maung phẫn nộ quay đầu lại nói: “Làm sao đấy, mày lái nhanh...!”
Còn chưa nói xong, gã liền nhìn thấy họng súng đen ngòm, nhìn ánh mắt dữ tợn của Tùng Quân, Maung run rẩy, thầm thấy không ổn, đoán được Tùng Quân đã nổi ý muốn giết mình, nhưng lại tỏ ra vẻ mặt không hiểu hỏi: “Quân, mày làm vậy là có ý gì?”
Tùng Quân thấy gã đã phát hiện thì dứt khoát dừng xe lại, dùng súng gõ vào đầu Maung, gằn giọng nói:
“Ý gì à? Mày thông minh như thế mà lại không hiểu ý của tao sao? “Ngài”Maung, tao nói cho mày nghe, tao đéo chịu nổi mày nữa rồi, kể cả tên đàn em khốn khiếp của mày. Hôm nay, sự đau khổ này cũng nên kết thúc rồi, sau này tao sẽ nhớ đến sự chăm sóc của mày lắm!”
Tùng Quân chậm rãi bóp cò.
Maung đổ mồ hôi đầy đầu, vội nói: “Đợi... đợi đã, cậu nghe tôi giải thích, tôi chỉ...!”
“Pằng!” Tùng Quân tát gã một cái, đắc ý cười nói: “Mày xuống địa ngục mà giải thích!”
Maung liếc nhìn về phía sau Tùng Quân, ngạc nhiên lớn tiếng nói: “Lê Thế Minh!”
“Hả?” Tùng Quân giật mình, vội quay đầu lại, nhưng đằng sau trống trơn, nào có bóng người nào, hắn chửi thầm, đang định bóp cò nhưng mọi thứ đã muộn. Maung nhân lúc hắn quay đầu lại, túm lấy cổ tay hắn giơ cao lên.
“Pằng!” một tiếng, viên đạn bay qua đỉnh đầu Maung. Gã gầm một tiếng, một tay giữ chặt cổ tay Tùng Quân, một tay đấm vào bụng hắn.
Cái đấm này rất mạnh, hơn nữa vì sống chết cận kề nên gã đã dốc hết sức bình sinh của mình, khiến Tùng Quân đau đớn kêu lên, cơ thể co rúm lại. Maung muốn cướp khẩu súng, nhưng Tùng Quân lại giữ chặt nó, giành giật một lúc lâu cũng không có tác dụng gì.
Cảm giác đau đớn kích thích dây thần kinh của Tùng Quân, hắn bóp cò liên tục theo bản năng, tiếng súng vang lên không ngớt, chỉ tiếc là bị Maung giữ chặt cổ tay nên đạn đều bắn cả lên trời. Sau khi bắn thành cái tổ ong trên nóc xe, súng không còn một viên đạn nào nữa. Lúc này, Tùng Quân cũng đã phản ứng lại và xô xát bằng tay chân với Maung, hai bên đấm đá nhau thậm chí còn dùng đến răng cắn. Cả hai bắt đầu cuộc chiến thô sơ nhất trong chiếc xe chật hẹp.
Chưa đến năm phút, cơ thể hai người đã đầy vết máu, mặt cũng biến dạng, tốc độ tàn sát đã chậm hơn, thở dốc hổn hển từng hơi, nhưng bọn họ vẫn chưa có ý định dừng lại.
“Bốp bốp!” Tiếng vỗ tay truyền đến từ bên ngoài, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Haha, hay! Một vở kịch chó cắn chó hay thật đấy! Nếu không phải thời gian có hạn thì tôi thật sự mong muốn được xem thêm một lúc nữa!”
Giọng nói không lớn, nhưng đối với hai người đang đấu đá ở trong xe mà nói chẳng khác gì một tiếng sấm vang trời, bọn họ không hẹn mà cùng dừng tay lại, ngoảnh đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói. Chỉ thấy có gần mười người từ phía rừng rậm bước đến. Thanh niên cầm đầu không quá đôi mươi, nhưng nhìn kĩ lại thì lại có nét gần ba mươi, vẻ nội tâm mềm mỏng hòa hợp với khí phách ngang ngược, làm người ta khó xác định rõ tuổi tác.
Cậu mặc một bộ vest đen bó sát người có cổ đứng, tay đeo đôi găng tay da đen cầm một khẩu súng lục màu bạc. Nhìn lên khuôn mặt, dung mạo rất đỗi bình thường, nhưng kết hợp vớimột đôi mắt hẹp dài như diều hâu, ngũ quan vốn bình thường vì đôi mắt mà không tầm thường. Cậu đang cười, đôi mắt dài hẹp lại híp lại thành một đường chỉ nhưng nó không thể che lấp được ánh sáng hào quang chiếu ra từ bên trong.
Maung và Tùng Quân đồng thời kêu lên: “Lê Thế Minh?!”