Sau ngày hôm đó, sự diệt vong của bang Hổ Trắng đến còn nhanh hơn những gì Thế Minh nghĩ, còn chưa đánh đấm trận nào mà chúng đã tan rã rồi. Vì Chiến Trìu có xích mích với Đai Đen nên không có tâm tư để bồi dưỡng thế lực ở Việt Nam nữa, chỉ phái năm sát thủ đi ám sát Thế Minh cho có. Nhưng kết quả là ba tên bị chết, một tên bị bắt, chỉ còn lại một tên đã chạy về Myanmar. Chưa đến một tháng, bang Hổ Trắng từng được coi là băng đảng nước ngoài lớn nhất uy danh lẫm liệt ở phố J đã bị xóa sổ. Về sau, có lẽ chỉ có những bang phái cũ ngồi lại nói chuyện với nhau mới nghe phong thanh thấy cái tên này.
Quá khứ có huy hoàng thế nào thì cũng là quá khứ, sẽ không ai nhớ đến, cũng không ai chú ý đến nó. Thứ mọi người để ý sẽ chỉ là thành tựu hiện tại, thực lực đại diện cho mọi thứ, thực lực đại diện cho quyền lực tuyệt đối!
Nhà nghỉ Đông Hưng ở phố J vốn tên là nhà nghị Bách Gia, sau đó đã bị Thế Minh mua lại, đổi tên thành Đông Hưng, trực thuộc tập đoàn Đông Hưng.
Năm ngày sau khi tiêu diệt bang Hổ Trắng, Thế Minh đã tổ chức một bữa tiệc quy mô lớn ở đây, có đủ các bang phái xuất hiện, chỉ cần là có chút quy mô thì đều được Thế Minh mời. Bây giờ Thế Minh có thể nói là một tay che trời ở phố J, những bang phái nhận được thiệp mời nào dám không đến. Xe trước cửa nhà nghỉ Đông Hưng xếp thành dàn, tìm một vị trí để mà đỗ cũng là một vấn đề khó.
Một phòng họp lớn dành cho khách trên tầng ba được sửa thành một cái sảnh tạm thời, ở giữa có bảy chiếc bàn họp, người ngồi dàn đều hai bên, Thế Minh ngồi ở chính giữa.
Một lúc sau, Trung Vương đến bên cạnh Thế Minh, cúi người ghé vào tai nói: “Anh Minh, đến đủ cả rồi.”
“Ừm!” Thế Minh khẽ gật đầu, tay gõ lên mặt bàn, các ông lớn của các bang phái biết cậu có lời muốn nói, đều dừng nói chuyện lại, nhìn về phía cậu. Gian phòng lập tức trở nên yên tĩnh đến mức con ruồi bay qua cũng có thể nghe thấy rõ tiếng, chỉ có tiếng tay gõ bàn là thi thoảng vang lên.
Thế Minh liếc nhìn bọn họ một lượt, ai cũng dè chừng ngồi đó, cậu liền có một cảm giác thành tựu. Thế Minh khẽ ho một tiếng, mỉm cười nói:
“Khoảng thời gian trước giới xã hội đen rối loạn, tên phản bội Khuê Mù đã hại chết hơn hai mươi ông trùm. Đây là nỗi sỉ nhục của giới xã hội đất J chúng ta. Nhưng bây giờ, mối thù này đã được trả, kẻ đầu sỏ là bang Hổ Trắng cũng đã bị tiêu diệt, mọi người nói về dự định sau này đi! Chúng ta nên phát triển như thế nào ở đất J?”
Thế Minh vừa dứt lời, một đại ca của một bang phái tên Trần Bách Thành vội đứng dậy nói:
“Sở dĩ trận hỗn loạn này có thể được dẹp yên toàn bộ đều nhờ công lao của anh Minh, là anh Minh đã trả thù giúp chúng tôi, nhờ vả các mối quan hệ thả các anh em bị bắt của các bang phái, những điều này chúng tôi đều sẽ không quên. Giới xã hội đen bây giờ đã tan đàn xẻ nghé rồi, chỉ có đoàn kết lại thì mới có sức mạnh, chính phủ mới nhường chúng ta đôi ba phần. Trước kia chúng tôi nghe theo ông Tư, ông ấy đã dẫn dắt chúng tôi, lúc đó uy phong khỏi phải nói. Bây giờ tôi theo anh Minh, tôi tin rằng với sự dẫn dắt của anh Minh thì chúng ta sẽ còn vẻ vang hơn khi trước, có tương lai hơn khi trước!”
Thế Minh không tỏ thái độ gì, nhưng vui thầm trong lòng. Những gì Trần Bách Thành nói chính là những thứ cậu muốn, những điều mà cậu không tiện nói ra.
Thế Minh làm bộ lắc đầu đãi bôi: “Anh Thành cứ nói quá lời. Ở đây tôi nhỏ tuổi nhất, vai vế thấp nhất, nào có tư cách dẫn dắt mọi người chứ?! Tìm người khác thì thích hợp hơn, mọi người nói xem?”
Thế Minh mỉm cười nhìn xung quanh, mọi người nhìn thấy ánh sáng trong mắt cậu, đều vô thức cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng. Thực lực đại diện cho khí thế, khí thế có thể đàn áp tất cả. Cho dù mọi người có muốn phản đối, nhưng nhìn ánh mắt của Thế Minh thì cũng phải nuốt lời đó xuống, tự đánh giá lại trọng lượng của bản thân mình.
Thật ra Trần Bách Thành đã bị Thế Minh mua chuộc từ trước rồi, gã đã bị cậu sai khiến nói như thế. Thấy mọi người không nói gì liền nắm bắt thời cơ: “Tôi có sao nói vậy! Xã hội đen chúng ta chỉ quan tâm năng lực, thực lực, chứ nào quan tâm gì đến tuổi tác, vai vế. Anh Minh có thể dựa vào sức mình mà rút được cây đinh bang Hổ Trắng này ra đã là minh chứng tốt nhất rồi. Còn trẻ nhưng lại có bản lĩnh như thế, năng lực thì người bình thường càng không thể so được, vị trí ông trùm giới xã hội đen này không phải của anh Minh thì còn có thể là của ai được nữa? Mọi người nói xem có đúng hay không?”
“Đúng thế! Chúng tôi tin vào thực lực của anh Minh!”
“Bách Thành nói đúng, anh Minh không ngồi thì còn ai có thể ngồi lên vị trí này nữa. Nếu là người khác, tôi sẽ là người đầu tiên đứng lên phản đối!”
“...”
Có bảy, tám ông lớn đã đứng lên tỏ thái độ khi được Thế Minh ra hiệu, kiên quyết bảo vệ vị trí ông trùm giới xã hội đen của cậu ở phố J. Còn có mấy kẻ râu ria, thấy thế cục đã xác định, chẳng thà bán nhân tình cho Thế Minh để lấy lòng cậu, sau này cũng dễ sống hơn, ai nấy đều lần lượt đứng lên ủng hộ Thế Minh.
Đầu óc những người ngồi đây đều không đơn giản, thấy cảnh tượng này, đều ngầm hiểu trong lòng. Tuy Thế Minh không nói cậu muốn lên làm ông trùm, nhưng thực ra đã sớm sắp xếp xong xuôi hết rồi, bọn họ sao phải đắc tội cậu nữa, tránh gây họa cho sau này. Hơn nữa, những ông lớn ở đây đều biết ít nhiều về Thế Minh. Tuy còn trẻ tuổi, nhưng lòng dạ tàn độc, không từ thủ đoạn, lắm mưu nhiều kế, quan trọng nhất là thực lực siêu mạnh, có thể nói là thế độc tôn ở phố J, cậu lên làm ông trùm cũng là lẽ đương nhiên. Nghĩ đến đây, lại có một số ông lớn đứng dậy ủng hộ.
Lúc này, trong phòng họp chỉ có năm người vẫn ngồi yên bất động, một người trong đó là Thế Minh, bốn người còn lại sắc mặt đều nghiêm trọng, không tỏ thái độ gì. Một người mập mạp, đứng tuổi xoa thái dương, nhíu mày nói: “Cậu em Minh có thể nghe tôi nói đôi lời không?”
Thấy Thế Minh gật đầu, mới nói tiếp: “Hợp nhất lại vốn là chuyện tốt, nhưng Hỏa Bang chúng tôi đã thành lập cả trăm năm, tuy không phải bang phái lớn, nhưng cũng vẫn luôn tự mình làm chủ. Cho dù là lúc ông Tư còn sống thì chúng tôi cũng không nghe theo sự chỉ huy của ông ấy, huống chi cậu... Tôi không muốn cơ nghiệp trăm năm của Hỏa Bang lại chấm dứt trong tay mình, nên chuyện hợp nhất này tôi không tỏ thái độ gì. Tôi đứng ở phe trung lập, tôi không tham gia.”
Người lên tiếng là Đức Lâm, bang phái mà ông ta dẫn dắt là Hỏa Bang đã có lịch sử hàng trăm năm, là tổ chức bang phái kì cựu của phố J, nhưng bang phái không hề lớn, chỉ ở tầm trung trung.
Mọi người nghe vậy thì đều biến sắc, thầm mắng chửi ông ta là kẻ ngoan cố, ở trước mặt bao nhiêu người như thế mà không giữ mặt mũi cho Thế Minh, khác gì đang đi tìm con đường chết chứ!
Thế Minh vẫn mỉm cười, gõ gõ đầu, rồi cười lớn nói: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng ông, nhưng chuyện hợp nhất là xu thế chung, mong ông có thể tiếp tục cân nhắc. Đương nhiên, tôi cũng không ép buộc bất cứ ai cả, mọi người có ý kiến gì thì cứ việc nói ra!”
Thế Minh còn chưa nói xong, Trần Bách Thành đã khó chịu đi đến bên cạnh Đức Lâm, bất mãn nói: “Tôi nói này ông Lâm, làm người phải biết nhìn thời thế, chuyện hợp nhất mọi người đều đã đồng ý rồi, chỉ có ông phản đối. Ông nhìn xem, ở đây có bang phái nào nhỏ hơn bang phái của ông không. Xã hội đen chúng ta phải ngẩng đầu lên mà sống, hợp nhất cũng là chuyện sớm muộn, đây chính là xu thế chung mà anh Minh nói!”