“Là tôi đây!” Thế Minh chậm rãi bước đến bên cạnh chiếc xe, nở nụ cười tươi rói, giọng điềm tĩnh như không, dặn từng câu từng chữ:
“Tôi thấy rất vinh dự vì hai người còn nhớ đến tôi, tôi cũng không hề quên hai người. Tôi nhớ hai người đến mức ăn không ngon ngủ không yên, nhớ thông ngày xuyên đêm, không có thời khắc nào là tôi không nhớ đến hai người cả!”
Tùng Quân đổ mồ hôi đầy đầu, biết Thế Minh nhớ nhung mình không phải có ý gì tốt đẹp, vội nói:
“Lê Thế Minh... À không, anh Minh, em chỉ là một con rối mà thôi! Tất cả những chuyện bang Hổ Trắng làm không liên quan gì đến em hết. Tuy trên danh nghĩa em là đại ca, nhưng chuyện gì em cũng phải nghe theo nó! Là thằng chó kia, tất cả đều do nó sai khiến em!”
Tùng Quân chỉ vào Maung, hi vọng Thế Minh có thể tha cho hắn.
Maung thầm thở dài, thầm nghĩ, hôm nay không có kết cục gì tốt rồi! Thấy Tùng Quân cứ liên tục chỉ tay về phía mình, muốn rũ sạch quan hệ với bang Hổ Trắng, gã nổi giận, hai tay bóp cổ Tùng Quân, điên cuồng gào lên: “Tao có chết cũng phải kéo theo mày chết cùng!”
Tùng Quân bị bóp cổ đến mức trợn trừng mắt, miệng há hốc, lưỡi thè ra, hai tay đánh vào người Maung một cách yếu ớt. Nhưng chút tác động này đối với một kẻ đang nổi điên lên như Maung chẳng hề có sức uy hiếp nào. Vào lúc đang căng thẳng này, Tùng Quân liếc mắt thấy khẩu súng hết đạn bên cạnh, hắn nảy ra một ý, vươn tay ra nhanh cầm lấy, đánh thật mạnh lên đầu Maung. “Bộp!” Maung kêu lên một tiếng, đầu gã tứa máu, gã ngã xuống ghế, hai tay cũng tự động buông lỏng.
Tùng Quân xoa cổ thở dốc, vẫn không quên nịnh bợ Thế Minh, nói: “Anh... Anh Minh, anh xem, tên này chột dạ, bây giờ muốn giết em để diệt khẩu luôn rồi!”
Thế Minh lạnh lùng nhìn hắn, mở cửa xe ra, khẽ gõ lên thành xe: “Hai người ra đây đi! Làm thế nào thì tôi tự có tính toán!”
Tùng Quân thấy sắc mặt của Thế Minh không có vẻ hiền lành gì, hắn sống chết đòi ngồi trên xe không chịu xuống. Maung không để ý nhiều đến vậy, biết hôm nay gã chết chắc rồi nên ung dung bước ra, đứng trước mặt Thế Minh, không cam lòng nói:
“Lê Thế Minh, tao xem thường mày quá rồi, không ngờ mày lại ra tay nhanh đến thế. Nhưng mày đừng vui mừng quá sớm, sẽ có người đến tính sổ với mày thôi! Mày cứ đợi đó đi, haha!” (Tiếng Myanmar) Maung cười điên cuồng.
Một phiên dịch đứng bên cạnh Thế Minh dịch lại cho cậu, Thế Minh cười khẩy nói: “Maung, tao biết mày không phục, bị tao đánh úp ấm ức lắm phải không? Tao cho mày thêm một cơ hội chiến đấu nữa!”
Thế Minh quay lại gật đầu với Phạm Cường. Phạm Cườngđáp lại một tiếng đồng ý, rút hai con dao ở thắt lưng ra, ném cho Maung một cái, lớn tiếng nói: “Nào, thắng tao rồi mày sẽ được đi!”
Maung nhận lấy con dao, nhìn Thế Minh, hỏi: “Mày có ý gì?”
“Cho mày một cơ hội nữa, một cơ hội để mày được chiến đấu bình đẳng! Như người anh em của tôi vừa mới nói đấy, thắng thì mày có thể cút khỏi đây! Nếu không... haha, mày chết cũng tâm phục khẩu phục rồi chứ!” Thế Minh bình tĩnh nói, thong dong châm một điếu thuốc hút.
“Được! Tao chơi! Mong mày nói được làm được!” Maung đánh giá con dao trên tay, cảm thấy cũng khá ổn. Gã gầm lên một tiếng, nhào về phía Phạm Cường.
Phạm Cường không dám sơ sẩy, lạnh lùng dính chặt mắt nhìn Maung đang lao tới. Lí trí cậu ta rất bình tĩnh nhưng trái tim lại đang sôi sục, sáu lỗ thủng trên lưng cậu ta là kỉ niệm do gã để lại. Lúc con dao cách đầu Phạm Cường hơn chục phân, cậu ta chợt nghiêng người sang một bên, con dao trong tay đâm thẳng vào bụng Maung.
Maung thấy không ổn, vội né người đi. Nếu là bình thường, chút võ này không thể làm khó được gã, nhưng bây giờ gã đang ở thế suy sức yếu, vừa mới đánh một trận với Tùng Quân xong, thể lực không còn như trước, hơn nữa Phạm Cường sau lần bình phục như bùng nổ sức mạnh. Nhát dao này vừa nhanh vừa chí mạng, Maung tuy muốn né tránh nhưng vẫn bị đâm trúng bụng trái. Con dao đâm sâu vào người gã vài phân, Phạm Cường vẫn không dừng tay lại, gầm lên một tiếng, rạch ngang con dao. “Xoẹt” một tiếng, con dao làm một đường từ bụng trái sang bụng phải của Maung.
“Aaa...” Maung kêu lên thảm thiết, lùi lại vài bước, máu chảy ra thành dòng. Nhưng gã dùng dao chống xuống đất để đỡ cơ thể không ngã xuống, miệng mấp máy nhưng lại không nói thành lời, nước dãi và máu từ miệng chảy lã chã. Maung đứng ở đó, nửa người dưới bị nhuộm một màu đỏ tươi, ruột gan rơi tứ tung xuống đất, mùi tanh bốc lên, bầu không khí cũng trở nên vô cùng đáng sợ.
Phạm Cường không ngờ chỉ mới chém một nhát đã có hậu quả thế này, không khỏi khâm phục Maung cũng là một tên nam tử hán. Cậu ta cầm con dao bước lên phía trước, chĩa mũi dao vào tim gã, bình tĩnh nói: “Mày thua rồi! Vậy nên, mày phải để mạng lại đây, đây là quy tắc của xã hội đen!” Nói xong, Phạm Cường nhìn sắc mặt trắng bệch của Maung, chậm rãi đâm dao vào.
Tùng Quân thấy mà run rẩy sợ hãi, cái chết thảm hại của Maung đã kích thích đến từng dây thần kinh của hắn, mùi máu tanh, nhầy nhụa, u ám, cảnh tượng không còn chút nhân tính khiến hắn cảm thấy trời đất như sụp đổ, ánh mắt hắn đờ đẫn, ngờ nghệch.
Thế Minh khom người túm Tùng Quân đang ngồi co rúm trong xe ra, lạnh lùng nói: “Đến lượt anh rồi! Đừng có làm lỡ dở thời gian, tôi không rảnh để lãng phí thời giờ với anh đâu!”
Nói xong, cậu kéo mạnh Tùng Quân ra ngoài. Nhìn hắn bò dưới đất như một con chó, nhưng Thế Minh cũng không có chút thương xót nào. Có vài người tuy đã chết, nhưng linh hồn họ vẫn còn sống; nhưng có một số người tuy còn sống, mà linh hồn đã chết từ lâu. Thế Minh cho rằng Tùng Quân thuộc về vế sau, hắn chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.
Cậu ngồi xuống túm đầu Tùng Quân lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhếch miệng cười nói: “Thật ra Maung không hề đáng hận, Chiến Trìu cũng thế. Người đáng hận nhất chính là con chó phản quốc như mày. Mày biết không, mày không chỉ vứt bỏ mặt mũi của chính bản thân mày, mà còn có của tao, của cậu ấy, của tất cả mọi người dân nước S. Mày khiến tao cảm thấy đáng nhục nhã, ô hèn! Nên mày buộc phải chết, tất cả cũng do mày tự chuốc lấy mà thôi!”
“Haha...” Tùng Quân chợt bật cười: “Đúng! Tao đáng chết! Nhưng Lê Thế Minh à, mày cũng đừng nói như bản thân mày cao thượng lắm vậy. Mày còn xấu xa hơn tao, ác độc hơn tao, mày mới là kẻ khốn tận cùng dưới đáy xã hội! Tao chỉ là không cam lòng tại sao lại để mày chạy thoát hôm ở trạm tái chế, tại sao lúc mày vừa đến thành phố J tao không tiêu diệt mày luôn thôi!”
Thế Minh ngơ ra vài giây, cười nói: “Không có nhiều tại sao như thế đâu, nếu như mày thật sự cần lí do thì tao sẽ nói cho mày, chúng ta đều là dân xã hội, đều là những kẻ lưu manh khốn khiếp, nhưng tao là đại dương, còn mày chỉ là cống rãnh mà thôi! Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa chúng ta! Nhớ lấy, cống rãnh đừng có mà đòi sóng sánh với đại dương!”
Nói xong, Thế Minh đứng dậy, thò tay vào trong áo, lấy một tấm thẻ đen ra, ném xuống trước mặt Tùng Quân: “Mày có biết đây là cái gì không?”
Tùng Quân không hề xa lạ với tấm thẻ này, bang Hổ Trắng đã bị tiêu diệt bởi tấm thẻ tử này ở phố H. Hắn không kìm được nói: “Giấy báo tử sao?!”
Thế Minh quay người bước sang một bên: “Biết là tốt! Tấm thẻ này chưa từng phát bừa bãi, thấy nó là sẽ mất mạng!”
Đặng Tâm Lỗi cầm súng bước tới, giẫm vào đầu Tùng Quân. Hắn thấy cái chết cận kề liền gào mồm lên, phản kháng một cách vô ích.
Đặng Tâm Lỗi thở dài, thấp giọng nói: “Chỉ trách mày đã động vào nhầm người thôi!” Nói xong, gã dí súng vào cổ Tùng Quân rồi bóp cò.
“Pằng” Một tiếng súng vang lên, tiếng kêu than ai oán liền biến mất. Thế Minh nhìn hai cái xác dưới đất nhưng cậu lại không hề vui vẻ chút nào. Cậu không thích giết người, nhưng trước giờ, số người cậu giết không hề ít, tuy cậu cũng chỉ giết những người đáng chết mà thôi. Hai người nằm dưới đất đều đáng chết, hơn nữa hai bọn họ mà chết, bang Hổ Trắng cũng sẽ tiêu tan theo.
Ài! Thế Minh thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, sao phải quan tâm đến bang Hổ Trắng gì đó chứ, nó chỉ là một hòn đá cản chân cậu mà thôi, cậu còn một chặng đường rất dài cần đi! Thế Minh duỗi gân cốt, ngẩng đầu lên trời hô lên một tiếng: “Không có gì có thể ngăn cản tôi tiến bước về phía trước cả!”