Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 142 - Món Quà Trị Giá

Chiếc đồng hồ này là vũ khí mới nhất của Nga. Mục đích chủ yếu của nó là dùng để ám sát, bởi vì trông giống như một chiếc đồng hồ đeo tay, dễ dàng cất giấu khi mang theo, hơn nữa kim bạc khi bắn không tạo ra tiếng động, có thể khiến người ta chết trong lúc không đề phòng mà không có cảm giác đau đớn gì, cho nên tên đồng hồ được gọi là Trái tim sát thủ. Bên trong có sáu cây kim bạc, trên mỗi cây kim bạc đều được bôi một loại chất độc có tác dụng gây mê cực mạnh. Kim bạc bắn vào trong cơ thể người, chất độc sẽ nhanh chóng đi vào tim, có thể làm tê liệt nó và khiến tim ngừng đập. Người trúng độc sẽ chết trong vòng chưa đầy hai phút, không có thuốc giải, giống như chết đột ngột vì đau tim.

Victor, ông trùm xã hội đen, đã lấy được chiếc đồng hồ đó nhờ có các mối quan hệ nội bộ, mặc dù rất thích nhưng để lấy lòng Thế Minh, đành phải miễn cưỡng từ bỏ nó tặng làm quà cho cậu.

Sau khi nghe phiên dịch nói xong, Thế Minh im lặng một hồi, thầm nghĩ rằng không phải tự nhiên mà Victor mang một món quà quý giá như vậy tặng cho mình, chắc chắn là có một yêu cầu nào đó. Nghĩ vậy, cho dù Thế Minh không muốn nhận món quà này nhưng cũng không tiện từ chối, cầm lấy một hộp khác đổi chủ đề:

“Tôi nghĩ thứ trong hộp này cũng không đơn giản nhỉ? Bên trong là gì thế”

“Bên trong là một bộ quần áo dùng để phòng vệ có thể chống đạn. Mặc dù không phải rất quý giá, nhưng nó rất thiết thực.”

Vladimir mở hộp ra, là một bộ quần áo màu xám, bó sát giống như đồ lót. Thế Minh cầm trong tay, sờ lên có cảm giác rất dày dặn, co giãn tốt, không khác gì đồ lót bình thường, cười hỏi: “Bộ đồ này có thể phòng vệ được sao?”

“Đúng thế!” Vladimir nói: “Nếu không tin có cậu thể thử xem, đây là quà mafia Mỹ tặng cho đại ca của chúng tôi.”

Ở Mỹ cũng có mafia à? Thế Minh cảm thấy rất kỳ lạ, trong ấn tượng của cậu mafia phải là ở bên Ý. Tuy nghĩ như vậy, nhưng cậu cũng ngại hỏi, cậu đưa bộ đồ cho Đặng Tâm Lỗi, chớp chớp mắt nói: “Anh Lỗi, thử hàng ngoại đi xem có gì đặc biệt, để cho chúng ta mở rộng tầm mắt xem sao!”

“Vâng.” Đặng Tâm Lỗi đáp một tiếng, nhận lấy bộ đồ rồi nhìn qua, thầm lắc đầu, bộ đồ này chống được đạn mới là lạ! Đặng Tâm Lỗi thò tay vào ngực lấy súng lục ra, chĩa thẳng vào bộ đồ “Pằng pằng pằng!” liên tiếp ba phát.

Trong đại sảnh không có lấy một tiếng động, tất cả mọi người đều tò mò chú ý vào bộ đồ này, họ đều giống Đặng Tâm Lỗi, không tin một bộ quần áo như thế này có thể chống được đạn.

“Tinh, tinh, tinh!” Sau khi ba viên đạn bắn vào bộ đồ, chúng lần lượt rơi xuống đất, tạo ra âm thanh lanh lảnh. Mọi người mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn bộ quần áo trong tay Đặng Tâm Lỗi, thầm nghĩ hôm nay thật sự đã được mở rộng tầm mắt, bộ quần áo bình thường này thật sự có thể chống đạn. Trung Vương vẫn có chút không tin, anh ta xuất thân là một quân nhân, dạng áo chống đạn nào anh ta cũng đều hiểu đôi chút, nhưng chưa từng nghe qua có loại áo chống đạn như vậy, nó hoàn toàn không hợp với nguyên lí của đồ chống đạn. Trung Vương lấy con dao găm ra, cầm lấy bộ đồ trong tay Đặng Tâm Lỗi, đâm vào thật mạnh, kết quả dù cho đâm liên tục mấy cái, nó vẫn không hề tổn hại chút nào. Anh ta đầu, trả lại cho Thế Minh, vẻ mặt hơi thất vọng, thầm nghĩ mình đã quá lạc hậu, đã mất mặt trước với mấy ông tây.

Thế Minh đứng dậy cười ha ha, lịch sự nói: “Anh trở về hãy cảm ơn ngài Victor giúp tôi. Hai món quà hôm nay đã khiến tôi mở rộng tầm mắt và cũng khiến tôi hiểu ra một đạo lí. Quà thì tôi đã nhận, giờ nói đến vấn đề chính đi!”

Vladimir nói: “Được! Trở về tôi nhất định sẽ truyền đạt lại. Lần này tôi tới chủ yếu là vì hai mục đích, thứ nhất là chúng tôi muốn gia tăng số lượng ma túy.”

Thế Minh suy nghĩ một lúc, gật đầu và nói: “Không thành vấn đề! Tôi có thể cho các anh bao nhiêu tùy thích.”

“Haha, hay lắm!” Vladimir cười: “Đồng thời, chúng tôi cũng hy vọng rằng các cậu sẽ không bán lại nó cho các bang phái Nga, hoặc các bang phái khác ở châu Âu. Tôi muốn nghe sự cam đoan của bên cậu về điều này.”

Thế Minh cúi đầu, đảo mắt, cậu không biết tại sao Vladimir lại nói như vậy, đừng nói tới bang phái ở Châu Âu, ngay cả những bang phái khác ở Nga cũng không có một bên nào tìm đến cậu. Nhưng Thế Minh biết, Vladimir này sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời như vậy, gã nói như vậy nhất định là có lý do đằng sau. Có lẽ sau khi hàng của cậu đến chỗ Đai Đen đã khiến các bang phái khác chú ý đến, mong được nhập hàng từ chỗ cậu, chỉ chưa tìm được cơ hội để có thể liên lạc. Điều này cũng không phải là không thể.

Thế Minh hiểu biết rất ít về giới xã hội đen quốc tế, cậu không biết rằng cái thứ bột trắng tinh khiết kia của mình đã thu hút sự chú ý của một số bang phái ở Nga và Châu Âu.

Ngập ngừng năm giây, Thế Minh ngẩng đầu nói: “Anh Vladimir, việc này tôi không thể nào cam đoan với anh được. Tôi là một doanh nhân, nếu có tiền thì đương nhiên sẽ làm. Nhưng có một điều tôi muốn nói, cho dù thật sự có bang phái nước ngoài đến mua hàng, về mặt giá cả thì các anh sẽ luôn có được giá thấp nhất, không ai có thể thay thế được.”

Vladimir trầm ngâm một lúc, gã tiếp xúc với Thế Minh được một thời gian không lâu, nhưng gã lại rất hiểu rõ cậu, là kiểu người nói gì làm đấy điển hình. Gã có chút không vừa ý đối với những lời Thế Minh nói vừa rồi, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể chấp nhận được, điều mà Đai Đen sợ là các bang phái khác sẽ mua hàng từ chỗ Thế Minh rồi cạnh tranh với bọn họ. Nếu Thế Minh đã đưa ra giá thấp nhất, thì cho dù có cạnh tranh bọn họ cũng sẽ có một số lợi thế.

Bình Luận (0)
Comment