“Pằng pằng!” Hai tiếng súng vang lên, ngay lập tức, trên trán của Vương Uy xuất hiện hai lỗ máu. Thậm chí hắn còn chưa kịp kêu lên tiếng nào nào đã ngã xuống. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Thế Minh cảm thấy không hiểu ra làm sao, giúp Đặng Tâm Lỗi giết người trong lúc bàng hoàng. Tiếng súng đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, họ vây quanh xem thì thấy một người đàn ông nằm trên mặt đất, trên mặt bê bết máu, thì kêu lên thất thanh rồi đồng loạt bỏ chạy.
Nhìn thi thể của Vương Uy, Thế Minh có chút sững sờ, hắn ta còn chưa kịp phản ứng đã bị Đặng Tâm Lỗi ấn xuống gầm bàn. Sau đó là hàng loạt tiếng súng đinh tai nhức óc. Cửa xe tải bên đường không biết đã bị mở ra từ khi nào, nhiều khẩu súng đủ kiểu dáng khác nhau bắn về phía của Thế Minh. Đặng Tâm Lỗi phản ứng nhanh chóng và kéo Thế Minh xuống. Mà tốc độ của Ngọc Thư cũng không hề chậm, cô trốn đằng sau bồn hoa, nhanh chóng rút súng lục ra bắn trả.
Thế Minh trốn dưới gầm bàn, bị đánh đến mức không dám ló mặt ra, lo lắng hỏi: “Anh Lỗi, những người này là ai? Tại sao phải giết bọn họ?”
Đặng Tâm Lỗi lạnh giọng nói: "Bọn chúng là người của Nam Đạo Môn, đến là có điềm. Người tôi giết là Vương Uy, một người đến từ Nam Đạo Môn, trước đây chúng tôi đã từng gặp nhau...”
Thế Minh ngắt lời gã, tỏ ý mình đã hiểu: “Tôi biết rồi! Nếu đã là người của Nam Đạo Môn, đến đây chắc chắn đến là vì Thùy Linh!”
Nói xong, Thế Minh rút khẩu súng màu bạc bên hông ra, trong lòng nóng như lửa đốt, cậu rất ghét việc dùng người thân để uy hiếp người khác, mặc dù bản thân cậu cũng thường xuyên làm như vậy?!
“Hôm nay phải cho chúng nó có đi mà không có về!”
Trốn dưới gầm bàn như thế này không phải là cách! Thế Minh ra hiệu cho Đặng Tâm Lỗi, gã gật đầu hiểu ý. Hai người đồng thời hét lên và đẩy cái bàn ở phía trên đi. Cái bàn bay ra đã chặn tầm nhìn của mấy người trong xe, sau đó hai người họ đã bắn nhiều phát súng về hướng chiếc xe tải trước khi cái bàn rơi xuống. Đến lúc cái bàn sắp tiếp đất, hai người lao tới bồn hoa và trốn cùng với Ngọc Thư.
Hai người vừa tới bồn hoa, tiếng súng lại vang lên, những viên đạn không ngừng bay ngang đầu ba người bọn họ, có viên bắn vào thành xi măng của bồn hoa, đất đá văng ra tung tóe trúng ba người. Thế Minh cười khổ: “Tôi nghĩ không có lúc nào là nào tồi tệ hơn lúc này nữa!”
Sắc mặt của Đặng Tâm Lỗi trở nên khó coi: “Minh, xin lỗi! Vừa rồi tôi hơi nông nổi.”
Khi Thế Minh thấy Đặng Tâm Lỗi và Vương Uy gặp nhau, cậu có thể tưởng tượng ra mối quan hệ giữa hai bên Bắc Đạo Môn và Nam Đạo Môn đã tệ đến mức nào, hơn nữa lần này đối phương đang lên kế hoạch bắt cóc Thùy Linh để đe dọa ông cụ.
Thế Minh rút hộp đạn ra để kiểm tra đạn bên trong, lắc đầu nói: “Không cần xin lỗi, nếu là tôi thì cũng sẽ làm như vậy. Việc chúng ta cần nghĩ bây giờ là tìm cách thoát thân và ngăn ý đồ của chúng nó!”
Thế Minh quay sang Ngọc Thư và nói: “Gọi cảnh sát, cảnh sát đến thì sẽ có lợi cho chúng ta.”
Ngọc Thư nghe vậy thì ngơ ra, xã hội đen lại đi báo cảnh sát?! Cô ta thầm cười nhưng vẫn nhanh chóng lấy máy điện thoại ra gọi.
Những người trong xe không có ý định để cho ba bọn họ dễ dàng rời đi, thấy không thể đánh được họ, bốn người đàn ông to lớn bước xuống xe và đi về phía bồn hoa nơi ba người Thế Minh đang nấp. Thế Minh nghe thấy tiếng bước chân đến gần mình, nhưng bị đè xuống đến mức không thể ngẩng đầu lên nên không thể nhìn thấy có bao nhiêu người đang đến, cậu nhỏ giọng nói:
“Đối phương đến rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tình hình sẽ càng trở nên tồi tệ hơn. Tôi đi thu hút sự chú ý của họ, anh Lỗi giải quyết những người trong xe, Ngọc Thư giải quyết người xuống xe!”
Nói xong, không đợi hai người trả lời, cậu hít một hơi thật sâu, hai chân lấy đà, nghiêng người lao ra ngoài, thấy có bốn người đang đến.
Hành động đột ngột của Thế Minh khiến mấy người ở Nam Đạo Môn ngỡ ngàng, gần như đồng thời nổ súng về phía Thế Minh. Thế Minh thuận theo đà lăn về phía trước, mặt đất phía sau đầy những lỗ đạn. Lợi dụng khoảng trống thời gian hiếm hoi này, Đặng Tâm Lỗi và Ngọc Thư đứng dậy, Đặng Tâm Lỗi cầm hai khẩu súng, miệng súng văng liên hồi đạn, trong nháy mắt hàng chục viên đạn đã bắn vào xe, bên trong có vài tiếng la hét vang lên, tiếng súng cũng ngừng lại.
Một mình Ngọc Thư đối phó bốn tên to lớn vừa bước xuống xe, bốn người đó phản ứng rất nhanh, thấy Đặng Tâm Lỗi và Ngọc Thư đứng dậy, bọn họ biết có điều gì đó không ổn nên đã tránh sang một bên. Hai người còn lại bắn vào Ngọc Thư, hai người còn lại lao về phía Thế Minh, nhưng cũng không ngừng việc bóp cò lại.
Ngay khi Thế Minh vừa mới dừng lại, đột nhiên cậu cảm thấy giống như có ai đó đã đấm vào bụng trái của mình, lực mạnh đến nỗi khiến cơ thể của cậu lăn ngược ra sau, sau đó bụng cảm thấy đau đớn dữ dội. Thế Minh khịt mũi, biết mình vừa bị bắn, cậu giơ súng lên và bắn trả lại hai người đang đi tới. Bảy trong số tám viên đạn còn lại trong khẩu súng bạc đều đã bắn trúng tên đi ở đầu tiên, người còn lại chậm một bước mới không bị Thế Minh điên cuồng bắn trúng, né sang một bên để tránh đạn.
Thế Minh ôm bụng đứng dậy, ném khẩu súng bạc về phía người đàn ông cao to đang định bắn mình. Khẩu súng bạc rất nặng, hơn nữa Thế Minh còn dốc hết sức để ném, khẩu súng đập trúng vào trán của người đàn ông. Hắn rên rỉ, buộc phải ngả người về phía sau, những viên đạn bắn ra sượt qua da đầu của Thế Minh, một vài sợi tóc cũng bị bắn đứt. Thế Minh thầm thấy quá nguy hiểm, cậu không có thời gian để quan tâm đến vết thương trên bụng, lao thẳng đến phía gã kia, nắm lấy cổ tay cầm súng của đối phương và vung tay đấm.
Hắn liên tục bị đánh lùi lại, đầu bê bết máu do bị khẩu súng bạc đó đập vào. Thế Minh không cho đối phương cơ hội để phản ứng lại, một bên nắm lấy cổ tay, tay còn lại không ngừng đánh tới tấp vào đầu đối phương.
Đặng Tâm Lỗi đánh những người trong xe đến mức chúng không dám ló mặt ra, Ngọc Thư và hai tên kia vẫn đang tiếp tục bắn nhau. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa. Đây cũng không phải là địa bàn của Nam Đạo Môn, cho nên mặc dù không phục nhưng cũng đành phải rút lui. Hai người đối đầu với Ngọc Thư cũng không còn tâm trạng đánh đấm nữa, nổ súng liên hồi rồi chạy về phía chiếc xe. Thế Minh nhìn xung quanh, thấy bọn họ muốn bỏ chạy, nhưng sao cậu có thể từ bỏ được. Cậu buông người đàn ông đã bị đánh cho choáng váng ra rồi hét lớn: “Đừng để bọn chúng chạy thoát!”
Hai bên Nam Bắc Đạo Môn như nước với lửa, mặc dù bây giờ Đặng Tâm Lỗi đang ở cùng với Thế Minh, nhưng suy nghĩ đã bén rễ sâu trong lòng, làm sao có thể dễ dàng để bọn họ rời đi được.
Đặng Tâm Lỗi cất bước, chỉ mới vài bước đã có thể đuổi kịp người đàn ông đang chạy về hướng xe tải, vươn tay túm lấy gáy của đối phương, ra sức kéo cánh tay của hắn ta lại, rồi lớn giọng nói: “Muốn chạy? Mày quay lại đây cho tao!”
Thể chất của đối phương khá khỏe, nhưng so với Đặng Tâm Lỗi thì vẫn còn kém xa, hắn ta bị ném ra xa ba mét rồi ngã mạnh xuống đất.
Ngọc Thư nhân cơ hội này giẫm lên ngực rồi chĩa súng vào đầu hắn, lớn giọng nói: “Đứng yên!”
Sau khi Đặng Tâm Lỗi ném tên kia đi, gã thấy chiếc xe tải đã khởi động và không dừng lại, giơ súng lên rồi bắn một phát vào lốp khiến chiếc xe xiên vẹo lao vào lề đường.
Lúc này, xe cảnh sát đã đến gần đó, có thể nghe rõ tiếng còi của xe cảnh sát. Ba người nhảy xuống xe rồi chạy đi không thèm ngoảnh lại, lần lượt đi vào hai con hẻm. Thế Minh quay lại nhìn chiếc xe cảnh sát đang tăng tốc, mặc dù cậu không quan tâm đến cảnh sát, nhưng nếu để bắt gặp thì vẫn rất rắc rối, cậu vội nói:
“Anh Lỗi, đưa người đàn ông đó về Xóm Mới, tôi và Ngọc Thư sẽ đuổi theo bọn kia!”
Sau đó, cậu chỉ cho Ngọc Thư con hẻm mà một trong số bọn chúng đã chạy vào: “Chạy về bên đường kia!”
Nói xong, mặc kệ Đặng Tâm Lỗi đang cố gắng thuyết phục, cậu đã nhanh chóng chạy sang một con hẻm khác. Thế Minh sốt ruột như vậy cũng có lý do của cậu, nếu như lần này cậu không giáng một đòn nặng nề cho sự kiêu ngạo của Nam Đạo Môn, thì khó đảm bảo được lần sau chúng sẽ không đến nữa, cậu không thể lúc nào cũng đề phòng được, nếu như không cẩn thận để Nam Đạo Môn bắt cóc Thuỳ Linh, như vậy sẽ không thể giải thích với ông cụ được.
Trên thực tế, Thế Minh vẫn xem Thùy Linh như một cô bé cần được bảo vệ, nếu như cô dễ dàng bị bắt cóc như vậy, làm sao có thể trở thành người thừa kế của Bắc Đạo Môn được?
Trong con hẻm tối đen như mực, cậu mơ hồ nhìn thấy một bóng người trước mặt mình, Thế Minh xoa xoa bụng dưới, nó vẫn vô cùng đau nhức, cậu âm thầm nghiến răng, bẻ cổ tay, Găm vàng rơi vào lòng bàn tay, rồi cậu âm thầm đuổi theo.